Hôm sau, mây đen giăng đầy, gió từng trận âm u, như tùy thời sẽ xả xuống một trận mưa to.
Trước lúc tảo triều Hoàng Đế đã lệnh cho Cẩm Y Vệ điều tra nghiêm túc, kỹ càng tỳ nữ gia sinh** Liêu Tịnh Nghi trước đây ở phủ Tần Vương.
**Tỳ nữ gia sinh: Con gái do tỳ nữ trong nhà sinh ra, cũng là nô tỳ
Đặc biệt phải báo cáo rõ cuối tháng ba năm Vĩnh Phong ba mươi mốt nàng ta đã làm gì, có tiếp xúc với người phương nào.
Đám người Cẩm Y Vệ có chút khó hiểu, nhưng lập tức tiến về trước cẩn thận điều tra.
Mãi cho đến sau buổi trưa, Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ mặc trang phục phi ngư bước chân vội vàng đến bẩm báo.
"Khởi bẩm thánh thượng, Liêu thị Tịnh Nghi trước đây là nô tỳ phủ Tần Vương, bây giờ đã thoát khỏi nô tịch, gả cho bát phẩm Quang lộc tự Thái quan thự thừa Bùi Liễu Thanh làm vợ, đám ty chức cũng không đánh rắn động cỏ."
"Bỏ nô tịch cũng không phải là chuyện dễ, nàng thoát khỏi nô tịch rồi?" Ánh mắt Hoàng Đế lạnh lùng nghiêm nghị.
"Bẩm thánh thượng, bởi vì Liêu thị nhiều năm qua vẫn luôn tuyên bố bản thân với quý phi nương nương là chị em tình thâm, vì vậy thẩm tra ở các cấp đều nới lỏng không ít, đều nguyện ý cho quý phi nương nương mặt mũi."
Trên mặt Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ trấn định tự nhiên, trong nội tâm có chút không xác định.
Chuyện này tựa hồ liên quan đến Khang quý phi mà thánh thượng chuyên sủng nhiều năm, cũng không biết dính vào việc này có thể bị Đế Vương hoặc là quý phi giận chó đánh mèo hay không.
Ngữ khí Hoàng Đế nghiêm nghị: "Được rồi, nói một chút nàng ta làm chuyện gì vào tháng ba năm Vĩnh Phong ba mươi mốt, từng có tiếp xúc với người phương nào."
Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ vội vàng trình mật báo trong tay lên, "Đầu tháng ba năm Vĩnh Phong ba mươi mốt, tiểu đệ của Liêu thị là Liêu Tài Vượng bởi vì đánh bạc thua nên thiếu nợ khổng lồ, bị giam giữ hồi lâu, đến tháng tư Liêu thị mới mang theo số tiền lớn đến chuộc hắn."
Hoàng Đế nhăn mày kiếm, lúc trước lúc ở phủ Tần Vương hắn đã từng nghe nói người hầu trong phủ lén lút tụ họp đánh bạc.
Vương phủ mặc dù lớn, nô bộc nhiều, nhưng chủ tử đứng đắn cũng chỉ có vợ chồng Tần vương với thế tử, vì vậy có rất nhiều thế hệ nô bộc thuộc sở hữu của Vương Phủ cả ngày chơi bời lêu lổng.
Tiên đế cũng chính là Tần vương lúc trước đã nhiều lần nghiêm trị, không nghĩ tới trong phủ do lệnh cấm đã ngừng lại, vẫn có nô bộc lặng lẽ ra ngoài đánh bạc.
"Trừ lần đó ra, Liêu thị còn có hành tung khả nghi khác?" Hoàng Đế hỏi.
"Bẩm thánh thượng, bởi vì bảy năm trước là chuyện xưa rồi, vả lại rất nhiều nô bộc trong vương phủ sớm đã được phân phát hơn phân nửa đến tất cả các thôn trang của hoàng gia, đám ty chức nhất thời không thể tra được thêm nữa."
Chỉ Huy Sứ âm thầm đổ mồ hôi vì chính mình.
Hoàng Đế suy nghĩ chốc lát, nhớ tới đêm qua bộ dáng Khang Ngọc Nghi uất ức đến khóc nức nở đáng thương, đáy lòng không khỏi xiết chặt.
Bất luận là người phương nào sai khiến, Liêu thị cho quý phi duy nhất của hắn uống loại thuốc độc hại là sự thật.
Chợt lạnh giọng phân phó: "Các ngươi lập tức bắt Liêu thị đến Bắc Trấn Phủ Ty, trẫm muốn đích thân thẩm tra."
Đường đường quý phi lại từng bị hạ dược rốt cuộc là chuyện mập mờ, nếu truyền ra bên ngoài, tất nhiên sẽ để cho Khang Ngọc Nghi gặp những loại lời đồn đãi chuyện nhảm, nguyên do trong đó đến người của Hoàng Đế Cẩm y vệ cũng không muốn nói tỉ mỉ.
Không biết sao, Hoàng Đế tự dưng nhớ lại vài ngày trước trong bữa tiệc thánh thọ, hành vi của người anh họ Thôi Mộc Lâm đi quá giới hạn nhìn chằm chằm về phía Khang Ngọc Nghi.
Năm đó Thôi Mộc Lâm đã nói bừa muốn đòi hỏi Khang Ngọc Nghi, bây giờ tựa hồ vẫn tà tâm không chết.
Liêu thị có thể sau khi Khang Ngọc Nghi bị chuốc thuốc vô duyên vô cớ xuất ra một khoản kếch xù chuộc đệ đệ, trong đó có thể có người anh họ này tham dự hay không?