Chương 27
Ấn Hạo không tỏ thái độ, Mễ Lương cảm thấy vẫn còn hi vọng, chỉ cần hắn một ngày không đi, Mễ Lương sẽ tuyệt đối không buông tha cọng cỏ cứu mạng này.Xương đùi dần dần liền lại, mỗi ngày Mễ Lương đều chống quải trượng đi lại trên hành lang một đoạn, buổi chiều tiếng sấm cuồn cuộn vang lên nhắc nhở nàng mưa mùa nhiều không bao lâu nữa sẽ qua, nàng phải mau chóng dưỡng tốt thân thể, một bộ dáng gầy yếu nhu nhược, Ấn Hạo nhất định sẽ không mang nàng đi.
Nhưng Ấn Hạo từ sau ngày đó, không còn đi tới phòng Mễ Lương, cũng không xuất hiện trước mặt Mễ Lương, mỗi ngày đều là Thạch Đầu đến đưa cơm, Mễ Lương hỏi, Thạch Đầu gãi đầu nói Ấn Hạo bề bộn nhiều việc, hắn một bên cấp Mễ Lương dọn đồ ăn, một bên nói thầm, "Gần đây ngày nào lão đại cũng đến khu vực khai thác quặng, khu vực khai thác quặng bên kia rõ ràng hảo hảo, Thiết nhị ca Sở Nghiêu bọn họ đều đang nhìn, nhưng hắn vẫn cứ đến, lúc đổ mưa không thể đến khu vực khai thác quặng, hắn lại đến đại đường bên kia."
Đại đường cách chỗ ở không xa, một đám nam nhân ở đó có việc nghị sự, không có việc liền nói huân đoạn tử chọc cười. Giữa trưa nay trời lại đổ mưa rào có sấm chớp, mây đen che phủ cả bầu trời, tiếng sấm ù ù phát ra từ phía chân trời, loại thời tiết này chỉ có thể ngốc ở trong phòng, cơm nước xong mấy nam nhân hàn huyên một hồi, sau đó liền trở về phòng mình chuẩn bị ngủ trưa, người đều đi rồi, chỉ còn một mình Ấn Hạo ngồi trên ghế tựa, ngẩn người.
Hắn biết Mễ Lương thích đi lại trên hành lang, cho nên mới không muốn trở về, hắn kỳ thực rất thích Mễ Lương quấn quít lấy hắn, thích thanh âm cùng lúm đồng tiền của nàng, lúc không thấy nàng, hắn có thể nói đem nàng cấp Sở Nghiêu, không phải chỉ là một nữ nhân thôi, đáng giá phá hư đại kế vượt ngục hắn ấp ủ nhiều năm? Ly khai Viêm Hoang muốn cái gì mà không thể có. Nhưng đợi đến lúc hắn đối mặt Mễ Lương, thấy nàng ý cười đầy mặt lấy lòng hắn, nội tâm dâng lên một loại ham muốn chiếm hữu mãnh liệt không đồng ý sẻ chia, thầm nghĩ nàng chỉ thuộc về một mình hắn, cái miệng nhỏ nhắn mê người cùng thân thể mềm mại của nàng cũng chỉ thuộc về một mình hắn.
Lý trí đối lập với tình cảm, quấy nhiễu Ấn Hạo luôn luôn làm việc sạch sẽ trực tiếp, □ cuộc sống nhiều năm nói cho hắn phải bảo trì lý trí, cho nên hắn mới không đi gặp Mễ Lương, dù sao cũng làm không xong, tâm lực của hắn cần phải đặt ở trên việc vượt ngục, những cái khác, đều cần phải vứt bỏ.
Tiếng mưa rơi ào ào, Ấn Hạo ngồi một mình ở đại đường, một bàn tay ôm trán nhắm mắt lại, trước mặt lại hiện ra khuôn mặt Mễ Lương, ánh mắt nàng rất xinh đẹp, trong veo như nước; làn da nàng rất bạch, sờ lên ấm áp; trước ngực nàng cất giấu hai con thỏ nhỏ, sau kia lột sạch y phục hai con thỏ đó sẽ nhảy ra, co dãn mềm mại cực kì mê người, niết thượng một phen tựa hồ có thể chảy ra nước... Ấn Hạo đột nhiên mở mắt ra, suy nghĩ rất nhiều, gần đây nàng thường xuyên hiện lên trước mắt hắn, càng không muốn thấy nàng, số lần nàng xuất hiện càng nhiều, như là ho khan, càng áp chế ngược lại ho càng lợi hại.
