Alpha Xuyên Về Cổ Đại Vẫn Phải Diễn

Chương 5: Thuốc đắng và hoa

Tiếng kinh cầu nguyện rền rĩ, mùi trầm hương nồng nàn làm lòng người nặng nề, tựa như tâm trạng hôm nay của nàng. Ngang qua hồ sen nhỏ, nơi phía Tây Nam Nhạc phủ, là biệt viện nhỏ riêng của Nhạc Nhã tiểu thư.

Nơi ấy nổi bật một giàn nho tươi mát xinh đẹp, từng chùm nho chín mọng đung đưa phủ bóng trên bàn đá để người ngồi bất cứ lúc nào cũng có thể tự tay hái thưởng thức chúng.

Nhã Các cũng như tên của nàng trang nhã, xinh đẹp. Trong phòng bài trí tuy đơn giản nhưng vẫn tràn ngập khí tức nữ tử.

Rèm lụa đung đưa châu sa, bình phong bốn mùa họa sinh động chia phòng nàng thành hai khu phần riêng biệt. Cạnh cửa ra vào là bàn trà gỗ, trên bàn có bộ trà cụ nhỏ và đôi ba quyển sách được khép lại đặt ngay ngắn gọn gàng.

Đằng sau bình phong bên trong gần giường ngủ, cạnh tủ gỗ đựng đồ là một tấm gương đồng lớn có thể phác họa toàn bộ dáng người cao gầy mảnh mai xinh đẹp của nàng. Mà bên cạnh đó không thể thiếu được trong phòng tiểu thư khuê các như nàng chính là bàn trang điểm.

Thậm chí bình hoa sứ nhỏ trên bàn trang điểm mỗi ngày đều được thay một đóa hoa mới, sắc màu thanh thuần ngọt ngào, kiểu dáng cũng rất mới mẻ, người cắm hoa cũng đầy dụng tâm.

Nhạc Nhã nhìn bình hoa khẽ nhíu mày, trên bàn là bát thuốc đã nguội lạnh, kế bên là dĩa kẹo đường ngọt gắt. Mỗi ngày, đúng giờ người hầu đều tuân thủ đúng theo lời dặn của mẹ nàng mang lên đặt sẵn trong phòng nàng.

Năm ấy Nhạc tướng khải hoàn trở về sau một cuộc chiến ác liệt. Ông còn mang theo một thiếu nữ biên cương xinh đẹp khiến người người ngưỡng mộ tưởng như một thoại bản ly kỳ lại lãng mạng.

Thoại bản khi ấy viết rằng thiếu nữ dân tộc ở biên cương được Nhạc tướng quân uy mãnh vô song cứu vớt trong chiến loạn. Nơi biên cảnh khô cằn thiếu nữ xinh đẹp phải lòng người cứu giúp mình, nguyện làm tiểu thϊếp nhỏ nhoi của vị tướng quân dũng mãnh kia. Chỉ là không ngờ sau khi sinh con nàng lại trở nên yếu ớt bệnh tật, Nhạc tướng ra lệnh mọi người phải hết lòng chăm sóc. Song cũng chẳng chuyển biến gì nhiều, mà Nhạc Nhã tiểu thư đáng thương từ nhỏ đã là một kẻ mệnh yếu, sinh ra đã gần như thập tử nhất sinh, mỗi ngày đều dùng thuốc dưỡng thành.

Ngón tay thiếu nữ cầm bát thuốc nắm chặt, đường bát như muốn nứt ra rồi lại ngừng lại, nàng liếm môi một cái không rõ cảm xúc, chỉ có gương đồng mờ ảo phản chiếu hình ảnh vặn vẹo thật quỷ dị.

Hôm nay tiên sinh lại cắm một nhành Ngọc Điểm hồng nhạt, nhành hoa rũ dài xuống miệng bình, phía trên lại là những đóa Hải Đường trắng nhỏ chọc ghẹo mắt người nhìn. Hương thơm quyện vào nhau không gay gắt đối chọi, lại ngọt ngào khiến người vui vẻ, nhưng cũng không át được vị thuốc nồng gắt đen ngòm còn xót lại nơi đáy chén.

Nhạc Nhã nhếch môi, tay cầm bát thuốc nghiêng xuống, dòng nước đen ngòm cứ thế chảy xuống miệng bình hoa cho đến khi đáy bát chỉ còn lóng cặn. Nàng lại như thường đặt chiếc bát về vị trí cũ.

Cốc! Cốc!

"Tiểu thư ơi..."

Giọng của Y Nguyệt thỏ thