Bản Tình Ca Muôn Thưở

Chương 23

Chương 23
Khi Vương Long ra khoỉ bịnh viện thì đòan hát đã đi Đài Nam. Chàng phải nằm dưỡng bịnh lâu hơn cả sự dự liệu của bác sĩ, đúng hai tháng.

Sức khoẻ chàng đã bình phục gần như cũ. Đáng lẽ

ra theo lời khuyên của bác sĩ chàng nên nghỉ ngơi thêm ít ngày nữa thì

tốt hơn. Nhưng vì nhiều lý do khiến chàng cương quyết xuất viện. Lý do

thứ nhất là chàng muốn trở lại quê hương miền Nam của chàng trước khi

thành hôn với Liên Liên. Chàng muốn nhìn lại hình ảnh của Quán Anh. Muốn chính mắt trông thấy nàng hạnh phúc. Như vậy chàng mới có thể quyết

định được đời mình. Nếu không chàng sẽ làm cho Liên Liên đau khổ. Nàng

là một người con gái tốt, nàng đáng được hưởng tất cả hạnh phúc mà chàng mang lại.

Buổi sáng đáp xe lửa về Nam, chàng không khoỉ bồi hồi xúc động. Thời gian trôi qua thật mau, mới ngày nào đây cũng ơ?

ga xe lửa này, chàng còn là một sinh viên tràn đầy tin tưởng vào tương lại. Còn rộn ràng với những ước mơ yêu đương.

Vậy mà đã năm năm với biết bao thay đổi.

Khi chàng đến Đài Nam, thì đoàn hát đã trình

diễn ở đó được hai ngày. Gặp lại chàng, mọi người đều mừng rỡ chào hỏi.

Riêng Lý Bân thì hơi ngạc nhiên

- Liên Liên nó đang sửa soạn để ngày mai trở lên Đài Bắc thăm cậu. Nó nói cậu còn phải nằm trong bịnh viện cả tháng nữa mà?

- Sức khoẻ của tôi đã khá rồi, chỉ còn phải nghỉ ngơi ít ngày nữa. Nằm ở bịnh viện vừa buồn vừa tốn kém, tôi lại nhớ mấy anh em trong đoàn, nên về đây nghỉ ngơi tốt hơn.

- Tùy cậu, nhưng cậu nên nhớ rằng sức khoẻ là

cần nhất. Tôi sẽ không cho cậu làm việc ngay đâu. Cậu phải nghỉ ngơi một thời gian nữa cho khoẻ hẳn.

Chàng nhìn quanh hỏi

- Còn Liên Liên đâu?

- Nó xuống phố mua quà để sáng sớm mai đi thăm cậu. Chắc cũng sắp về.

Trúc Can xen lời

- Liên Liên định lên Đài Bắc ở lại luôn chờ đoàn hát trình diễn xong ở đây thì cùng đi Tân Gia Ba luôn. Chúng ta chỉ còn ở lại đây ba ngày nữa thôi.

- Tại sao lại chỉ còn ở lại ba ngày? Tôi nhớ bác Lý Bân nói sẽ ở lại Đài Nam hai tuần mà?

Lý Bân gật đầu

- Đúng thế! Nhưng tôi vừa nhận được điện tín từ Tân Gia Ba, họ yêu cầu mình qua trước một tuần

- Càng hay!!!

Chàng nói như nói một mình, nghĩ đến cái hại có thể xảy ra nếu chàng ở lại miền Nam quá lâu.

Vừa lúc đó Liên Liên trở về, nàng ôm đầy quà mới mua

- Liên Liên

- Anh!!

Hai người mừng rỡ nắm chặt lấy tay nhau trong ánh mắt hài lòng của mọi người

- Em cứ tưởng anh còn nằm trong bịnh viện

- Đúng ra thì như vậy. Nhưng anh nhớ mọi người chịu không nổi.

Liên Liên chớp mắt cảm động. Trong sự lạc quan sung sướиɠ, nàng nghĩ chàng nói câu đó là để cho riêng nàng.

