Ngày mười lăm hai tháng sau rất nhanh đã tới.
Khắp hoàng cung đều bao phủ bởi màu đỏ tươi của hỉ sự, đêm trước hôn lễ dường như cả Đông Cung và Trầm phủ đều không ngủ.
Tại khuê phòng của Trầm Ngọc Âm, Trầm phu nhân tiến vào nhìn nữ nhi đang cô đơn ngồi trên bàn trà, hai mắt cứ nhìn bộ hỉ phục đã được ủi phẳng đang treo trên kệ.
Bà chậm rãi tiến đến, vươn tay đặt lên vai nàng.
Trầm Ngọc Âm có chút giật mình quay đầu lại nhìn bà, nàng nói.
"Mẫu thân không ngủ sao."
Bây giờ đã khuya lắm rồi.
"Con không ngủ làm sao ta có thể ngủ được."
Bà ngồi xuống bên cạnh nàng, hai mẹ con cùng nhau tâm sự suốt đêm.
"A Âm, thái tử đối xử với con như thế nào, hãy nói cho nương nghe hết được không."
Trầm phu nhân đột nhiên hỏi như vậy khiến cho nàng có chút giật mình, Trầm Ngọc Âm chột dạ cúi đầu, dối lòng nói.
"Chàng ấy.. đối xử với con rất tốt ạ."
Đột nhiên Trầm phu nhân nâng mặt nàng lên, hai mắt bà sớm đã ngập tràn nước mắt.
"Âm Âm, nương đã biết hết rồi, con không cần giấu ta."
Trầm Ngọc Âm sửng sốt trong giây lát, sau đó vội vàng cúi đầu che đi nước mắt.
Nàng không nói gì nhưng Trầm phu nhân lại hiểu rõ.
"Con có... đau không."
Giọng nói của bà run rẩy, gần như không phát âm chuẩn.
Một giọt nước mắt rơi xuống tay nàng, Trầm Ngọc Âm lẳng lặng gật đầu, từng tiếng nức nở chầm chậm phát ra khỏi cổ họng.
"Hu... hu... Nương ơi con đau lắm."
"Ở đó như địa ngục vậy."
Trầm phu nhân gào khóc ôm chặt nữ nhi vào lòng, bà đã sớm đoán được rồi.
Mỗi khi nàng từ Đông Cung trở về, bà luôn có thể nhìn thấy những dấu vết đánh đập trên cơ thể nàng, cho dù nó đã mờ đi gần hết nhưng là một người mẹ, bà vẫn có thể nhìn ra được.
Đột nhiên Trầm phu nhân kéo nàng ra khỏi lòng mình, sau đó bà nhìn xung quanh.
Khi không thấy có người ngoài ở trong đây nữa thì bà ấy mới lấy một thứ từ trong túi áo của mình ra rồi dúi nó vào tay của Trầm Ngọc Âm.
"A Âm, con nghe nương nói."
"Bây giờ con còn rất nhỏ, chỉ mới mười ba tuổi, con không thể mang thai biết không."
"Nhất định không thể mang thai."
Trầm Ngọc Âm siết chặt lọ thuốc trong tay, gật đầu.
Trầm phu nhân căng thẳng nói.
"Trong đây là bột hoa hồng để phòng mang thai, bây giờ ta giúp con trộn nó vào phấn, mỗi ngày con nhớ đánh lên mặt, chỉ cần ngửi mùi thì sẽ ngừa mang thai."
"Hiểu chưa."
Trầm Ngọc Âm có chút sợ hãi nhưng vẫn lắng nghe bà ấy căn dặn.
Bây giờ cả hi vọng của nàng đều đặt vào lọ hoa hồng này.
***
Link phần 1 đây nhé: https://s1apihd.com/truyen/tu-khi-sinh-ra-nang-da-thuoc-ve-tram/