Ghi Chép Nhận Sủng Của Quý Phi Mất Trí Nhớ

Chương 15.1: Nói rõ lòng mình

Trong lòng Chu thị với Khang phụ vốn có ngàn câu vạn chữ muốn nói với con gái, lại không biết như thế nào mới có thể nói ra miệng.

Vả lại bây giờ thân phận con gái đã khác, là Quý phi nương nương vô cùng tôn quý, xung quanh đều là nội giám, cung nhân hầu hạ, bọn hắn càng là có miệng khó trả lời.

"Cha, cha sao mập lên nhiều như vậy..." Khang Ngọc Nghi đã mở miệng trước, tiếng nói lại mang theo giọng mũi nồng đậm.

"Còn có mẹ..."Chóp mũi nàng cay cay, nghẹn ngào nói không được nữa.

Khang Ngọc Nghi rất muốn nhào vào trong ngực cha mẹ khóc rống một trận, thổ lộ hết cho họ nghe về sự bất lực và sợ hãi trong lòng nàng sau khi trở thành Quý phi cao quý những ngày này.

Nhưng lại nghĩ đến trí nhớ đột nhiên hiển hiện trong đầu đêm qua.

Mẫu thân Chu thị lại vì để nàng làm thϊếp cho biểu công tử Vương Phủ, không thương lượng với nàng đã cho nàng uống xuân dược, nhốt lại trong tiểu viện vắng vẻ.

Nếu như ngày ấy nàng không nghĩ cách chạy trốn, hoặc là không thể thuận lợi đi vào trong phòng thế tử, bị nam tử da^ʍ tà đáng sợ gặp được, chẳng phải là...

Trong lòng như ăn phải thuốc đắng, tất cả uất ức với bi phẫn cùng đến mãnh liệt.

Khang phụ thấy con gái như thế, tâm thương yêu không dứt, cũng không biết an ủi như thế nào mới tốt, chỉ có thể gấp đến độ xoay quanh.

Những năm này Chu thị không thể không oán trách.

Ngọc nhi nhẫn tâm này! Cha mẹ che chở trăm bề nuông chiều đến mười sáu tuổi, thành thị thϊếp của thế tử điện hạ một cái, lại vô duyên vô cớ, không bao giờ hướng đến cha mẹ nữa!

Bây giờ đã cách nhiều năm mới gặp người, lại thấy bộ dáng nàng uất ức đáng thương, oán với hận trong lòng nháy mắt tan thành mây khói.

"Quý phi nương nương, thời gian trong cung mấy năm gần đây trôi qua tốt chứ?" Khang phụ xoa xoa đôi bàn tay, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

"Cha vẫn gọi con là Ngọc nhi đi! Con nghe không được hai người như vậy..." Khang Ngọc Nghi chu cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nói.

Mấy ngày nay đã nghe quá nhiều người ngoài xưng nàng quý phi nương nương, cũng không phải không thích ứng, nhưng hiện nay nghe thấy cha mẹ cung kính như thế, trong lòng rất không thoải mái.

"Được được, Ngọc nhi Ngọc nhi, cha nghe lời con gái!" Khang phụ nói nói, khuôn mặt mập trắng nước mắt rơi như mưa.

Chu thị cũng nhịn không được nữa che mặt khóc không ra tiếng.

Đại hoàng tử ngồi ở trên giường êm bỗng nhiên vung vẩy bàn tay nhỏ bé về phía Khang Ngọc Nghi, ken két ken két, bô bô đang nói gì đó.

Đáy lòng Khang Ngọc Nghi mềm nhũn, đưa tay xoa xoa nước mắt, đi ra phía trước bắt bàn tay nhỏ bé mũm mĩm đáng yêu của nó lắc lắc.

Cục bột nhỏ rốt cuộc được nàng đáp lại, mắt to trong veo như nước nháy mắt sáng lên, hai tay nhỏ nâng cao, lại nói một tràng "Lời nói trẻ con" không người có thể hiểu.

