Xuyên Vào Nữ Phụ Thập Niên: Lão Đại Vì Tôi Mà Khom Lưng

Chương 23

Hết lần này tới lần khác, giờ phút này bên tai truyền đến tiếng kêu say mê của phụ nữ, cô ở trong loại đèn biến hóa huyền ảo cơ hồ sinh ra ảo giác, người kêu khẽ kia rốt cuộc là phụ nữ trên màn ảnh hay là chính cô?

Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Diệp Nhiễm cảm thấy thời điểm đó hít thở không được, cuối cùng Tiêu Chiến Vũ cũng buông tha cho cô.

Hơi thở của anh nặng trĩu, l*иg ngực đập nhanh, thoáng cái giống như tiếng trống trận.

Anh siết chặt cổ tay cô, giọng nói vẩn dục: “Theo tôi ra ngoài.”

Nói xong, đứng dậy, kéo cô chạy ra ngoài.

Thập niên 90, đầu đường thành phố B, gió hè lành lạnh, đèn neon như mộng như ảo, gần đây không biết từ nơi nào truyền đến tiếng hát Rock and Roll gào thét say mê.

Tiêu Chiến Vũ cúi đầu nâng mặt cô lên quan sát.

Đôi môi đỏ bừng dưới ánh đèn đường có chút màu sắc không chân thật, mang theo ánh sáng mập mờ mơ mộng.

Anh thấp giọng hỏi: “Thích không?”

Diệp Nhiễm: “Không thích.”

Tiêu Chiến Vũ khàn giọng cười khẽ, nâng mặt cô cười: “Vậy tại sao không phản kháng?”

Hệ thống kêu to: “Nói ký chủ thích, nói ký chủ thích!”

Diệp Nhiễm vẻ mặt miễn cưỡng: “Tôi thích.”

Tiêu Chiến Vũ nhìn bộ dáng kia của cô, càng cười lớn: “Lúc cậu nói dối, đem hai chữ nói dối viết lên trán.”

Đêm nay, Tiêu Chiến Vũ dẫn theo Diệp Nhiễm ở bên ngoài lắc lư tới tận khuya mới đưa cô về.

Hệ thống nói với Diệp Nhiễm, tiến độ nhiệm vụ công lược người đàn ông này đã là 23%.

Diệp Nhiễm nhướng mày: "Hôn luôn rồi, mà mới 23%?”

Hệ thống bất đắc dĩ: “Đúng vậy.”

Cảm thấy tương lai sau này không ổn lắm.

Diệp Nhiễm: "Vậy làm thế nào mới có thể đạt trăm phần trăm?”

Hệ thống càng bất đắc dĩ: “Có lẽ chờ đến khi cậu có con.”

Diệp Nhiễm tức khắc im lặng, một câu cũng không thốt lên.

Có thể nhịn được nhất thời, nhưng không thể nhịn một đời, chẳng lẽ cái gọi là công lược đàn ông, không phải là làm cho cậu ta yêu mình, mà còn phải nghiêm túc làm vợ chồng cả đời đấy chứ?

Diệp Nhiễm nhớ tới ở đại sảnh ghi hình, nụ hôn hỗn loạn và nóng bỏng trong bóng tối.

Cô hít một hơi thật sâu: “Đi một bước, tính một bước.”

Trước mắt nên xem thử tiến độ này phát triển như thế nào đã.

Kỳ nghỉ hè tiếp theo, cô vẫn như cũ mỗi ngày đến quán bida làm thêm, cẩn thận quét tước vệ sinh, bởi vì chuyện lần trước, nên anh Dũng sinh ra lòng cảm kích và tín nhiệm cô, còn bảo cô giúp đỡ tính toán sổ sách, giúp đỡ quản lý tình hình kinh doanh trong quán.

Lâu lâu Tiêu Chiến Vũ cũng sẽ ghé qua, giữa trưa một mình dẫn cô ra ngoài ăn cơm, buổi tối hai người cùng nhau về nhà. Phần lớn thời gian cậu đều dùng xe máy chở cô, ngẫu nhiên cậu cũng sẽ ngồi xe buýt với cô.

Diệp Nhiễm không biết trạng thái giữa cô và Tiêu Chiến Vũ là gì, là bạn bè? Bản thân xem như chiếm được thắng lợi ở giai đoạn đầu sao?

Trước nay cô và Tiêu Chiến Vũ cũng không đề cập đến quan hệ giữa hai người, quan hệ chưa được xác định, Tiêu Chiến Vũ cũng không có hôn cô lần nào nữa.

Hai tháng trôi qua rất nhanh, kỳ nghỉ hè kết thúc, ngoại trừ phí sinh hoạt, cô còn dư 420 tệ, anh Dũng còn khen thưởng cho cô thêm 50 tệ, tổng cộng là 470 tệ.

470 tệ, hơn một tháng tiền lương của Diệp Kiến Quốc ở thời điểm hiện tại, đối với Diệp Nhiễm mà nói đây quả là một số tiền khổng lồ.

Cô đến ngân hàng mở một quyển sổ tiết kiệm không kỳ hạn, thời điểm này mở sổ tiết kiệm vẫn không cần dùng danh tính thật, cô dùng một cái tên giả gửi 400 tệ vào, để lại 70 tệ tiền mặt trên người đề phòng cho bất kỳ tình huống nào.

Gửi tiền xong, hệ thống phát ra âm thanh tích tích tích nhắc nhở.

Hệ thống vui sướиɠ nói: "Tiến độ thay đổi cuộc đời đạt 36%!”

Diệp Nhiễm nhướng mày, không nói chuyện.

Xem ra Diệp Nhiễm kia đã từng có khát vọng có thể có được một tiền tiết kiệm thuộc về mình.

Chắc là có tiền mới có cảm giác an toàn.

Cô lục tìm trong ký ức của Diệp Nhiễm, phát hiện cô ấy đã từng rất túng thiếu quẫn bách.

Bạn học thời cấp hai của Diệp Nhiễm có gửi thư từ qua lại với cô ấy, nhưng mà cô ấy không dám thường xuyên trả lời tin tức của bạn học, phải qua một tuần cô ấy mới trả lời lại.

Bởi vì cô ấy nghĩ là tần suất gửi thư qua lại thấp như vậy, có thể tiết kiệm được một ít tiền tem.

Giá một phong thư thời điểm này là 2 tệ, phí gửi là 5 tệ, đối với Diệp Nhiễm mà nói thì đúng là không nhỏ.

Trừ cái này ra mỗi tháng còn có một lần kinh nguyệt, cũng sẽ làʍ t̠ìиɦ hình kinh tế của Diệp Nhiễm trở nên quẫn bách, nhưng để mà nói cho Diệp Kiến Quốc thì cũng không phải dễ.