Ấn Hạo đưa ra kết luận: nữ nhân, thật sự là thứ nhiễu tâm.
Trời đất đều bị mưa to bao phủ mờ mịt, mây đen ép tới rất thấp, bầu trời tối đen như ban đêm, loại thời tiết này vẫn thích hợp trở về phòng ngủ, Mễ Lương nhất định đang ở trong phòng ngủ giống như heo, Ấn Hạo ngồi thêm một lát liền dứng dậy, cất bước trở về phòng. Vừa mới đi qua hành lang, liền nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh đứng trước cửa phòng hắn.
Mễ Lương nghe thấy tiếng bước chân, xoay người, nói với hắn: "Mấy ngày nay đều không thấy ngươi, lão đại, sao daọ này ngươi không đến thăm ta?"
Ấn Hạo liếc nàng một cái, hàm hồ nói, "Ta bề bộn nhiều việc. Nhìn ngươi lại không thể làm, vậy còn có cái gì vui?"
Nói xong đi nhanh lướt qua người Mễ Lương, xuất ra chìa khóa chuẩn bị mở cửa, không ngờ Mễ Lương từ sau lưng ôm lấy hắn, cái loại ôm ấp ấm áp quen thuộc này là thứ hắn lúc nào cũng tưởng niệm, thanh âm Mễ Lương có chút khàn, "Ta biết ngươi bề bộn nhiều việc, nhưng ta rất nhớ ngươi."
Nàng ôm hắn, tim hắn đột nhiên mềm mại, lại là loại tình cảm khó hiểu này, làm cho hắn tham niệm mất đi lý trí, hận không thể luôn luôn giữ lấy, làm cho hắn không bao giờ muốn đem nàng tặng cho Sở Nghiêu nữa, tuy rằng lời hắn nói ra vẫn lạnh, nhưng khẩu khí đã nhuyễn vài phần, "Có cái gì mà nhớ? Ta nhìn ngươi là nhàn không có việc gì làm."
Mễ Lương dán mặt vào lưng hắn, "Lão đại, có phải ngươi oán trách ta hay không?"
Ấn Hạo muốn hất tay nàng ra, nhưng tay đã giơ lên lại chậm chạp không động thủ, hít sâu một hơi, "Buông ra." Mễ Lương không buông, ngược lại ôm càng chặt hơn, khẩu khí hắn càng nhuyễn, "Buông tay ra, ta mở cửa."
Mễ Lương đổi sang túm lấy vạt áo hắn, Ấn Hạo mở cửa, đi vào phòng một bước, Mễ Lương cũng đi vào theo, hắn nhìn nhìn cái tay đang cầm vạt áo hắn, "Thế nào không quay về ngủ?"
"Ta muốn ngủ cùng ngươi."
Ấn Hạo thích ánh mắt của nàng, trong suốt như nước uyển chuyển ba quang liễm diễm ý nhị, phòng tuyến nội tâm bất tri bất giác sụp đổ, hắn nhìn nhìn nàng, mới chú ý tới hôm nay Mễ Lương không chống quải trượng, "Chân của ngươi khỏi rồi?"
"Ân." Mễ Lương khẽ gật đầu.
Ấn Hạo mặc mặc, môi vừa động, "Vậy đêm nay có thể làm?"
"Ân." Mễ Lương tiếp tục gật đầu.
Mắt Ấn Hạo khẽ nhúc nhích, "Tối hôm nay ta đến phòng ngươi."
"Ân." Mễ Lương tiếp tục gật đầu.
Ấn Hạo vỗ vỗ mặt nàng, "Trở về đi, ngươi không muốn ngủ trưa nhưng ta còn muốn ngủ, chờ buổi tối ta đi qua tìm ngươi."
Mễ Lương vẫn không buông tay, "Lão đại, đợi mưa tạnh, ngươi dẫn ta ra ngoài dạo dạo được không? Rất lâu rồi ta không ra khỏi căn phòng này."
