Chương 28
Mễ Lương đứng lên, hai tay ôm lấy cổ hắn, gặm cằm hắn, giống như rắn nước quấn trên người hắn, y phục trên người Ấn Hạo làm cho nàng cảm thấy không thoải mái, hắn đem nàng cởi sạch, vậy mà bản thân một kiện cũng chưa thoát, Mễ Lương thấy vậy không vừa lòng, bắt đầu đi thoát y phục của hắn, Ấn Hạo đột nhiên bắt lấy tay nàng, "Ta đi thổi đèn."Nói xong cầm lấy quạt hương bồ ở đầu giường, dùng sức quạt vào ngọn đèn, phòng ở đột nhiên sa vào bóng đêm, Ấn Hạo cắn vành tai nàng, "Đến, tiếp tục."
Ánh mắt nàng dần dần thích ứng với bóng đêm, mơ hồ có thể phân biệt rõ vị trí gia cụ trong phòng, tay Mễ Lương trong bóng đêm sờ soạng, bóc nửa ngày vẫn chưa cởi hết y phục của Ấn Hạo, Ấn Hạo bị đôi tay mềm mại của nàng nơi nơi sờ loạn, cự vật đã sưng đến cực hạn, Ấn Hạo dứt khoát tự cởi nốt y phục của mình, thân thể xích – lõa trong không khí, cọ sát vào người Mễ Lương.
Mễ Lương ghé vào trên người hắn, dùng đầu lưỡi cắn liếʍ da thịt hắn, chậm rãi chuyển đến trước ngực hắn, mυ'ŧ một hạt đậu đỏ, liếʍ một hồi, dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn một ngụm, Ấn Hạo mãnh liệt hít vào, cự vật lại lớn hơn một chút, hắn nhịn không được hung hăng nhéo một bên vυ' Mễ Lương.
Mễ Lương vốn áp trên người hắn, cùng hắn kín kẽ không một kẽ hở, Ấn Hạo xuống tay vừa nặng, Mễ Lương tê rần ở trên người hắn loạn xoay, Ấn Hạo càng thêm không chịu nổi, trách không được hội toạ đàm Viêm Hoang đàm luận nhiều nhất là nữ nhân, quả nhiên làm cho người ta điên cuồng, lại nhéo nộn thịt trên mông nàng, thanh âm trầm thấp dồn dập, "Nhanh chút, đem ngươi cho ta."
"Đừng nóng vội." Mễ Lương vẫn không nhanh không chậm hôn thân thể hắn, thường thường cắn thượng một ngụm, chân loạn cọ tay sờ loạn, Ấn Hạo cảm thấy bản thân còn không phát tiết du͙© vọиɠ sẽ trướng liệt, hắn xoay người một cái đè Mễ Lương dưới thân, "Vẫn là ta đến, ngươi rất giày vò."
Ấn Hạo thân thể rắn chắc áp trên người nàng, vừa nhéo vừa cắn ngực nàng, Mễ Lương bị hắn trêu chọc trong miệng không ngừng rêи ɾỉ, thần trí mơ hồ, giữa hai chân vừa nóng vừa ẩm. Ngón tay Ấn Hạo di chuyển xuống dưới, đi đến giữa hai chân nàng, Mễ Lương không tự giác khép chặt hai chân, hắn dùng lực tách đùi nàng ra, thăm dò nơi thần bí của nàng, trơn ẩm một mảnh.
Trên mặt Ấn Hạo hiện lên ý cười, thắt lưng chen vào giữa hai đùi nàng, cự vật sung huyết cọ cọ chỗ tư mật của nàng, tìm được huyệt động trên người nàng, như vậy, thắt lưng nhất đỉnh, xỏ xuyên đến chỗ sâu nhất.