- Mọi người cũng nhớ anh. Anh về, ai cũng mừng

Trúc Can phá lên cười

- Nhưng kẻ mừng nhất là Liên Liên

Liên Liên lườm Trúc Can nhưng hắn vẫn tỉnh bơ nói tiếp

- Tử Ái về đây, chính ra không phải vì nhớ anh em, mà vì nhớ Liên Liên.

Moị người cùng cười vui vẻ. Lý Bân lên tiếng

- Mình phải mở tiệc đãi Tử Ái bình phục lại chứ. Mọi người xuống quán tôi đãi một chầu.

Buổi tối hôm đó, trong lúc mọi người lo trình

diễn, Vương Long ở lại khách sạn một mình. Chàng quyết định ngày mai sẽ

trở về quê thực hiện ý định của mình.

Vương Long mặc áo, thả bộ xuống phố. Trời đổ mưa lất phất nhẹ hột. Gío khuya như quyện lấy hơi sương làm lạnh không

gian. Nhưng cái lạnh của cảnh sắc bên ngoài không bằng cái lạnh trong

lòng chàng.

Trên neỏ đời mịt mù thăm thẳm, chàng thấy mình

bơ vơ, cô đơn quá. Một chút hương tình ấm áp của Liên Liên không đủ sưởi ấm lòng chàng!

- Dù sao ta cũng quyết tiến tới hôn nhân với Liên Liên

Gần tới giờ vãn hát, chàng trở về rạp đón Liên

Liên. Hai người thả bộ tay trong tay yên lặng đi bên nhau. Một lúc sau,

chàng lên tiếng

- Sáng mai anh về quê một ngày

Nàng ngạc nhiên

- Anh còn đau mà đã đi sao?

- Anh phải về để giải quyết một chuyện, sau đó mới có thê?

nói tới việc hôn nhân của chúng ta. Anh đang cố gắng để cuộc sống sau này của mình được sung sướиɠ.

Bàn tay Liên Liên bóp chặt những ngón tay chàng. Nàng đi như dựa vào người chàng

- Em chỉ biết yêu anh, được sống gần anh là em hạnh phúc rồi. Còn chuyện dĩ vãng của anh em hứa sẽ không bao giờ hỏi tới.

- Có hỏi cũng chẳng ích lợi gì. Phần anh, anh sẽ cố quên chuyện cũ để sống trọn vẹn cho em. Ngày mai anh về quê không

ngoài mục đích đó.

Hai người im lặng bước đi. Mưa vẫn nhẹ hột lất phất buồn.

Một thứ buồn dìu dịu, phản phất, chen lẫn sự êm đềm hạnh phúc.

Liên Liên thở dài

- Gần về tới khách sạn rồi, sao em thấy con đường ngắn quá!

- Thật ra con đường cũng chỉ có bấy nhiêu.

- Vâng, chẳng qua chỉ là aỏ tưởng, có cái gì thật đâu.

- Em nói như một triết nhân. Từ trước tới nay, anh tưởng là không bao giờ em có thể nói một câu như thế

- Tại sao?

- Vì em còn quá trẻ, cuộc đời em lại có nhiều danh vọng

- Nhưng tâm hồn em thì lại đã già rồi!!

Nàng ngừng lại, quay sang nhìn chàng

- Nhưng bây giờ nó đã trẻ lại, câu nói vừa qua là kết quả của mấy năm thất vọng suy tư.

Hai người đứng im lặng, lặng lẽ nhìn nhau. Nàng

ngước mặt, môi run run chờ đợi. Một thoáng thật nhanh, chàng nghĩ phải

hôn nàng. Nhưng chàng chỉ lắc đầu, đưa hai tay vuốt nhẹ đôi má nàng

- Mình vào trong đi. Sáng mai anh đi sớm, có lẽ em chưa thức giấc, chiều mai anh sẽ về.

Ánh mắt nàng nhìn chàng đắm đuối

- Anh đi bình an. Luôn nhớ tới em nhé.

- Dĩ nhiên rồi. Bây giờ em là tất cả hy vọng của anh

Chàng đưa nàng tới tận cửa phòng. Rồi trở về sắp xếp những thứ cần thiết cho chuyến đi sáng hôm sau.