Alpha Xuyên Về Cổ Đại Vẫn Phải Diễn

Chương 4: Đại phu nhân ra oai

Tuy Nhạc phủ hiện thời toàn là người già phụ nữ nhưng trong kinh thành này ngay cả quan phủ hay thậm chí cả côn đồ trộm cướp, không một ai dám động đến người nhà họ Nhạc.

Một là vì đại phu nhân Ngọc Minh Vân thân phận cao quý. Bà là con nhà tướng gia đã có công lập quốc, là cháu họ của Thái hậu, đồng thời cũng là cô của Ngân phi được hoàng đế hiện thời nhất mực sủng ái.

Hai là lão tướng Nhạc Thành đã chấp nhận cùng các con trai mình ra biên cương xa gia đình để bảo vệ đất nước này, tất cả người dân đều kính yêu sùng bái Nhạc lão tướng.

Vì thế, Nhạc tiểu thư dù là mỹ nhân đi dạo phố một mình cũng không ai dám vô lễ với nàng.

Nhạc phủ rộng lớn, từ cổng chính đến hậu viện phía sau phải đi một đoạn dài. Trên bức tường cao của phủ là giàn Hồng hoa Đăng Sắc Bạch huyết đan xen trải dài khoe sắc, trông vừa trang nhã vừa diễm lệ. Trưa hè man mát, một đợt gió nhẹ thổi qua khiến đóa hoa nhỏ lại rung rinh muốn dứt cành bay theo gió, trong diễm lệ lại lộ ra một chút ngây thơ khiến người ngước nhìn.

Cửa đồng dày nặng nề, bàn tay nhỏ nhắn của tiểu nha hoàn chậm chạp đẩy ra đầy luyến tiếc và thẹn thùng. Y Nguyệt mặt hơi ửng đỏ nhìn tình lang trước mắt nhỏ giọng từ biệt.

Lý thư sinh mỉm cười nhìn nàng, rồi cũng tạm biệt với cả hai mà xoay người bước đi. Nhạc Nhã nhìn theo bóng lưng người phía trước dần xa trong ánh chiều, đôi mi nàng rũ xuống một chút ảm đạm lại không rõ ý vị thoáng qua.

Tiểu nha hoàn sau khi từ biệt tình lang thì khuôn mặt như đông thu tiếc nuối mùa hạ, mà xuân sắc thì ửng ửng trên má. Nhạc Nhã chợt cảm thấy buồn cười, tựa hồ tâm trạng của người đang yêu vui sướиɠ kia cũng lây sang mình. Dường như trước đây bản thân cũng từng nhìn thấy cảnh sắc đẹp đẽ này, bất giác nàng đưa tay nhéo nhéo cái má đang phùng ra vì chán nản của tiểu nha hoàn.

Kẻ đang yêu thật rất đáng yêu, lúc nào cũng như lơ lửng trên mây vậy sao? Tiểu nha hoàn cũng không đẩy tay nàng ra, lại như chợt nhớ tới điều gì mà thốt lên:

"Tiểu thư, ngày kia là đại thiếu gia trở về rồi. Người có cần chuẩn bị một chút đồ cho ngài ấy không?"

Hai anh trai cùng phụ thân ra chiến trường thường đến lễ Tết mới được thay phiên nhau về đoàn tụ. Lần này không cách đợt trước bao lâu, đại ca lại cấp tốc trở về, chẳng lẽ trong cung xảy ra chuyện. Nhạc Nhã nghĩ nghĩ rồi gật gật đầu đồng ý, vốn định phân phó tiểu nha đầu một chút chuyện rồi từ phòng. Chỉ là nàng không ngờ cổng sắt vừa mở, chân mới bước vào đã phải chịu một cái tát như trên trời rơi xuống.

BỐP!!!

Một cái tát vang dội giáng xuống mặt nàng.

Tiểu thư Nhạc Nhã cơ thể vốn yếu ớt như sương mai nào chịu được cái tát như trời giáng, cả cơ thể lung lây như muốn ngã sụp, cũng may Y Nguyệt đứng đằng sau hết hồn đỡ lấy nàng.

Nhạc Nhã hai tay ôm lấy má, trên làn da non mịn in hằn dấu vết bàn tay đỏ bừng. Đôi mắt nàng cũng đỏ lên. Nàng sợ ngây người nhìn người phía trước, người mà nàng vừa bước vào cổng đã đánh mình.

Đại phu nhân của Nhạc lão tướng. Người đàn bà đến cả Ngân Phi cũng kính ba phần, lão Thái hậu luôn tin yêu. Người quán xuyến cả cái Nhạc phủ khi chủ nhân của nó đang ở chiến trường. Người đàn bà hơn năm mươi, nhưng khuôn mặt lạnh lùng, đầy khí chất cao quý của kẻ bề trên. Bà ta nhìn chằm chằm vào đứa con gái yếu ớt, trong mắt tràn ngập sự chán ghét lộ liễu, nó tích tụ, nó tồn đọng từ năm này qua tháng nọ.

Nhạc Nhã biết ánh mắt bà ta nhìn cô tràn đầy ghét bỏ như nhìn phải thứ sâu bọ, không đáng tồn tại trên cõi đời này.

"Chẳng phải ta đã cấm ngươi bước chân ra khỏi cổng? Ngươi xem lời của ta như gió thoảng?"

"Mẹ..."

"Đừng gọi ta là mẹ!"

Giọng bà ta lạnh lùng lại như đay nghiến vào trong tim Nhạc Nhã.

"Hừ, mẹ ngươi còn sống sờ sờ ở Tử Đình Viện kia kìa!"

Bả vai Nhạc Nhã run lên, vịn tay Y Nguyệt đứng thẳng người, ánh mắt trở nên đầy uất ức tủi thân, bàn tay nắm vạt áo che đi bên mặt bị đánh sưng.. Miệng lắp bắp từng chữ:

"Đại phu nhân... Con sai rồi... Con xin lỗi."

"Tiểu thư!"

Y Nguyệt hốt hoảng, nàng không ngờ mình và tiểu thư vì trốn tránh tai mắt của đại phu nhân nên đã lén lút đi cửa sau, vậy mà vẫn bị bà ta phát hiện. Cô muốn thanh minh cho tiểu thư, nhưng cổ tay bị Nhạc Nhã nhéo nhẹ một cái nhắc nhở.

"Hừ, nếu không phải vì bộ dạng của ngươi... Còn có lần sau thì đừng trách ta độc ác!"

Người đàn bà nhìn thấy bộ dáng yếu ớt trang nhã lại thập phần sạch sẽ trong trẻo của Nhạc Nhã thì nghiến răng, hận không thể lập tức xé bộ da đó xuống tròng lên cho đứa con khốn khổ của mình.

Nhạc Nhã nhìn ánh mắt hung ác muốn lột da mình của bà ta thì rất biết điều cúi đầu ngoan ngoãn đáp lời.

"Vâng!"

Khi đại phu nhân cùng người hầu của bà ta phất tay áo rời đi, ánh mắt Nhạc Nhã tối sầm xuống, trong khoang miệng đầu lưỡi đã liếʍ một vòng răng nanh.

Y Nguyệt nhìn bóng lưng gầy gò của tiểu thư mà giọng cũng run lên. Nếu không phải vì cô ham chơi, đã không về muộn hại tiểu thư bị đại phu nhân trách phạt.

"Tiểu thư..."

Y Nguyệt nước mắt lưng tròng quỳ sụp xuống miệng không ngừng xin lỗi Nhạc Nhã. Nhạc Nhã vội đỡ nàng dậy, lấy khăn lụa xoa xoa nước mắt cô nàng.

Y Nguyệt vẫn cứ sụt sùi:

"Tiểu thư, vì em mà cô bị đại phu nhân đánh sưng cả mặt rồi."

"Được rồi, chỉ là cái tát nhẹ, ta vào phòng bôi ít thuốc là được. Lần sau hẹn hò đừng về trễ sẽ không bị đại phu nhân phát hiện là được."

Y Nguyệt giật mình, nàng nhìn cái má vẫn còn đỏ ửng của tiểu thư trong lòng bối rối, vừa thẹn vừa mừng. Không ngờ tiểu thư bị đại phu nhân răng đe vậy mà vẫn nghĩ đến việc giúp mình hẹn hò với tình lang. Nàng lấy tay áo xoa lung tung trên mặt mình, rồi hít hít cái mũi, giọng cũng nghẹn đi:

"Đa tạ tiểu thư... Vậy em vào dược phòng lấy ít cao dầu cho cô."

"Ừ đi đi, ta vào phòng nghỉ ngơi trước."

Đường về Nhã Các lại đi qua Tử Đình Viện, nơi tam phu nhân Nhạc gia đêm ngày khẩn kinh kính Phật. Nhạc Nhã thoáng dừng chân, nhíu mày ánh mắt lạnh như mặt hồ ngày đông, nàng ngước mắt nhìn tấm biển sơn son thϊếp đỏ cứng ngắt, rồi xoay bước đi. Mỗi bước lại càng nhanh hơn.