Chương 24
Con tàu rúc một hồi còi dài, từ từ dừng lại sânga nhỏ của quê chàng. Vương Long bước xuống, tâm hồn chàng không khoỉ
xúc động. Từ Đài Nam về quê chàng chỉ mất có một tiếng đồng hồ. Trời còn mờ hơi sương, lành lạnh như buổi sớm năm năm trước, chàng cùng Trương
Tú rời quê lên Đài Bắc đi học. Chàng đưa mắt nhìn quanh, cảnh vật không
có gì thay đổi. Chàng rời sân ga đi theo con đường nhỏ về quận. Chàng
vào một quán ăn, vừa ăn vừa sắp đặt chương trình cho buổi sáng hôm nay.
Từ sáng trước khi rời khách sạn, chàng đã sửa
soạn kỹ cho chuyến đi này. Chàng biết mình phải làm gìđể gặp lại những
người quen biết mà họ không thể nhận ra chàng.
Qua mấy năm đi theo đoàn hát, chàng đã biết được kỹ thuật hóa trang. Chàng sẽ biến thành một lão già rách rưới đi hát
dạo với cây vĩ cầm.
Ản uống xong, chàng từ từ đi về phía xưởng mộc , ngôi nhà cũ của chú thím chàng. Chàng dừng lại ở cổng, bắt đầu kéo một
bản nhạc. Những người trong xưởng dừng tay đổ xô ra nhìn. Chàng bắt đầu
cất tiếng hát.
Chỉ mới hát vài câu, chàng đã nhìn thấy chú thím từ trong nhà bước ra. Cả hai trông đều khoẻ mạnh, điều đó khiến chàng
được yên tâm.
Chú chàng rẽ đám đông tiến vào chính giữa. Ông
đứng đốI diện ngay trước mặt chàng chăm chú nhìn. Không biết kỹ thuật
hóa trang của chàng có sơ hở gì không? Cố lấy lại bình tĩnh, chàng tiếp
tục hát. Theo đúng hành động của một người hát dạo, dút bản nhạc chàng
ngửa nón đi vòng quanh. Vài đồng tiền vứt vào nón chàng. Tới trước mặt
chú, chàng ngừng lại chờ đợi. Chú chàng từ từ lần túi móc ra một đồng
tiền bỏ vào nón rồi quay người trở vào trong.
Chàng đứng lặng nhìn theo. Mắt rưng rưng mờ lệ, kềm hãm tiếng kêu trong lòng chàng nhặt những đồng tiền cho vào túi.
Thế là xong một phần công việc. Chú thím và
những người hàng xóm không ai nhận ra chàng. Vương Long yên tâm đi về
phía nhà của Quán Anh.
Tới trước cưả biệt thự, chàng dừng lại đứng dựa
mình vào gốc cây bạch dương năm nào chia tay cùng Quán Anh. Chàng còn
nhớ rõ từng cử chỉ, từng điệu bộ , từng lời nói, ánh mắt nàng hôm đó.
Bây giờ trở lại, cũng dưới gốc cây này, chàng vẫn là một kẻ cô độc, còn
nàng chắc là hạnh phúc tràn đầy. Đặt vĩ cầm lên vai, chàng bắt đầu hát
bài ca kỷ niệm "Ban? tình ca muôn thươ?". Tiếng hát của chàng nương theo dòng nhạc, trầm ấm ngọt ngào mà buồn thảm. Những người đi đường dừng
lại, những người chung quanh đổ ra nghe, nhưng cưả nhà nàng vẫn đóng kín im lìm. Trong ngạc nhiên và
thất vọng chàng vẫn tiếp tục kéo đàn và hát.
