Lưu Tử Huy mò mẫm trên bàn của Khương Thừa Diệu, Khương Thừa Diệu đưa thuốc cho cậu ta: "Muốn hút thì ra ban công."
"Cứ đưa hết cho tôi, nhà cậu còn không?" Lưu Tử Huy hỏi: "Dù sao cậu cũng không hút nữa."
"Cậu muốn cai thuốc à?" Cố Thanh Dương hỏi.
Khương Thừa Diệu nói: "Đừng nghe cậu ta nói bậy. Chỉ là hút ít chút mà thôi."
Lưu Tử Huy hỏi Tùy Dực: "Tùy Dực, cậu có ghét mùi thuốc lá không?"
Tùy Dực đang chuẩn bị lên giường, nghe vậy nói: "Cũng tạm được."
"Tôi cứ tưởng anh Diệu bỏ thuốc vì cậu chứ, sợ ngủ cùng phòng, làm cậu khó chịu." Lưu Tử Huy cười nói.
"Cầm lấy thuốc rồi biến đi." Khương Thừa Diệu nói.
Lưu Tử Huy cất thuốc, nhìn Khương Thừa Diệu với ánh mắt tinh ranh.
Đã lâu Khương Thừa Diệu không hút thuốc, cảm thấy cổ họng có chút khô, uống nước liên tục.
Cai thuốc rất khó, đối với đàn ông là chuyện rất khó khăn. Khó khăn này người không hút thuốc không thể hiểu được.
Có thể cai thuốc thành công, thường chỉ vì hai yếu tố.
Bệnh tật và tình yêu.
Người không cai được thuốc, khi mắc bệnh cũng từ bỏ hết.
Còn là vì tình yêu.
Tình yêu của tuổi trẻ có sức mạnh vô cùng mãnh liệt, đừng nói cai thuốc, thậm chí tuyệt thực cũng không nhằm nhò.
Đơn giản chỉ là muốn, Tùy Dực rất sạch sẽ, môi miệng thơm tho, nếu bản thân hôn cậu, không sạch sẽ, chính bản thân hắn cũng không chịu nổi.
Muốn dành cho cậu cái tốt nhất.
Cảm xúc yêu đương của tuổi trẻ luôn khiến máu huyết sôi trào, dễ dàng trở nên ứ đọng. Khương Thừa Diệu không lên giường, ngồi bên dưới chơi game.
Tiếng gõ cửa vang lên ở bên ngoài, giọng của Chu Vi truyền đến: "Các cậu chưa ngủ phải không?"
Khương Thừa Diệu đi mở cửa, thấy Chu Vi còn mang theo máy quay.
"Các cậu quay thêm một chút tư liệu nữa đi." Chu Vi thấy Tùy Dực đang mặc áo khoác, vội nói: "Các cậu không cần trang điểm, chỉ cần trông như các nam sinh trong ký túc xá bình thường là được."
Trước đây cô còn nghĩ đám người Khương Thừa Diệu càng lộng lẫy bảnh bao thì khán giả càng yêu thích, nhưng những ngày qua cô nghiên cứu bình luận, chợt phát hiện không phải như vậy.
Người hâm mộ của Ký Túc Xá Nam thích xem cuộc sống hàng ngày, càng bình thường họ càng thích.
Bây giờ bốn chàng trai, Lăng Tuyết Trúc mặc đồ ngủ, Tùy Dực mặc áo ngủ và quần short, Khương Thừa Diệu và Cố Thanh Dương chưa ngủ, đều mặc quần dài và áo phông.
Bốn người ngồi sát nhau trên ghế.
Trong số họ, chỉ có Tùy Dực là lông chân ít nhất, trắng đến lạ lùng, Cố Thanh Dương chỉ vô tình chạm vào đầu gối của Tùy Dực, ánh mắt không kiềm chế được nhìn về phía chân của Tùy Dực.
Dường như Tùy Dực rất nhạy cảm, lập tức chụm hai chân lại gần nhau.
Vừa chụm lại, thấy Khương Thừa Diệu ngồi bên cạnh cầm tấm chăn mỏng trên giường của mình đưa cho Tùy Dực: "Nếu cậu lạnh thì quấn vào đi."
Cố Thanh Dương quay đầu nhìn Khương Thừa Diệu, cười ngượng, mặt không nhịn được mà đỏ lên.
Khương Thừa Diệu thấy anh đỏ mặt, mím môi, sắc mặt càng khó coi.
Bên phía Lăng Tuyết Trúc vẫn đang rìn rập, bên này Cố Thanh Dương cũng bắt đầu không an phận.
Đáng ghét nhất chính là Cố Thanh Dương còn nguy hiểm hơn Lăng Tuyết Trúc một chút.
Hôm qua trong lễ chào cờ, không phải Tùy Dực đã khen ngợi cậu ta sao?
Cố Thanh Dương được mệnh danh là hot boy số một trong hai mươi năm của trường Thanh Lễ.
Dù hắn cảm thấy danh xưng hot boy của Cố Thanh Dương phải nên nhường cho Tùy Dực từ lâu.
Chu Vi đứng sau máy quay, nói: "Khương Thừa Diệu, thả lỏng biểu cảm một chút, trông như ai đó đang nợ cậu tám trăm vạn vậy."