"A ——" Mễ Lương phát ra tiếng thét thảm thiết, nàng biết sẽ đau nhưng không ngờ sẽ đau đến mức này, loại đau đớn này còn kịch liệt hơn khi xương đùi bị gãy xương, thân thể như bị chia thành hai nửa, toàn thân Mễ Lương căng chặt, giãy dụa dưới thân Ấn Hạo, "Đi ra —— "
Cự vật kia vẫn chìm trong cơ thể nàng, Ấn Hạo áp trên người nàng cũng cảm thấy thống khổ không kém, nộn thịt ấm áp non mịn kẹp chặt hắn, không ngừng hút lấy hắn, sung sướиɠ cực hạn bao phủ lý trí hắn, chẳng những không buông Mễ Lương ra, ngược lại cấp tốc đong đưa thắt lưng.
Mễ Lương đau đến nước mắt chảy ra, dùng sức chụp lưng hắn, "Buông ra... Dừng lại..."
"Không dừng lại được." Ấn Hạo kéo hai tay đang loạn đánh của nàng cố định trên đỉnh đầu, lấy tay chặt chẽ chế trụ, làm cho Mễ Lương vô pháp phản kháng. Huyệt động thật sâu giữa hai chân nàng là một cái miệng khác, gần như muốn đem hắn cắn đứt, hắn cắn vành tai nàng, "Mễ Lương, ta rất thích ngươi, ta sẽ khiến ngươi thoải mái..."
Nói xong lại hung hăng va chạm, Mễ Lương tiếp tục kêu thảm thiết, "Dừng lại... Cầu ngươi..."
Giờ phút này nam nhân làm sao có thể dừng lại? Thanh âm của Mễ Lương đối Ấn Hạo mà nói trở thành nhạc đệm, cổ vũ hắn tiếp tục, thắt lưng Ấn Hạo động nhanh hơn, ra vào càng thêm dùng lực, mỗi một lần đều đυ.ng vào chỗ sâu nhất. Hắn phát ra tiếng hô trầm thấp, kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể theo động tác của hắn không ngừng dâng lên, bao phủ hết thảy thần trí.
Mễ Lương bị hắn áp ở dưới thân, tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn biến thành tiếng nỉ non khàn khàn bất lực, Ấn Hạo vô tri vô giác, theo bản năng thân thể, không hề cố kỵ phát tiết du͙© vọиɠ của mình, thay đổi vài cái tư thế, hắn thậm chí kéo chân nàng đặt trên vai hắn, đỡ eo nàng không ngừng rút ra chọc vào, hai tay Mễ Lương được buông tha cũng không có khí lực phản kháng, trước mắt một mảnh tối đen, trong đầu cũng là một mảnh tối đen.
Ấn Hạo lần đầu khai trai, hơn nữa thân thể khoẻ mạnh, ép buộc Mễ Lương một hai canh giờ, mới phóng xuất, hắn vẫn đè trên người nàng, vuốt ve tấm lưng bóng loáng của Mễ Lương, động tình gọi nhẹ, "Mễ Lương... Mễ Lương..."
Thanh âm trầm thấp nỉ non, nhưng Mễ Lương dưới thân không hề đáp lại.
Ấn Hạo nằm sấp trên người nàng một hồi, mới đầy mặt thoả mãn nằm bên cạnh Mễ Lương, trên giường nơi nơi dính dán, hắn xuống giường châm đèn, nhìn lại trên giường, Mễ Lương sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên trán tất cả đều là mồ hôi, dưới thân nàng, là một mảng máu.
Ấn Hạo kinh ngạc, ôm lấy Mễ Lương, "Ngươi làm sao vậy?"
Mễ Lương nhắm mắt, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ, Ấn Hạo trong đầu "Ông" một tiếng nổ tung, nghe được một thanh âm ở trong trời đêm cuồn cuộn mà qua —— ngươi đem sự tình làm hỏng.
Toàn bộ Viêm Hoang đã ngủ say, Ấn Hạo hoảng hốt chạy về phòng mình, lục tung khắp nơi tìm thuốc, ôm một đống thuốc lớn chạy tới phòng Mễ Lương.
Hôm sau lúc Mễ Lương tỉnh lại bên ngoài đã là nắng chiếu rực rỡ, toàn thân nàng giống như bị đá nghiền qua, nhất là thắt lưng và hạ thân, nàng vừa giật giật, nghe thấy bên giường truyền đến nam âm trầm thấp mỏi mệt, "Đừng lộn xộn."