Bỗng nhiên, cửa sổ trên lầu bật mở, rồi bóng một thiếu nữ hiện ra, đúng
là Quán Anh. Trái tim chàng muốn ngừng đập, giọng chàng như tắc
nghẹn..chàng cố giữ vững tay đàn cho giọng hát khoỉ bị lạc đi. Từ trên
lầu cao, nàng nghiêng hẳn người ra ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn xuống
đường. Một bàn tay từ trong thò ra đặt lên vai nàng. Rồi Trương Tú cũng
xuất hiện. Hai người như trao đổi với nhau vài câu ngắn. Cả hai cùng
biến mất trong khung cửa sổ. Được nhìn hình ảnh hạnh phúc của họ như vậy đối với Vương Long đã đủ lắm rồi. Nhưng Vương Long hiểu rằng chàng sắp
được đối diện với họ gần hơn. Chắc chắn những câu trao đổi đó là những
lời họ rũ nhau xuống nghe chàng hát. Tuy hồi hộp nhưng chàng vẫn cố giữ
được giọng hát trầm ấm ngọt ngào. Và vì cảm động tiếng hát lại hay hơn,
buồn hơn là giọng tự nhiên thường ngày của chàng.
Đúng như điều chàng đoán, cánh cửa chính đã được mở ra, Trương Tú dìu Quán Anh ra ngoài. Họ băng qua vườn để đến chỗ
chàng đứng. Nhưng tới cổng cả hai ngừng lại im lặng nhìn chàng. Hai
người vẫn như xưa. Quán Anh vẫn thanh cao, diệu vợi. Nàng có vẻ hơi gầy
đi và già dặn hơn xưa. Cả người nàng không có gì thay đổi nhiều kẻ cả
chiếc áo trắng mà nàng hay mặc. Trương Tú thì mập và chững chạc ra,
không còn dáng vẻ của một thư sinh mà đã mang dáng điệu của một nhà
thương gia lịch lãm. Hai người đứng lặng vừa nhìn vừa nghe chàng hát.
Bản nhạc hết, chàng bắt đầu lại từ đầu. Càng lúc giọng chàng càng ngọt
ngào tha thiết hơn. Và nếu họ còn đứng đó nghe chàng lập đi lập lại cả
trăm lần chàng cũng không hát bản khác. Nhưng chàng chưa kịp hát đến lần thứ ba thì Quán Anh từ từ ngã đầu dựa vào vai Trương Tú, trong mắt nàng hai dòng lệ trào ra lăn dài trên má. Vương Long thấy mắt chàng cũng mờ
đi. Trương Tú quay nhìn Quán Anh rồi lặng lẽ dìu nàng trở vào nhà. Đi
được vài bước nàng quay trở ra móc trong ví mười đồng bỏ vào nón của
chàng. Đôi mắt chàng bắt đầu cay, nhòa nhạt nhưng chàng vẫn tiếp tục hát cho đến khi cánh cửa chính từ từ khép lại thì bài hát cũng vừa chấm
dứt.
Chàng đứng lặng ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Mắt
chàng đầy lệ, lặng lẽ nhặt đồng tiền trong nón bỏ vào túi chàng cất bước trở lại nhà ga
- Nàng đã khóc vì cảm động, như vậy là nàng vẫn còn nhớ đến ta
Chàng muốn gào lên với ý tưởng đó. Niềm đau như
xé tâm can chàng. Ngồi trên xe lửa trở về Đài Nam, chàng đã lấy lại được bình tĩnh. Mân mê đồng tiền của Quán Anh trong taỵ Đồng tiền đã ở trong bàn tay của nàng, đã mang đầy hơi hướm của nàng. Chàng hôn lên đồng
tiền.
- Ta sẽ coi nó là một kỷ niệm, sẽ giữ nó suốt đời. Ta đã nhìn lại được nàng, như thế là quá đủ
Vương Long ngước nhìn qua khung cửa con tàu. Cảnh sắc chạy lùi dần, lùi dần như thời gian, như dĩ vãng của đời chàng chạy qua
- Bây giờ là lúc ta phải nghĩ tới Liên Liên.