Hoàn Châu Chi Thái Hậu Kim An

Chương 42: Trò cười của phủ Tướng quân (1)

Editor: Vương Chiêu Meo

Càn Long vì Hàm Hương mà sữa chữa lại toàn bộ Bảo Nguyệt Lâu, làm cho toàn bộ nữ tử khác trong hậu cung cảm thấy mơ hồ bất an, nhưng mà xét thấy A Lí Hòa Trác còn chưa rời đi, nên ai cũng không dám nhiều lời thêm một câu.

Kinh Ương đương nhiên là sẽ không ầm ĩ trước mặt Càn Long làm gì cả, hơn nữa cô đã biết cốt truyện, hoàng đế có một thời gian mê luyến Hàm Hương thật, tuy rằng mấy năm sau lại đi mê luyến ca nữ Hạ Doanh Doanh, nhưng mà vốn trong lịch sử Càn Long cũng là vị hoàng đế yêu thích mỹ nữ, chuyện phong lưu truyền lại đời sau không ít, cho nên cô vô cùng bình tĩnh. Nói thế nào thì Càn Long chỉ là con trai tiện nghi của cô, cô chẳng có nhiều tâm tư mà bắt ông ta phải học tập ông nội Khang Hi hay ông ba Ung Chính làm gì. Thật ra thì thời trẻ, Càn Long có năng lực thật, chả hiểu sao qua tuổi trung niên lại càng thêm không ra gì.

Làm Kinh Ương không thể nào vui chính là không biết ông già Phúc gia kia đã nói gì với Càn Long mà lại để cho Phúc Nhĩ Khang tiến cung làm thị vệ. Tuy bị giáng một cấp, nhưng vẫn được làm việc trong hoàng cung thì sẽ không lo không có cơ hội thăng tiến rồi.

Kinh Ương không thể không cảm khái sức mạnh của cốt truyện, bởi vì ở thời không này, Càn Long vẫn rất tín nhiệm Phúc Luân, nhưng mà, một bao y nô tài, lại không có nhiều thành tựu, còn có cái miệng không thể khiến cho người ta yêu thích, sao lại có thể làm cho hoàng đế thay đổi chủ ý chứ? Quả thật là cốt truyện vô địch, có thể mở rộng trạng thái vô địch. Thật là vô sỉ!

Tuy trong lòng cô không vui, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì cả. Dù sao, những người đó có trạng thái vô địch đi chăng nữa thì mình còn có bàn tay vàng đây, thế đạo này là kiểu quan cao một bậc áp chết người. Cô ở trong cung ngẫu nhiên sẽ có lúc cảm thấy nhàm chán. Nếu mà họ vẫn còn không hiểu chuyện như thế thì cô không ngại dùng bàn tay vàng của mình đâu.

Không qua bao lâu, A Lí Hòa Trác về lại cố thổ. Hàm Hương thân là nữ nhi, đương nhiên là muốn đưa tiễn, mà người phụ trách công tác bảo vệ chính là Ngũ a ca và Phúc Nhĩ Khang. Nghe thái giám báo lại là có người hành thích, cuối cùng bị Ngũ a ca và Phúc thị vệ bắt được, Kinh Ương cũng chỉ uống thêm ngụm trà mà nghe bát quái.

Cô nhớ rõ, trong nguyên tác hình như là Phúc Nhĩ Khang thả Mông Đan đi. Đại não của Phúc Nhĩ Khang này cũng là vô địch trong vũ trụ này rồi, dám ở dưới mí mắt của Ngũ a ca mà thả thích khách, thật không hiểu là hắn tin tưởng vững chắc vào tình nghĩa giữa mình với Ngũ a ca, hay là cảm thấy Ngũ a ca chỉ là cái bao cả, chắc chắn sẽ không nghĩ quá nhiều?

Xua xua tay để thái giám ngừng đọc “Thuyết thư”, Kinh Ương nói với Tử Vi ở phía sau:

- Nha đầu Tử Vi, người ở Bảo Nguyệt lâu là không thể đắc tội, nhưng cũng không thể quá mức gần gũi. Mấy ngày này, con nên đi theo Tình Nhi mà học tập thủ đoạn và khí thế của một cách cách hoàng gia. Sống lâu hơn là con sẽ tự hiểu đạo lý trong đó.

