Xuyên Vào Nữ Phụ Thập Niên: Lão Đại Vì Tôi Mà Khom Lưng

Chương 24

Diệp Nhiễm kẹp sổ tiết kiệm trong một quyển sách, giữ kỹ

Đây sẽ là chút ít tiền vốn cho tương lai.

Thời điểm đám người Diệp Kiến Quốc kết thúc chuyến đi du lịch, Diệp Nhiễm ở lại cũng đã gần khai giảng.

Bọn họ hẳn là đã mua rất nhiều đồ, xách về bao lớn bao nhỏ, một đống đặc sản nằm sõng soài trên mặt đất, Hoắc Hồng Anh chia ra, cái này là tặng cho ai, cái kia là tặng cho ai, đương nhiên còn có các chiến lợi phẩm của Diệp Trác.

Quần áo, giày dép, kẹp tóc xinh xắn, còn có sổ tay được thiết kế độc đáo, tất cả đều là những thứ mà con gái ở độ tuổi này đều rất thích, cũng sẽ được rất nhiều người trong trường hâm mộ.

Cô ta cũng phân loại các món đồ xinh đẹp của mình ra, cái này là tặng, cái kia là giữ lại, cái nào tặng bạn cùng bàn, cái nào tặng khuê mật, cô ta đều chia ra rõ ràng.

Lúc Diệp Nhiễm bước vào cửa, nhìn thấy chính là tình cảnh này.

Diệp Kiến Quốc nhìn thấy cô, sửng sốt.

Hai tháng du lịch quá mức vui sướиɠ, phỏng chừng đã quên mất ông ta còn có một đứa con gái là Diệp Nhiễm.

Ông ta nghĩ nghĩ, mở va li hành lý ra, bên trong đủ các loại quần áo xinh đẹp, ông ta tùy tiện lấy ra một món: “Nhiễm Nhiễm, cái này tặng con, khen thưởng con thi được hạng nhất.”

Diệp Nhiễm nhìn qua, đó là một chiếc áo len đính ngọc trai hở cổ, cổ áo ưu nhã độc đáo, vạt áo hơi hơi xoè ra, bên trên đính các hạt ngọc trai màu trắng tròn trịa một cách không có quy luật.

Đó là một chiếc áo len thời thượng đẹp đẽ, đừng nói là ở thời đại này, dù ba mươi năm sau, lấy ra vẫn thời thượng như cũ.

Diệp Nhiễm đột nhiên nhớ tới chiếc váy trắng mà hôm đó cô thấy ở trung tâm thương mại.

Cô cười cười với Diệp Kiến Quốc: “Cảm ơn bố, con rất thích chiếc áo len này, thật sự có thể tặng cho con sao?”

Diệp Kiến Quốc nhìn về phía con gái.

Lúc này con gái thế mà lại nhìn thuận mắt hơn ngày thường rất nhiều, hơn nữa nói chuyện lại lễ phép như vậy.

Ông ta đột nhiên nhớ tới lúc ra ngoài chơi, người khác hỏi tới, ông ta thuận miệng nhắc tới nói con gái lớn thi được hạng nhất, tổng điểm là 599 điểm, lúc đó người kia nhìn ông ta với ánh mắt kính nể và tán thưởng.

Hắn nhìn Diệp Nhiễm trong mắt mang theo vài phần ý cười: “Nhiễm Nhiễm, bố từng nói muốn tặng cho con một món quà, cái này tặng cho con.”

Diệp Nhiễm mấp máy môi cười khẽ, sau đó vui sướиɠ mà nhận lấy chiếc áo len ngọc trai kia, lại cảm ơn Diệp Kiến Quốc một lần nữa, cầm lấy đi lên lầu.

Bước chân Diệp Nhiễm vừa mới biến mất sau cầu thang, Diệp Trác đã ủy khuất rơi ra những giọt nước mắt trong suốt.

Cô ta cắn môi, lên án nói: "Bố, sao bố có thể đưa chiếc áo đó cho chị chứ?”

Diệp Kiến Quốc nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy? Lúc ấy không phải đã nói rồi sao, lấy một bộ quần áo cho chị gái con, xem như quà con tặng chị không phải sao?”

Ông ta biết Diệp Trác mua không ít quần áo, ông ta chỉ tùy tiện lấy đại một cái mà thôi.

Diệp Trác dậm chân, tức giận đến đỏ cả mặt.

Vốn dĩ cô ta có chút chút do dự. Bởi vì mua hai chiếc áo len, kiểu dáng không quá giống nhau, cô ta không biết bản thân thích cái nào hơn, đang rối rắm. Kết quả là chưa chọn xong, bố đã đưa chiếc áo đó cho Diệp Nhiễm.

Một khi đã cho rồi, cô lại cảm thấy mình thích chiếc đó hơn, càng nghĩ càng thích!

Hoắc Hồng Anh thấy toàn bộ quá trình, nhàn nhạt mà nói với Diệp Kiến Quốc: "Ông cũng thật là, lấy cái nào không được một hai phải lấy cái đó, ông không biết Trác Trác thích nhất cái áo đó à, con bé đã nhắc tới rất nhiều lần rồi, nói ngày đầu tiên khai giảng sẽ mặc cái áo đó đi học.”

Diệp Kiến Quốc hoàn toàn trợn tròn mắt, nghĩ nghĩ: "Tôi đi lấy lại cho Trác Trác, dù sao nó mới cầm lên lầu mà thôi, chắc chưa xé mác đâu.”

Hoắc Hồng Anh: “Thôi bỏ đi, đến mức này rồi, chỉ là một cái áo, đưa rồi sao có thể lấy về.”

Nói xong, bà đanh mặt nói với Diệp Trác: “Đừng khóc nữa, không phải chỉ là một cái áo thôi sao, nhìn tiền đồ của con kìa! Tặng cũng tặng rồi, con thiếu một bộ quần áo như vậy à?”

Diệp Trác vẫn khó chịu: "Nhưng mà cái này về sau sẽ không thể mua được nữa!”

Hoắc Hồng Anh nhướng mày: “Học hành cho tốt, sau này con sẽ có càng nhiều quần áo tốt hơn, đến lúc đó, con sẽ cảm thấy bản thân từng vì một cái áo len mà khóc nhè sẽ là chuyện rất xấu hổ.”

Hoắc Hồng Anh rộng lượng, tinh mắt lại có kiến thức, bằng không cũng không thể làm buôn bán kinh doanh tốt như vậy.