Thời điểm chiều sang thì mưa tạnh, mây đen tản ra mặt trời hé lộ, tịch dương chiếu xuống toàn bộ Viêm Hoang ánh vàng rực rỡ, Mễ Lương nói nàng muốn đi xem mặt trời mọc, Ấn Hạo không phản đối, vì chiếu cố nàng vừa khỏi chân, hắn đi rất chậm, mang theo nàng đi về phía tây trèo lên một sườn núi nhỏ.
Thấy xung quanh không có người, Mễ Lương liền lớn mật nắm tay Ấn Hạo, Ấn Hạo phiền chán, muốn bỏ ra lại có vài phần tham luyến, cuối cùng không hề cử động. Mễ Lương được một tấc lại muốn tiến một thước, dứt khoát lôi kéo hắn ngồi xuống một khối đá to, mặt đá bị nước mưa cọ rửa rất sạch sẽ, nước đọng cũng đã bị gió thổi khô.
Mặt trời thu mình, rộng lớn tráng lệ, Mễ Lương tay đan tay với Ấn Hạo, nhìn mặt trời lặn về phía tây, "Lão đại, ngươi về sau thường xuyên mang ta đi dạo, được không?"
Ấn Hạo trầm mặc.
Mễ Lương xê dịch mông ngồi gần lạ, một bàn tay đặt trên đầu gối Ấn Hạo, đám mây phía tây bị ánh hoàng hôn nhuộm thành muôn hồng nghìn tía, Mễ Lương nhìn phía tây, khóe miệng khẽ nhếch, đột nhiên nàng nghiêng đầu tiến đến hôn lên khóe môi Ấn Hạo, giống con mèo nhỏ ăn vụng cá cấp tốc rời đi, ngả đầu lên vai Ấn Hạo, làm như chuyện gì cũng chưa phát sinh qua, thì thào thỏ thẻ, "Mặt trời lặn thật đẹp."
Khóe miệng Ấn Hạo còn vương hơi ấm, triệt để đánh tan phòng tuyến cuối cùng trong lòng hắn, quên đi, suy nghĩ nhiều cũng là tự tìm phiền não, đã cảm thấy rất thích ở cùng Mễ Lương, cần gì phải cố ý tránh đi? Dù sao cũng đều là nữ nhân, thịt ngon đến miệng nào có đạo lý không ăn, hắn chậm rãi vươn tay ôm vai nàng.
Một lát sau, hắn vỗ vai Mễ Lương, "Đến giờ ăn cơm rồi, lúc trưa ta nói sẽ ăn cơm tối cùng mấy người Thiết Bất Quy, ngươi về trước đi, buổi tối ta sẽ tới tìm ngươi."
Trong lòng mải nghĩ ngợi, Ấn Hạo ăn cơm cũng không yên lòng, hận không thể mấy miếng ăn xong đi tìm Mễ Lương, bất quá hôm nay sư phụ nhà ăn chuẩn bị nhiều món ngon, còn thượng chút rượu, trên bàn cơm vài người uống cực kì náo nhiệt, không ngừng kính rượu Ấn Hạo. Bữa cơm này Ấn Hạo cảm thấy cực kì lâu, thật vất vả mới giải tán, sau khi tắm qua hắn liền đi đến phòng Mễ Lương.
Lúc hắn tới Mễ Lương vừa tắm rửa xong, thay một bộ nữ y đang thắt dây lưng, chẳng những cài then cửa, còn dùng ghế dựa chặn sau cửa, Ấn Hạo ý thức được nàng đang tắm, gõ gõ, "Mễ Lương, mở cửa."
Cửa mở ra, Ấn Hạo liếc nhìn nút thắt trên y phục nàng, "Đằng nào chẳng phải cởi."
Nói xong khóa trái cửa, sau khi gài cửa, một tay lôi kéo Mễ Lương một bay bưng ngọn đèn đi vào buồng trong, đóng cửa lại đè lên Mễ Lương môi sói hôn lên, so với bình thường càng thêm nóng bỏng, cảm tình đè nén lâu ngày toàn bộ phóng xuất, nói là hôn môi, không bằng nói là gặm cắn, hắn lấy khí thế bão táp mưa sa càn quét hết thảy, làm cho Mễ Lương hô hấp khó khăn, giữa môi với răng tràn ra tiếng rêи ɾỉ.