Vυ' em một bên thấy mặc dù hai con ngươi quý phi ửng hồng, nhưng cũng không phải là không thích, đánh bạo nói: "Quý phi nương nương, tiểu điện hạ đây là đang muốn người ôm ngài đấy ạ!"

Khang Ngọc Nghi nghe xong thì thò tay bế quả cầu nhỏ làm nũng này lên.

Xương cốt Đại hoàng tử theo Hoàng Đế, rất là khỏe mạnh, khẩu vị thường ngày cũng tốt, so với trẻ con cùng tuổi thì trầm tĩnh không ít, Khang Ngọc Nghi ôm có chút cố hết sức.

Khang phụ với Chu thị cũng nhịn không được tiến đến, đây chính là cháu trai ngoại của hai vợ chồng bọn hắn, nhìn kiểu gì cũng thấy yêu thích.

Cục bột nhỏ nháy tròn mở to mắt, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét, thỉnh thoảng cọ cọ mẫu thân thơm mềm.

Nhưng không đầy một lát nó đã có bộ dáng cực buồn ngủ, cái đầu nhỏ lông xù khoác lên ngực Khang Ngọc Nghi, ngủ thϊếp đi

Ngày thường Đại hoàng tử sớm đã ngủ rồi, chỉ là nhìn thấy mẹ ruột yêu thương của mình, tinh thần Đại hoàng tử đặc biệt vô cùng phấn chấn, vẫn luôn kiên trì tới hiện tại.

Vυ' em thấy thế kịp thời tiếp nhận đứa bé từ trong tay quý phi, ôm đến trên giường mềm bên trong.

Ở Nhân Thọ Cung vốn nên vấn an Hoàng thái hậu mới rời đi, nhưng Hoàng thái hậu vẫn đang cáo ốm không tiếp khách, các nàng đành phải trực tiếp bước ra cửa lớn Nhân Thọ Cung.

Lúc đi qua một con đường dài trống trải, Khang Ngọc Nghi cho người thân cận lui ra, Tử Tô với Thanh Trúc đợi bên ngoài, đứng riêng với Chu thị và Khang phụ.

Khang Ngọc Nghi chần chờ chốc lát, vẫn nhịn không được hỏi ra miệng, "Mẹ, bảy năm trước, có phải đã từng muốn đưa con cho biểu công tử làm thϊếp không?"

"A? Cái gì mà biểu công tử?" Chu thị như lọt vào trong sương mù, nghe không hiểu lời của nàng.

"Là được... Biểu công tử cháu của nhà mẹ Hoàng thái hậu, năm đó thường xuyên ở phủ Tần Vương." Khang Ngọc Nghi mấp máy môi.

Đã rời khỏi phủ Tần Vương rất nhiều năm, Chu thị qua tuổi bốn mươi sớm đã nhớ không rõ người cùng chuyện năm đó, nghe nàng vừa nói mới nhớ tới có người như vậy.

"Hóa ra là biểu công tử từ Thôi gia." Chu thị rất là không hiểu, lúc này giận dỗi nói: "Con nói là, ta nghĩ đưa con cho hắn làm thϊếp? Cái này là nói cái gì mê sảng, căn bản không có chuyện vậy!"

Chu thị tính khí đanh đá, lúc này còn vô duyên vô cớ oan uổng, cũng bất chấp con gái bây giờ thân là quý phi rồi.

Khang Ngọc Nghi cứng rắn tiếp tục truy hỏi: "Năm đó không phải mẹ đã tiếp nhận cầu hôn của biểu công tử sao?"

Chu thị thấy nàng không tin, khó thở rồi, thề son sắt nói: "Từ đầu tới đuôi ta vẫn chỉ muốn con làm thϊếp của thế từ, nào có chuyện gì liên quan đến biểu công tử!"

Khang Ngọc Nghi mãnh liệt hô hấp, thấy lời của mẫu thân không giống giả dối, trong lòng rất rung động.

Chẳng lẽ lại là Liêu Tịnh Nghi tự chủ trương hại nàng? Hay là... Biểu công tử trong truyền thuyết kia?