Một nam nhân ngồi bên cạnh giường, hắn mất đi uy mãnh cương nghị ngày thường, trên mặt có chút cứng ngắc, vừa lo lắng vừa rối rắm, ngay cả thanh âm cũng có vẻ mất tự nhiên, "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Mễ Lương nhớ lại đêm qua, sau khi đau đến hôn mê cũng không biết Ấn Hạo rốt cuộc xử lý như thế nào, ga giường đã được đổi qua, nàng cũng đã thay một bộ y phục sạch sẽ khác, giữa hai chân tựa hồ còn lau dược, truyền đến từng đợt cảm xúc quái dị. Mễ Lương thực sự không ngờ được chuyện nam nữ lại khủng bố như thế, nội tâm lôi Ấn Hạo ra mắng vô số lần, quá thú tính, hoàn toàn không biết tiết chế.
Mễ Lương đen mặt quay mặt vào bên trong, cho dù đầu sỏ gây nên chuyện này trên mặt mang theo áy náy và xin lỗi, cũng không che giấu được hành vi cầm thú tối hôm qua của hắn. Nàng hiện tại đang suy nghĩ có nên tiếp tục chinh phục Ấn Hạo nữa hay không, nói không chừng còn chưa chinh phục được Ấn Hạo, đã bị hắn làm chết trước.
Sắc mặt Ấn Hạo càng thêm khó coi, là một nam nhân trưởng thành ở Viêm Hoang, trong đêm đầu náo ra chuyện ô long như vậy thật sự làm cho hắn quẫn đến cực điểm, Ấn Hạo sống hai mươi mấy năm mới gặp phải chuyện xấu hổ như vậy, có bị tất cả nam nhân Viêm Hoang quần ẩu cũng tốt hơn lúc này. Trong phòng quỷ dị trầm mặc, Ấn Hạo húng hắng ho nhẹ một tiếng, "Uống thuốc đi, ngươi đang sốt nhẹ."
Hắn xoay người bưng chén thuốc đen tuyền bên cạnh lên, Mễ Lương đối Ấn Hạo vừa sợ vừa oán, vốn không nghĩ để ý hắn, nhưng thân thể là của chính mình, ở Viêm Hoang loại điều kiện này, một chứng bệnh nhỏ không hảo hảo điều trị dễ dàng biến thành bệnh nặng, do do dự dự quay đầu, muốn đứng lên.
Ấn Hạo vội vàng nâng nàng dậy, đặt gối đầu phía sau nàng, Mễ Lương nhịn xuống đau đớn tiếp nhận chén thuốc trong tay hắn, uống hơn phân nửa bát đắng ngét rồi đưa lại cho hắn. Ấn Hạo đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn cho nàng, sắc mặt Mễ Lương vẫn tái nhợt, sắc môi cũng trắng dọa người.
Thuốc đã uống xong, Ấn Hạo đem chén thuốc phóng tới một bên, tiếp tục đối mặt với cục diện xấu hổ này.
Tại nơi chỉ toàn nam nhân này, kỹ thuật là vấn đề phi thường quan trọng. Viêm Hoang mở vô số tràng hội toạ đàm, nói đến nhiều nhất là chuyện cá nước thân mật, có một cái quan niệm là: nam nhân không thể thỏa mãn nữ nhân không phải là nam nhân.
Đêm đầu tiên khiến người ta chảy máu cùng sốt nhẹ, không hề nghi ngờ, biểu hiện của Ấn Hạo là thất bại đáng xấu hổ, nếu truyền ra hắn khẳng định bị người cười chết. Ấn Hạo gánh chịu đả kích từ trước đến nay chưa từng có, hơn nữa trước mắt hành động của Mễ Lương đã phi thường đính chính nàng đối với biểu hiện của hắn cực kì không vừa lòng.
Ấn Hạo buồn bực lại hối hận, bất quá nam nhân dám làm dám nhận, hắn hít sâu một hơi, "Chuyện tối hôm qua thật xin lỗi."
