Nghe vậy, Tùy Dực và những người khác nhìn về phía Khương Thừa Diệu, Khương Thừa Diệu nhìn vào mắt Tùy Dực, lập tức ngoan ngoãn ngồi thẳng người.
Chu Vi cảm thấy bốn người xuất hiện cùng một lúc trên màn ảnh càng hấp dẫn hơn, cô dự định bỏ tất cả tư liệu cũ, thay thế bằng những tư liệu mới.
Sau khi quay xong, Chu Vi và mọi người đóng cửa rời đi, Tùy Dực cởi chiếc chăn mỏng, trả lại cho Khương Thừa Diệu, sau đó lập tức leo lên giường.
Chiếc chăn mỏng còn giữ lại hơi ấm của Tùy Dực, Khương Thừa Diệu quấn lên người, nằm trên ghế chơi game.
Cố Thanh Dương hỏi: "cậu không ngủ à?"
"Không buồn ngủ." Khương Thừa Diệu nói, sau đó tắt đèn bàn.
Mọi người đã lên giường nghỉ ngơi, không biết Khương Thừa Diệu đã chơi game bao lâu.
Đến sáng hôm sau, Tùy Dực bị đồng hồ báo thức đánh thức, sau đó nghe thấy tiếng bấm chuông quen thuộc.
Cậu từ trên giường bước xuống, phát hiện áo đồng phục treo trên ban công đã được xếp gọn gàng, đặt trên bàn học của mình.
Cả bốn người trong phòng đều đã thức dậy, chỉ có mình cậu là chưa rời giường. Cố Thanh Dương ngồi trên giường, ôm chăn cười nói: "Tùy Dực, chỉ cần nói là có thể dậy ngay."
Tùy Dực ngẩng đầu nhìn anh, Cố Thanh Dương thở dài rồi lại nằm xuống.
Tùy Dực cười sau đó đi ra ban công, nhìn thấy mặt trời đã mọc sáu bảy sào.
Trên phần bình luận có người không hiểu, thắc mắc: "Cố Thanh Dương có ý gì vậy!"
"Tôi thế mà lại hiểu ngay lập tức, mặt nhỏ vàng hoe!"
Ánh nắng mặt trời màu vàng bao phủ lấy cậu, cậu đứng ngoài ban công đánh răng.
Hôm nay ba người bạn cùng phòng của cậu thức dậy muộn hơn bình thường rất nhiều.
Có lẽ sau này sẽ còn muộn hơn nữa.
Dường như mọi người đều rất tự chủ.
Tùy Dực mặc áo đồng phục cũ lên người, ngồi đó chờ bọn họ.
Chỉ là hình như Khương Thừa Diệu đã giặt nó bằng sữa tắm, trên áo có mùi hương lá chanh húng quế thường thấy trên người hắn.
Khương Thừa Diệu ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường, bất ngờ thấy Tùy Dực mặc áo đồng phục đó, tim hắn ấm áp, sau đó lại nằm xuống.
Cảm giác không thể nói rõ, tóm lại là rất kỳ lạ, như thể bản thân hắn đã chiến thắng hai người kia.
Chính là rất sảng khoái.
Lăng Tuyết Trúc nằm trong rèm, hai tay đặt trước ngực.
Tối qua y mơ một giấc mơ rất ngọt ngào.
Giấc mơ rất thuần khiết, chỉ là những sinh hoạt hàng ngày khi hai người ở bên nhau, tẻ nhạt đến mức tỉnh dậy là quên mất, nhưng cảm giác đó rất kỳ diệu, kỳ diệu đến mức y cảm thấy sáng sớm cả người tràn đầy ấm áp.
Y và đám người Khương Thừa Diệu không giống nhau, y không có thân hình mạnh mẽ, khỏe mạnh, thường xuyên lao đầu vào việc học, không phải học văn hóa thì cầm điện thoại lướt xem lịch sử thiên văn, ngoại trừ những hiện tượng sinh lý hàng ngày, y không thấy bất kỳ sự bồn chồn rạo rực nào.
Nhưng hôm nay vì mơ thấy Tùy Dực, y là người thức dậy cuối cùng trong phòng ký túc xá.
Dường như y chưa quen, nên mất thời gian hơn một chút.
Y không muốn để Tùy Dực và những người khác phải đợi.
Lăng Tuyết Trúc suy nghĩ, y đã không còn là bản thân đơn giản và ngây thơ của quá khứ nữa.
Ngày thứ Tư đi học, hầu như mỗi giáo viên đều nói một câu về kỳ thi.
Kỳ thi đầu kỳ mỗi học kỳ luôn là sự kiện lớn của trường.
Giang Ninh nói với Giang Uy: "Tình hình bây giờ em cũng thấy rồi đấy, Tùy Dực chơi đàn violoncello tốt như vậy, lại còn đẹp trai nữa, nếu điểm thi của em không bằng cậu ta, sau này chắc chắn đại vị trong nhà sẽ bị cậu ta đè xuống."