Yến Lăng Khanh cảm thấy buồn cười, hắn đi tới bên giường, nhẹ giọng nói: "Tiểu sư đệ, sao thế? Đệ bị bệnh à?"
Dưới chăn truyền ra giọng mũi sâu đậm, "... Đệ không bị bệnh."
"Là do hôm qua sư huynh nóng lòng tu luyện? Khiến cho Kính Tửu không vui?"
"... Không có, chuyện này không liên quan đến sư huynh."
Giọng mũi dày đặc, các đặc điểm quá rõ ràng, Yến Lăng Khanh liền biết rằng tiểu sư đệ đang khóc.
Tại sao lớn rồi mà vẫn thích khóc như vậy?
Yến Lăng Khanh hơi bất lực, hắn ngồi lên mép giường, vỗ vào chiếc chăn bông đang phồng lên, sau đó chậm rãi an ủi, "Đệ đang nhớ phụ mẫu à?"
"... Không phải ... . Nhưng cũng hơi nhớ."
Yến Lăng Khanh cúi đầu, nhẹ giọng dịu dàng nói, "Tuy huynh không biết tiểu sư đệ gặp chuyện gì, hơn nữa nó còn khiến cho đệ đau lòng đến như vậy. Nhưng Kính Tửu à, đệ còn nhớ hôm qua sư huynh đã hứa cái gì với đệ không?"
"... Nhớ."
Cậu thiếu niên trong chiếc túi nhỏ đột ngột dừng lại một chút, "Đại sư huynh nói, nói rằng nếu đệ bị tủi thân, huynh sẽ trút giận giúp đệ."
Yến Lăng Khanh gật đầu, "Đúng vậy. Nếu sư huynh đã hứa, thì đương nhiên huynh sẽ thực hiện, Nếu Kính Tửu bị tủi thân, thì đệ phải nói cho sư huynh biết, sư huynh mới có thể trút giận giúp đệ. Có đúng không?"
Những lời chân thành này thật sự đã đánh trúng chỗ mềm yếu của cậu thiếu niên, vì vậy chiếc chăn bông khẽ động đậy, lộ ra một cái đầu nhỏ.
Yến Lăng Khanh vừa liếc nhìn liền cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Yến Lăng Khanh nhìn thấy hốc mắt của tiểu sư đệ đã trở nên sưng đỏ, lỗ mũi cũng đỏ bừng vì khóc, lông mi ướt đẫm, hiển nhiên là Diệp Kính Tửu vẫn còn đang khóc cho đến khi Yến Lăng Khanh bước vào.
Yến Lăng Khanh thở dài, dùng lòng bàn tay vuốt ve mái tóc đen láy mềm mại của cậu thiếu niên, dịu dàng an ủi, "Kính Tửu của chúng ta là nam tử hán, đừng khóc nữa, được không?"
Nếu Diệp Kính Tửu không được ai an ủi thì vẫn không sao, nhưng sau khi Yến Lăng Khanh vừa nói ra những lời an ủi, Diệp Kính Tửu liền bắt đầu không nhịn được, y mím môi cố gắng hết sức để kìm nén, nhưng y vẫn không thể nhịn được, hốc mắt càng ngày càng nóng. Diệp Kính Tửu lập tức nhào vào trong ngực của Yến Lăng Khanh, bật khóc thật lớn, toàn bộ nước mắt nước mũi đều lau lên y phục trắng tinh của Yến Lăng Khanh, "Đại sư huynh ... Hu hu... Đại sư huynh ... hức..."
Yến Lăng Khanh cũng không ghét bỏ Diệp Kính Tửu, cậu thiếu niên nhào lên người hắn, hắn chỉ cảm thấy tiểu sư đệ nhỏ gầy đến mức đáng thương, lúc y nhào tới trong ngực hắn, hắn cũng không cảm thấy nặng nề gì.
Tuy nhiên, cảm giác này nhanh chóng bị bao phủ bởi ánh mắt u ám của Yến Lăng Khanh.
Ánh mắt của Yến Lăng Khanh chạm vào vết hôn diễm lệ trên cổ trắng nõn của cậu thiếu niên, lông mày của hắn hơi nhíu lại. Khi Yến Lăng Khanh nhìn kỹ hơn, hắn lập tức nhìn thấy y phục xộc xệch của Diệp Kính Tửu, trên cánh tay trắng nõn mềm mại như củ sen phủ đầy những vết hôn và dấu răng. Dấu răng cực kỳ sâu, thậm chí có nơi còn bắt đầu rỉ máu, mang theo ý tứ chiếm hữu nồng đậm.
"Người này là của ta."
Kẻ chủ mưu của vết hôn đã tuyên bố chiếm hữu cơ thể này một cách kiêu căng phách lối.
Sắc mặt của Yến Lăng Khanh dần dần u ám, ánh mắt của hắn cũng bắt đầu trở nên lạnh lùng.
Là ai ... Chạm vào tiểu sư đệ?