Thật có lỗi? Nàng cầu hắn dừng lại cổ họng đều khô, động tác của hắn lại càng kịch liệt, lúc này Mễ Lương thực sợ hắn, "Ta bảo ngươi dừng lại, ngươi thật sự không nghe thấy sao?"
Ấn Hạo tận lực che giấu sắc mặt khó coi, "Ta nghe thấy."
Bất quá hắn không có kinh nghiệm, Viêm Hoang vô số tràng hội toạ đàm tổng kết ra châm ngôn tinh túy -- nữ nhân ở trên giường đều là khẩu thị tâm phi. Các nam nhân thao thao bất tuyệt nắm quyền chứng minh thực tế những lời này, thí dụ như nữ nhân nếu bảo ngươi dừng lại, vậy ý tứ chính là "Đừng có ngừng", nếu nữ nhân kêu "Ta không cần", ý tứ là "Nhanh chút cho ta đi, ta muốn bị ngươi thao" ... Mọi việc là như thế, dù sao trong xương nữ nhân đều là da^ʍ - đãng, nhưng lại ngượng ngùng biểu hiện ra ngoài, nam nhân chỉ để ý thượng là được. Cho nên Ấn Hạo nghe thấy nàng kêu ngược lại càng thêm hưng phấn, hơn nữa hắn lần đầu hưởng thụ chuyện cá nước thân mật, sung sướиɠ mất hồn nên mới mất lý trí, mới có thể gây ra thảm kịch tối hôm qua.
Cho nên chuyện này cũng không thể toàn bộ trách hắn, chỉ có thể quái các tiền bối truyền thụ kinh nghiệm không được đầy đủ, Ấn Hạo hiện tại hận không thể đi trảo mấy nam nhân bình thường kêu la tuyên dương lợi hại nhất, đá cho mỗi người mấy cước.
Không khí trong phòng ngưng trọng, Ấn Hạo vội vàng nói, "Lần sau sẽ không, ta nhất định sẽ khiến ngươi thoải mái."
Lần sau, Mễ Lương nghe đến hai chữ ấy nhịn không được lạnh run.
Ấn Hạo nhìn thấy nàng trốn tránh kháng cự, trong lòng lại càng không dễ chịu, che giấu tính tình dịch dịch góc chăn cho nàng, "Không cần nghĩ nhiều, trước dưỡng tốt thân thể."
Mễ Lương biết Ấn Hạo coi trọng thực lực cùng sĩ diện, nhìn hắn hôm nay cố gắng biểu hiện săn sóc ôn nhu, sắc mặt nàng hơi dịu lại, chỉ nói bản thân rất mệt, muốn nghỉ ngơi.
Sau khi Ấn Hạo ra khỏi phòng ở, đem cửa phòng khóa lại. Trên hành lang gặp được Thạch Đầu, "Lão đại, Mễ Lương thế nào rồi?"
Ấn Hạo sắc mặt như thường, hắn đánh chết cũng sẽ không nói bản thân làm ra loại chuyện này, chỉ nói Mễ Lương tối hôm qua vấp ngã, đem chân vừa mới khép lại lại té bị thương, cho nên phải nằm trên giường dưỡng vài ngày. Vì sợ bị người khác nhìn ra manh mối, hắn không cho Thạch Đầu một mình đi thăm Mễ Lương, nghiêm khắc nói: "Nàng đã ngủ, ngươi không cần đi quấy rầy nàng, ta sẽ dành nhiều thời gian chăm sóc nàng, miễn cho dưỡng không tốt thành què thì khổ."
"Làm sao có thể ngã sấp xuống đâu? Vốn chân còn phải dưỡng một trận." Thạch Đầu thấp giọng nói thầm, trong mắt ẩn ẩn lo lắng.
Ấn Hạo tiếp tục mặt không đổi sắc nói dối, "Nàng vốn không chịu thành thật, thích loạn đi loạn chạy, đứng trên ghế tựa té xuống, đáng bị đau. Thạch Đầu, ngươi mau đi nấu một nồi thuốc."
Đôi lời editor: Cầu thanhks, cầu bình luận để ta biết các nàng đang đón đọc truyện của ta. Cũng để cho ta có thêm động lực edit nha,