Trong lúc Quan Tiểu Nguyệt vẫn còn run sợ, điện thoại trên giường đột nhiên đổ chuông, âm thanh không to lắm lại trở nên chói tai trong lúc cô có tật giật mình.
Quan Tiểu Nguyệt luống cuống cầm điện thoại, sợ đến mức suýt ném luôn điện thoại ra ngoài: "Alo, chị, sao á..."
"Tiểu Nguyệt, chị có việc bận, tối nay không về ăn cơm đâu, à đúng rồi, nhớ nói với anh rể em là tối nay chị không về." Quan Tiểu Nhu vội vàng dặn dò rồi cúp máy.
Quan Tiểu Nguyệt còn đang muốn hỏi lúc nào chị về thì đã nghe thấy tiếng tút tút, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
***
Đêm khuya, Bạch Học Dân bận rộn một ngày trở về ngửi thấy mùi thơm trong không khí, trong phòng tối đen như mực.
Anh thả lòng, cởi hai cúc áo sơ mi rồi nhào lên bóng hình xinh đẹp đang nằm trên giường, thuận tay mò vào trong chăn vuốt ve thân thể mềm mại khiến mình nhớ thương cả ngày: "Vợ, sao hôm nay em ngủ sớm thế?"
Bạch Học Dân không tin đâu!
Anh vùi mặt vào cổ bóng hình xinh đẹp đang nằm trên giường, bàn tay to lớn có vết chai thuần thục mò vào trong quần áo, vuốt ve da thịt trơn mềm.
Thấy người trên giường không phản kháng, anh trực tiếp cởi áσ ɭóŧ cản trở ra rồi bóp lấy đôi ngọc nhũ, chỉ muốn nhào nặn nó thành đủ loại hình dáng.
Trên giường, Quan Tiểu Nguyệt thầm giật mình, cô không ngờ anh rể lại về sớm thế, cô vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhân lúc chị gái không có ở nhà lén lút ân ái với anh rể, nhưng khi tay anh rể thật sự vuốt ve trên người mình thì Quan Tiểu Nguyệt lại thấy căng thẳng, tim đập thình thịch, cô có hơi hối hận, đáng ra mình không nên làm thế.
Thấy anh rể chầm chậm lại gần, Quan Tiểu Nguyệt tiến lùi không xong, trong lúc cô sợ hãi, cơ thể cao to của Bạch Học Dân đã đè lên người cô.
Bàn tay thô ráp vuốt ve thân thể mềm mại bên dưới, dường như hôm nay cặρ √υ' này mềm hơn hẳn bình thường, chỉ dùng tay bóp thì chưa đủ, anh bèn vùi đầu vào vùng đồi núi nhấp nhô, ngậm lấy núʍ ѵú non mềm.
"Ưʍ... vợ, hôm nay vυ' em mềm quá, người em thơm quá, da^ʍ thật đấy."
Bị anh rể bú √υ', núʍ ѵú của Quan Tiểu Nguyệt cứng lên, cô bất giác rêи ɾỉ: "Ưʍ..."
May mà cô không nói nhiều, tiếng rêи ɾỉ ngắn ngủi này không làm cho Bạch Học Dân phát hiện điều lạ mà lại khiến anh càng hưng phấn hơn.
"Hôm nay vợ da^ʍ quá, chồng thích lắm, côn ŧᏂịŧ của chồng rất nhớ em, sờ nó một chút đi." Bạch Học Dân kéo tay Quan Tiểu Nguyệt xuống, để cô vuốt ve côn ŧᏂịŧ cương cứng dưới háng mình.
Trên côn ŧᏂịŧ nóng hổi quấn đầy gân xanh, nhiệt độ nóng rực như muốn làm tan chảy cơ thể Quan Tiểu Nguyệt. Dưới sự vuốt ve của anh rể, cơ thể Quan Tiểu Nguyệt mềm như nước, cảm giác tê dại lan tràn khắp người cô.
Quan Tiểu Nguyệt muốn rút tay lại nhưng lại bị đè chặt, tay của cô ở thế bị động ma sát với côn ŧᏂịŧ, cô cảm nhận rõ côn ŧᏂịŧ của anh rể vừa cứng vừa to.
Quan Tiểu Nguyệt căng thẳng đến mức tim sắp nhảy ra khỏi họng.
Bạch Học Dân cảm nhận được sự kháng cự của người phụ nữ trên giường, anh cho là hôm nay vợ muốn diễn một nữ sinh ngượng ngùng, anh không chỉ không vạch trần mà còn thấy hưng phấn hơn: "Vợ yêu, em còn thẹn thùng gì nữa? Có phải em chưa ăn nó bao giờ đâu."
"Đừng vội, lát nữa chồng sẽ dùng côn ŧᏂịŧ nóng hổi này thao em, thao cho tiểu huyệt của em phun nước rồi bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào hoa tâm."