Toàn Thế Giới Anh Chỉ Thích Em

Chương 3

Dương Hiên không có ý định dừng lại, Thẩm Băng Đàn thật sự nhàm chán, đứng dậy đi đến máy lọc nước lấy một ly nước.

Dương Hiên cười ngây ngô nhìn qua: “Cô quá nhiệt tình, còn rót nước cho tôi, nói chuyện lâu như vậy, quả thật là có chút khát nước rồi.”

“Đây là rót cho tôi.” Thẩm Băng Đà không nghĩ nhiều, gần như không kịp suy nghĩ mà thốt ra.

Cô có rào cản trong việc giao tiếp, không biết cách ở cùng với người khác.

Sau khi nhìn thấy phản ứng không tự nhiên của Dương Hiên, cô nhớ tới lời bà nội từng dặn khi còn sống, ra ngoài phải đối xử tốt với người khác, không nên nói quá thẳng, nếu không sẽ rất dễ làm mất lòng người khác.

Nhưng mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi, lời nói nói ra cũng không thể nào thu hồi lại được.

Nghĩ một chút cô đưa ly nước kia cho anh: “Cậu uống đi.”

Dương Hiên thụ sủng nhược kinh*, nói cảm ơn, sau đó đón lấy ly nước uống vài ngụm.

Bầu không khí trong phòng dường như đột ngột nguội đi.

Bầu không khí này khác hẳn với sự yên tĩnh thường ngày, Thẩm Băng Đàn cảm thấy nguyên nhân có lẽ là do lời nói vừa rồi của cô.

Suy nghĩ nửa ngày, cô cũng không biết nói gì với anh để hòa hoãn.

Trong đầu vừa lúc hiện lên mấy vấn đề, cô mở miệng hỏi: “Cậu tên là gì?”

Dương Hiên bị hỏi sửng sốt, theo bản năng đáp lại: “Dương Hiên.”

“Cậu ở đâu?”

“Tôi là người bản địa ở Trường Hoàn.”

“Giới tính?”

Dương Hiên: “?”

Thẩm Băng Đàn lặp lại một lần nữa, nghiêm túc hỏi: “Giới tính?”

Dương Hiên cúi đầu xuống nhìn ngực phẳng lì của mình, lại nhìn về phía Thẩm Băng Đàn: “......Là nam.”

Thẩm Băng Đàn: “À.”

Dương Hiên: “?”

Thẩm Băng Đàn tự cảm thấy là bầu không khí đã hòa hoãn lại, không để ý tới phản ứng của anh, lấy di động ra tùy tiện lướt gì đó, mặc kệ Dương Hiên đang hoảng loạn.

-

Một chiếc Rolls-Royce đang chạy trên một con phố đông đúc.

Ở ghế sau của xe, Tần Hoài Sơ đang uể oải ngồi dựa vào ghế, mặc một bộ vest được cắt may cẩn thận, cà vạt phẳng phiu, dáng vẻ uy nghiêm lạnh lùng. Khuôn mặt tuấn tú có đường nét rõ ràng, rất ít khi nói cười, tuy còn trẻ tuổi nhưng đã có khí chất sắc bén bức người.

Trợ lý Tề Đặc ngồi phía trước, quay người lại báo cáo với anh về hai thư ký mới nhận chức hôm nay.

Để anh có thể đánh giá trực quan về hai nhân viên mới hơn, Tề Đặc đưa iPad có liên kết với camera có hình ảnh của hai người cho anh xem.

Vì vậy, Tần Hoài Sơ vừa vặn nghe được cuộc đối thoại đặc biệt của hai thực tập sinh trong phòng thư ký.

Tiết Văn đan tuyển dụng người như thế nào vậy chứ, tính cách có chút kỳ lạ, liệu khả năng làm việc có thực sự tốt không?

Tề Đặc đang suy tư, thì phát hiện giám đốc bỗng nhiên ngồi thẳng thân thể lên, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong iPad.

“?”

Trợ lý Tề Đặc cũng tiếp tục nhìn vào màn hình.

Trong phòng làm việc, Thẩm Băng Đàn cùng Dương Hiên đều không biết những gì đang xảy ra.

Dương Huyền còn có chút sững sờ, không nhịn được, chỉ vào chính mình hỏi Thẩm Băng Đàn: "Cô thật sự không nhìn ra giới tính của tôi sao?"

Thẩm Băng Đàn buông điện thoại di động xuống, bị hỏi khiến cô chần chờ một chút, sau đó mới bất tri bất giác nhớ ra cô vừa mới hỏi anh về vấn đề gì.

Nhưng cũng đã hỏi rồi, cô còn có thể làm gì bây giờ, cũng không thể tự vả vào mặt mình được đúng không?

Cô vô tội lắc đầu, vô cùng thành khẩn mà trả lời anh: “Thật sự không nhìn ra.”

“……”

Dương Hiên quả thực hoài nghi nhân sinh.

Thẩm Băng Đàn giật giật lỗ tai, có chút ảo não.

Cô lại một lần nữa thiêu rụi mọi thứ.

Thấy biểu cảm của Dương Hiên như không còn luyến tiếc gì đến sống nữa, Thẩm Băng Đàn cảm thấy tốt nhất là nên nhanh chóng bỏ qua chủ đề này.

Cô cân nhắc một chút, đôi mắt khẽ động, sau đó nói: “Đúng rồi, tôi mới nghe Nhân viên HR nói, giám đốc mới không thích thư ký nữ mà thích thư ký nam.”

Dương Hiên: “?”

Thẩm Băng Đàn nhìn kỹ bộ dạng của anh, trong mắt hiện lên một tia thương hại: “Sau này cậu ở bên cạnh ngài ấy, nhớ phải bảo vệ bản thân mình trước những quy tắc ngầm gì đó.”

Dương Hiên: “???”

Trong xe, Tề Đặc bị lời nói của Thẩm Băng Đàn dọa đến suýt nữa sặc.

Giám đốc có quy tắc ngầm với thư ký nam? Tiểu nha đầu này lại dám nói như vậy, mới ngày đầu tiên nhận chức, sự nghiệp có lẽ sắp phải kết thúc.

Trợ lý Tề Đặc thương tiếc cho thực tập sinh 3 giây, cẩn thận nhìn biểu tình của ông chủ phía sau.

Biểu tình của Tần Hoài Sơ cười như không cười, giống tức giận lại cũng giống không tức giận, khóe miệng khẽ giật giật.

Đem iPad mà Tề Đặc đưa đặt ở trên đùi, mở giọng nói lên, hơi cong ngón tay gõ hai lần lên màn hình.

“Cạch cạch.”

Thẩm Băng Đàn nghe được âm thanh, quay người hướng tới phía camera.

Khuôn mặt trái xoan lớn cỡ một bàn tay, làn da trắng ngần, ngũ quan thanh tú không chút tì vết, đôi mắt phượng trong veo lay động lòng người, con ngươi trong veo như hồ nước.

Tần Hoài Sơ lần nữa dựa vào ghế, cằm khẽ nâng lên, dùng đôi mắt đào hoa âm trầm cách màn hình nhìn thẳng đối diện cô.