Ghi Chép Nhận Sủng Của Quý Phi Mất Trí Nhớ

Chương 14.2: Gặp cha mẹ

Tiếp đó, lại có một phần lễ mừng thọ đắp lụa đỏ được trình lên, nội giám trong cung báo là quà mừng thọ của quý phi nương nương.

Phần quà mừng thọ này đã được chuẩn bị từ mấy tháng trước, Khang Ngọc Nghi cũng không biết là cái gì, cũng đầy hiếu kỳ ngước mắt nhìn qua.

Chỉ thấy nội giám xốc lụa đỏ lên, bên trong là một cây san hô đỏ cao hai thước, đỏ như ngọn lửa.

Dù cây san hô đỏ này quý báu hiếm có, nhưng cũng không có ý gì mới.

"Quý phi có lòng rồi." Thái hoàng thái hậu không nói gì thêm nữa, chỉ gật đầu bảo cung nhân nhận lấy.

Sau đó thì xem phần lễ mừng thọ của một vài Vương công Tôn thất trình lên, ca múa mừng cảnh thái bình, đánh đàn gõ chiêng.

Trong lúc vô tình ánh mắt Khang Ngọc Nghi đối mặt với một vị nam tử mặc áo gấm màu tím hoa văn tiên hạc, môi hồng răng trắng, nam sinh nữ tướng.

Nàng chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên, cảm thấy ánh mắt cái người này giống như độc xà, khủng bố đáng sợ lại nhớp nháp.

Sau khi đối phương phát hiện nàng nhìn chăm chú, khóe miệng chậm rãi câu ra, ôn hòa cười cười với nàng, giả bộ như vô hại.

Hoàng Đế thấy thần sắc nàng khác thường, thuận theo tầm mắt của nàng nhìn lại, phát hiện lại là biểu ca Thôi Mộc Lâm nhà mẹ mình.

Chợt nhớ ra cái gì đó, con mắt màu đen hung ác nham hiểm của Hoàng Đế hơi hơi nheo lại.

Thôi Mộc Lâm hoảng sợ cả kinh, vội vàng dời ánh mắt đi.

Mãi cho đến sau giờ ngọ, thân thể Thái hoàng thái hậu có chút không chịu nổi, rời yến hội trước.

Hoàng Đế không đầy một lát cũng mang theo Khang Ngọc Nghi tinh thần hoảng hốt đi ra.

Còn lại mọi người phía dưới ngược lại không vội vã rời tiệc, sau khi đám nhân vật chính đều rời sân, đám vương công đại thần thì thoải mái hơn rất nhiều, nhao nhao nâng ly cạn chén với đồng liêu quen biết, ca múa vẫn biểu diễn như trước.

Khang phụ với Chu thị thấy mọi người như vậy, ngược lại còn khẩn trương hơn lúc đầu.

May mà rất nhanh nội giám đến mời hai vợ chồng bọn hắn tiến về Nhân Thọ Cung phía trước, đi bái kiến Hoàng thái hậu Thôi thị, thuận tiện gặp Đại hoàng tử điện hạ một lần.

Khang phụ với Chu thị vội vàng đi theo nội giám dẫn đường tiến về trước, trên đường đi rất là khách sáo, tuy là lần đầu vào cung, nhưng cũng không dám nhìn đông nhìn tây.

Tiến vào Nhân Thọ Cung, Hoàng thái hậu cũng không lộ diện, chỉ sai người dẫn bọn họ trực tiếp đi tới điện sườn đông gặp Đại hoàng tử.

Đến điện sườn đông, chỉ thấy trên giường gỗ lim có một em bé mập mạp ngồi không được ổn mấy, lung la lung lay, vυ' em bên cạnh thỉnh thoảng đỡ nó một cái.

Đại hoàng tử điện hạ bây giờ đã hơn năm thàng, mặc dù có thể tự ngồi, nhưng còn chưa vững, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm cùng đôi chân như củ sen nhét chung một chỗ.

Thời tiết nóng bức, nhóc chỉ mặc cái yếm nhỏ màu vàng, bên trên thêu hoa văn mãng xà ngũ trảo, nhìn qua uy phong lẫm lẫm.

Nó mở to đôi mắt tròn căng, tràn đầy tò mò nhìn Khang phụ với Chu thị rất là lạ lẫm, bộ dáng như một tiểu tiên đồng.

Cả trái tim Khang phụ với Chu thị đều muốn tan chảy, hận không thể tiến lên ôm ôm, hôn hôn, nhưng lại sợ vượt quá giới hạn.

Bởi vì Đại hoàng tử còn chưa tới một tuổi, chưa đặt tên, người hầu đều gọi nhóc là tiểu điện hạ.

Cả cung chỉ có một vị hoàng tử điện hạ này, tự nhiên không cần thêm chữ gì đằng trước để phân biệt.

Qua thời gian hẹn nửa canh giờ, Khang Ngọc Nghi mới khoan thai đi đến.

Vừa rồi mặc dù quần áo đồ trang sức dự tiệc hoa lệ chói mắt, nhưng lại cực bất tiện.

Nàng quay về Lộ Hoa Cung thay một thân cung trang màu hạnh sẫm, cũng lấy xuống cả bộ trang sức.

Khang phụ với Chu thị thấy nàng đến rồi, trên mặt không hề che giấu mừng rỡ và kích động.

"Thỉnh an quý phi nương nương!" Hai vợ chồng vội vàng hành lễ.

Khang Ngọc Nghi vô thức nâng cha mẹ dậy, vội vàng nói: "Cha mẹ đừng như vậy!"

Nghe xong thanh âm trong veo này, Chu thị với Khang phụ càng thêm xác nhận đây thực là khuê nữ nhà mình rồi, hốc mắt hai vợ chồng đều đỏ lên trong nháy mắt...