Editor: Vương Chiêu Meo
Hạ nhân sửng sốt, lúc phản ứng lại mới xấu hổ mà nhìn Nhạn Cơ ngồi ở bên trên:
- Là ý chỉ dành cho Nhạn Cơ cách cách.
Hiện giờ, Nhạn Cơ là Hòa Thạc cách cách, trong phủ đương nhiên là lấy nàng làm chủ, ngay cả Nỗ Đạt Hải và lão phu nhân Tha Tha Lạp nhìn thấy nàng cũng phải hành lễ. Tuy rằng Nhạn Cơ miễn lễ, nhưng chỗ ngồi cao nhất đương nhiên là để cho Nhạn Cơ ngồi. Cho dù Nhạn Cơ không thèm để ý mấy chuyện này thì cũng không có nghĩa là vị Từ Ninh cung kia không thèm để ý. Lão phu nhân Tha Tha Lạp lớn tuổi, đương nhiên biết lợi hại trong đó, cho nên mọi chuyện đều làm rất cẩn thận.
Tân Nguyệt nghe hạ nhân nói vậy thì mặt đỏ lên, vành mắt nhỏ giọt nước mắt:
- Nhạn Cơ, thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không phải là cố ý….
- Được rồi, ta không có trách cứ gì ngươi cả, huống hồ, dựa theo quy củ thì ngươi còn phải gọi ta một tiếng “cô cô”, mà làm cô cô thì nào có ý trách cứ chất nữ đâu.
Mấy ngày nay, Nhạn Cơ nhìn thấy nhiều việc trơ trẽn của Nỗ Đạt Hải và Tân Nguyệt, thêm hai đứa con bất hiếu, bà mẹ chồng máu lạnh, thì đã sớm nản lòng thoái chí. Hiện tại, thân phận mình bày ra ở đây, tự nhiên không cần phải khách khí với Tân Nguyệt. Trong lời nói tuy tỏ ra khách khí một chút, nhưng ý tứ là chỉ trích Tân Nguyệt gọi thẳng tên họ mình là vô lễ.
Tân Nguyệt nghe những lời này, nước mắt rào rạt chảy xuống, nói linh tinh gì mà xin lỗi với lại đáng chết.
“Nhạn Cơ” ư? Nàng ta nào có tư cách gọi thẳng tên mình? Nhạn Cơ cười lạnh đứng lên, mới đi được một bước đã bị Nỗ Đạt Hải túm mạnh tay, làm nàng đau đến trắng bệch cả mặt:
- Nhạn Cơ, sao ngươi lại như vậy? Hiện tại ngươi là cách cách nên có thể đối xử lãnh khốc, vô tình với Tân Nguyệt như thế hay sao?
Nỗ Đạt Hải phẫn nộ nhìn Nhạn Cơ. Sao nàng ta lại có thể làm tổn thương Nguyệt nha nhi thiện lương tốt đẹp như thế? Thật là quá ác độc! Sao trước kia mình lại không phát hiện ra nàng ta ác độc như vậy?
Lão phu nhân Tha Tha Lạp thấy thế, vội vàng giận dữ hét:
- Nỗ Đạt Hải, con làm cái gì đấy? Nhạn Cơ nào có vô lễ với Tân Nguyệt cách cách? Công công tuyên chỉ sắp vào rồi, con làm thế này còn giống cái gì?
Đáng tiếc là lão phu nhân nhắc nhở hơi chậm, tính tình Nỗ Đạt Hải cũng cứng rắn lợi hại, cho nên khi tiếng trách cứ vang lên, toàn bộ người trong phủ tướng quân đều ngốc ra.
- Ttl tướng quân, ngươi đang làm cái gì vậy? Thật là quá làm càn!
Một giọng nữ nghiêm khắc mang theo uy nghiêm độc hữu của hoàng gia vang lên.
- Người tới, kéo Ttl tướng quân ra.
Cho đến khi mấy thái giám kéo Nỗ Đạt Hải ra, người trong phủ tướng quân mới kịp phản ứng, lần này tới tuyên chỉ lại là hai cách cách được sủng ái bên người Thái hậu. Mọi người vội vàng hành lễ, loạn thành một đoàn.
Tình Nhi và Tử Vi như thế nào cũng không nghĩ tới hôm nay đi tuyên chỉ sẽ nhìn thấy một màn như thế này. Vốn tưởng rằng Ttl tướng quân không nạp thϊếp, như vậy tự nhiên là phu thê tình thâm với Nhạn Cơ. Vậy mà giờ nhìn thấy lại không như phỏng đoán của mình.
Tình Nhi và Tử Vi không vội miễn lễ cho người của phủ tướng quân, mà đi đến phúc lễ trước mặt Nhạn Cơ:
- Tình Nhi thỉnh an Nhạn Cơ cô cô!
- Tử Vi thỉnh an Nhạn Cơ cô cô!
Nhạn Cơ biết hai vị cách cách này là hồng nhân trước mặt Thái hậu, sao có thể nhận lễ, liền vội vàng đỡ tay hai người, kéo hai người ngồi ở trên đầu.
Lúc này, Tình Nhi và Tử Vi mới miễn lễ cho người phủ tướng quân, để từng người ngồi xuống.
Tình Nhi cau mày nhìn Tân Nguyệt bộ dáng đáng thương, hốc mắt đỏ lên:
- Nay Thái hậu vừa mới thăng phân vị cho Nhạn Cơ cô cô, mà Tân Nguyệt cách cách đã làm bộ bi thương rồi, đây là bất mãn vì Thái hậu nhận Nhạn Cơ cô cô là nghĩa nữ sao?
Ngữ khí Tình Nhi không nặng, nhưng trong lời nói tự nhiên là mang theo loại ngạo khí của cách cách hoàng gia, hoàn toàn bất đồng với Tân Nguyệt. Tân Nguyệt vừa nghe xong, vội quỳ bịch xuống trước mặt Tình Nhi, làʍ t̠ìиɦ Nhi giật mình mà đứng dậy, không nghe nổi vào tai mấy lời mà Tân Nguyệt nói cái gì mà thiện lương, cái gì tốt đẹp. Chỉ riêng cái hành vi kinh thế hãi tục này của Tân Nguyệt cách cách đã đủ làm cho nàng sợ đến ngây người.
Như vậy còn chưa xong, Tân Nguyệt vừa mới quỳ xuống, Nỗ Đạt Hải đã nóng nảy kéo Tân Nguyệt lên, ôm Tân Nguyệt vào trong ngực, miệng kêu cái gì mà Nguyệt nha nhi, một bên lại răn dạy Nhạn Cơ thành cách cách liền như thế này như thế kia. Trong nhất thời, toàn bộ đại sảnh chỉ có mỗi Nỗ Đạt Hải và Tân Nguyệt khuynh tình diễn xuất, còn lại cả đám người từ trong cung đến trong phủ tướng quân ai nấy trợn mắt há hốc mồm.
Ngay cả Kim Tỏa và hai vị ma ma đứng phía sau Tử Vi, Tình Nhi cũng kinh ngạc không kém. Sao chủ nhân phủ tướng quân với Tân Nguyệt cách cách đang ở trong kỳ giữ đạo hiếu lại ôm nhau? Sao vị tướng quân Ttl này lại rống to với mấy vị cách cách?
Giữa trận khôi hài này, Nhạn Cơ trước sau không có nói lấy một lời. Tử Vi nghiêng đầu nhìn lại mới phát hiện sắc mặt Nhạn Cơ đạm mạc. Tim nàng hơi run lên. Nàng dường như có chút hiểu giữa tướng quân và Tân Nguyệt có cái gian tình gì, cũng dần hiểu được tâm tình hiện tại của Nhạn Cơ. Nàng đột nhiên cảm thấy, Ttl tướng quân và Tân Nguyệt ở bên nhau trông chói mắt như thế nào. Rõ ràng đây là kiểu tình yêu từng làm cho mình cảm động, mà sao giờ này lại có cảm giác ghê tởm như thế?
Là vì Nhạn Cơ sao? Nàng nhìn Nhạn Cơ. Nữ nhân này là nguyên phối của tướng quân, làm bạn với tướng quân 20 năm, bây giờ chỉ vì một nữ tử trẻ tuổi liền dễ dàng từ bỏ người vợ tào khang, vậy thì tình yêu ấy có gì mà tốt đẹp chứ? 20 năm trước, Ttl tướng quân và Nhạn Cơ hẳn là đã từng có tình yêu. Chỉ là, qua nhiều năm thời gian, phần tình yêu này sao so lại được với dụ hoặc của nữ tử tuổi trẻ tươi đẹp. Ở trước mặt thiếu nữ trẻ tuổi, vợ cả chẳng qua là chướng ngại vật ngăn cản con đường tình yêu của hắn mà thôi.
Lúc này, Tử Vi mới chân chính hiểu được tâm tình của Hoàng hậu nương nương. Bây giờ, nàng đã sớm không còn ảo tưởng đối với tình yêu rồi. Chung quy, hiện thực quá đáng sợ, mộng tưởng rồi cũng phải tỉnh lại mà thôi.