Tử Vi không hỏi thêm gì, hành lễ tỏ vẻ đã rõ. Mấy ngày nay, nàng đã sớm nghĩ thông suốt, cũng dần dần thấy rõ quan hệ lợi hại trong đó, cũng như là biết Thái hậu đối xử tốt với mình.

Tình Nhi nghe được những lời phân phó này thì trong lòng căng thẳng. Thái hậu phân phó như vậy chẳng lẽ là vì những thích khách kia có quan hệ với vị chủ nhân Bảo Nguyệt lâu? Nàng nhìn khuôn mặt Thái hậu không còn tâm tình hòa ái, trong lòng cũng có tính toán.

Bệnh của Thuần Quý phi vẫn không thấy tốt lên, ngược lại càng thêm nghiêm trọng. Ngày ngày, Kinh Ương đều phái người tới thăm, cũng tặng qua không ít đồ, nhưng mà tin tức truyền từ Thái Y viện đến lại không tốt lắm. Trong lòng Kinh Ương nao nao, nếu tính theo tuổi thì Thuần Quý phi mới chỉ ở đầu 40 tuổi, ở hiện đại còn có thể tham gia các loại tổng tuyển cử, nhưng tại nơi đây lại là đèn dầu sắp cạn, làm cho người khác khó tránh khỏi chua xót.

Cung nhân Từ Ninh cung thấy tâm trạng Thái hậu không tốt thì hầu hạ càng thêm cẩn thận. Tuy rằng ngẫu nhiên phạm phải sai lầm nhỏ, Thái hậu cũng chưa từng nghiêm khắc khiển trách, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm, nhưng vẫn như cũ không dám bất cẩn, chỉ sợ một khi không cẩn thận chọc cho chủ tử nổi trận lôi đình thì cái mạng nhỏ này đi toong.

Thừa dịp tâm tình của Càn Long đang tốt, Kinh Ương liền nói ra chuyện nhận Nhạn Cơ làm nghĩa nữ. Hoàng đế thấy Kinh Ương thích một nữ tử Bát Kỳ, hoàng gia có thêm một cách cách cũng chẳng phải là đại sự gì, liền đồng ý, thêm nữa lại là nghĩa nữ của Thái hậu, nên phân vị dù là Hòa Thạc cách cách, nhưng thân phận tính ra thì lại cực cao.

Khi thánh chỉ được đưa tới phủ tướng quân, bọn hạ nhân trong phủ đều vui mừng, bởi vì ở kinh thành này, địa vị của chủ tử càng cao thì làm nô tài mới càng có mặt mũi. Hiện giờ, vị phu nhân tướng quân đối xử hiền lành với mọi người đã trở thành nghĩa nữ của Thái hậu, đương nhiên là chuyện cực kỳ cực kỳ tốt.

Chỉ có mình Tân Nguyệt ở Vọng Nguyệt tiểu trúc thì khóc cả đêm. Sau này Nhạn Cơ không cần phải hành lễ với mình nữa, mà mình lại phải thỉnh an với nàng ta. Bởi vì Nhạn Cơ lớn tuổi hơn mình, lại là nghĩa nữ của Thái hậu, nên tính ra mình phải gọi Nhạn Cơ là cô cô. Mình vốn không có mỹ mạo như Nhạn Cơ, bây giờ ngay cả phẩm cấp Nhạn Cơ đã bằng mình, lại còn là trưởng bối của mình, vậy thì từ nay về sau mình đứng trước mặt Nhạn Cơ còn có ưu thế gì đây?

Khi giờ Ngọ dùng cơm, Nỗ Đạt Hải thấy hai mắt Tân Nguyệt đỏ bừng, vội vàng hỏi:

- Tân Nguyệt, nàng làm sao vậy?

Tân Nguyệt thấy Nỗ Đạt Hải khẩn trương vì mình thì trong lòng bớt ủ dột đi. Nàng ta cúi đầu:

- Hôm qua mơ thấy a mã ngạch nương, trong lòng hoài niệm, cho nên…..

Tân Nguyệt còn chưa nói xong đã bị hạ nhân vội vàng chạy vào đánh gãy:

- Cách cách, ý chỉ của Thái hậu tới.

Tân Nguyệt sửng sôt:

- Ý chỉ của Thái hậu?