Thật vất vả kết thúc nụ hôn thô bạo này, Mễ Lương há mồm hít vào, đối với ánh mắt Ấn Hạo tràn đầy tình - dục, nàng có chút chân tay luống cuống, hai tay túm vạt áo của mình. Động tác như vậy ở trong mắt Ấn Hạo biến thành một loại kháng cự, hắn ở trên ngực nàng nhu lộng, "Là ngươi nói đêm nay có thể làm."
Thanh âm trầm thấp, mang theo giọng điệu không cho phép kháng cự, đúng là bản thân Mễ Lương đồng ý, bất quá nàng dù sao cũng là lần đầu, nói không khẩn trương đó là gạt người, thân thể buộc chặt, "Chậm một chút.”
Hàm ý ngươi cứ tiếp tục, vừa dứt lời, Ấn Hạo đã động thủ lột y phục của nàng, Mễ Lương còn suy nghĩ dù sao đều bị hắn áp đảo, không bằng chủ động áp đảo hắn, chưa áp dụng hành động, cả người chợt lạnh, trên người chỉ còn lại một cái qυầи ɭóŧ. Ấn Hạo ôm ngang nàng lên, nhẹ nhàng đặt ở trên giường, cắn tiểu bạch thỏ trước ngực nàng.
Hết cắn, lại không ngừng hấp liếʍ, trên ngực Mễ Lương một trận tê dại, từng đợt sóng nhiệt truyền khắp toàn thân. Ấn Hạo ghé vào trên người nàng, dùng răng nanh cùng đầu lưỡi tàn sát bừa bãi toàn thân nàng, tuy rằng cách vật liệu may mặc, Mễ Lương cũng có thể cảm giác được vật cứng trên người hắn cọ xát mông nàng.
Ấn Hạo hô hấp càng ngày càng nặng, hắn ngẩng đầu, dưới ánh nến mờ nhạt, làn da Mễ Lương trắng nõn hơi hơi phiếm hồng, hai chân gắt gao khép lại, ở hắn dưới thân hơi hơi vặn vẹo, Ấn Hạo nhiệt huyết sôi trào, nâng đùi nàng lên lột rớt qυầи ɭóŧ, làm cho cả người Mễ Lương bại lộ ở trước mắt hắn. Mễ Lương càng khẩn trương, đầu thiên hướng trong giường mặt.
Ấn Hạo thoải mái kéo hai chân đang khép chặt của nàng ra, kéo thành hình chữ "M" rất lớn, Mễ Lương □ hoàn toàn bại lộ ở trước mặt hắn, hắn đối với cái động nhiều ra giữa hai chân nữ nhân cảm thấy cực kỳ hứng thú, ngón trỏ sờ sờ nơi đó, từ từ thâm nhập.
Mễ Lương cảm thấy cực kì không khoẻ, lắc đầu mãnh liệt, một chân ở không trung loạn đạp, "Đừng như vậy."
Ngón tay Ấn Hạo không tiếp tục đi vào, "Thoải mái?"
Mễ Lương lắc đầu, Ấn Hạo kỳ thực là cái xử - nam, chỉ sợ lý luận tri thức còn không bằng nàng, đều nói nam nhân là từ tính sinh yêu, nàng dù sao đều phải đem thân thể cho hắn, song phương đều có thêm một chút thể nghiệm tốt đẹp có lẽ nàng càng dễ dàng chinh phục Ấn Hạo, Mễ Lương giữ chặt tay hắn, "Lão đại, để cho ta tới, ngươi rồi sẽ biết ta có bao nhiêu thích ngươi."
Ấn Hạo thích nàng chủ động, mỗi một lần đều làm cho hắn đạt được cực hạn kɧoáı ©ảʍ. Hắn cúi đầu cắn ngực nàng một ngụm, nghe thấy Mễ Lương rêи ɾỉ cực kì vừa lòng, hắn thoáng rời khỏi người nàng, bên trong hầu kết phát ra tiếng cười trầm thấp: "Đến đây đi, để ta nhìn xem ngươi có bao nhiêu thích ta."