Sau Lần Say Rượu

Chương 6

"Dạ, vâng...cảm ơn chị..." Sau khi Quan Tiểu Nguyệt nói cảm ơn bèn vội vã quay về phòng của mình.

Trường của cô đã cho nghỉ hè, vốn dĩ Quan Tiểu Nguyệt muốn về quê nhưng chị Tiểu Nhu xót cô em gái của mình nên bèn đón em về nhà mình. Ai ngờ mới ngày đầu tiên, cô đã bị anh rể bắn vào mặt vì nhận nhầm cô là chị gái.

Quan Tiểu Nguyệt nằm lên giường, nhìn lên trần nhà, nhất thời khó mà ngủ được.

...

Sáng hôm sau, Quan Tiểu Nguyệt vác đôi mắt thâm quầng ngồi vào bàn ăn.

Tiểu Nhu dịu dàng cười: "Sao vậy Tiểu Nguyệt, em lạ giường nên không ngủ được à?"

"Không phải, không phải đâu chị, đêm qua em bấm điện thoại nên ngủ khá muộn." Tiểu Nguyệt vội vàng giải thích, cô đâu dám nói với chị rằng suốt đêm qua mình nghĩ tới chồng của chị nên mới ngủ không yên.

"Được, nếu em được nghỉ hè thì phải chơi cho tốt, lát nữa dùng bữa sáng xong rồi em ngủ bù cũng được." Tiểu Nhu rất quan tâm em gái: "Đúng rồi, em chưa gặp anh rể của mình đúng không, để chị giới thiệu hai người với nhau."

Vừa nhắc đến anh rể, Quan Tiểu Nguyệt bất giác đỏ mặt.

"Học Dân, mau đến đây." Tiểu Nhu giục Bạch Học Dân còn đang tắm trong phòng: "Lúc trước em đã nói với anh em gái của em sẽ đến đây ở khi nghỉ hè, để em giới thiệu hai người với nhau."

Nước chảy ào ào bên trong phòng tắm.

Bạch Học Dân đang tắm bên trong nên không nghe vợ mình nói gì cả, bèn chỉ khoác mỗi khăn tắm rồi bước ra phòng bếp, quen cửa quen nẻo ôm lấy eo Tiểu Nhu: "Vợ ơi, gì thế?"

Chất giọng của anh trầm thấm đầy mê hoặc.

Bả vai của anh rất rộng, vòng eo cường tráng, tóc đen dày rậm, từng giọt nước trên trán trượt xuống cơ ngực rắn chắc màu lúa mạch. Vóc người cao lớn chỉ được che chắn bằng mỗi chiếc khăn tắm không lớn, thậm chí lúc anh di chuyển còn mơ hồ nhìn thấy côn ŧᏂịŧ khổng lồ bên dưới khe hở của khăn tắm...

Quan Tiểu Nguyệt bất giác nuốt nước bọt, cảnh tượng anh rể dũng mãnh cày cấy trên cơ thể cô hiện lên rõ mồn một, nhất là côn ŧᏂịŧ đen sậm phủ đầy gân xanh bắn tinh trong miệng và mặt mình...

Tiểu huyệt của cô bất giác trào ra một dòng nước, mặt cũng đỏ bừng.

Tiểu Nhu hoảng hốt trước hành động của Bạch Học Dân. Cô ta cảm nhận côn ŧᏂịŧ cứng rắn của chồng thì rất vui vẻ, có điều có người ngoài đang ở đây nên cô ta vội vàng nhắc nhở: "Chồng, giới thiệu cho anh biết đây là em gái của em, Tiểu Nguyệt."

"Đêm qua anh mệt quá nên em chưa giới thiệu với anh."

Bạch Học Dân khẽ nhíu mày, lúc này mới chú ý đến Quan Tiểu Nguyệt im lặng ngồi trên bàn ăn.

Mình đã từng gặp cô gái hai lần khi cô còn nhỏ, lúc đó anh và Tiểu Nhu vừa mới kết hôn, Quan Tiểu Nguyệt đang học tiểu học trông vừa đen lại gầy, thoáng cái cô đã lên đại học trổ mã xinh xắn đáng yêu, làn da cũng trắng lên rất nhiều.

"Tiểu Nguyệt đến đây." Bạch Học Dân hơi thả lòng cánh tay đang ôm Tiểu Nhu ra: "Em cần gì thì cứ nói với chị mình, hai người ăn trước đi."

Tiểu Nhu nhìn bóng lưng bối rối chạy đi của anh bèn không nhịn được cười nhạo với Tiểu Nguyệt: "Tiểu Nguyệt đừng chê cười anh rể của em, bình thường hai anh chị rất thoải mái khi ở nhà, có lẽ hôm qua anh ấy uống nhiều nên quên lời chị đã nói."

Tiểu Nhu và Bạch Học Dân đã kết hôn rất nhiều năm, từ trước đến nay hai người vẫn luôn sống cùng nhau. Lúc trước họ cũng muốn có con nhưng gần hai năm qua vẫn chưa có tin tức gì, vì vậy hai người bèn đến bệnh viện kiểm tra mới biết gen của Tiểu Nhu và Bạch Học Dân bài xích lẫn nhau, trong số mấy chục nghìn người mới có một vài trường hợp như vậy, không ngờ trùng hợp hai người lọt vào số ít đó.

Không có con thì thôi, hai người không quan tâm lắm.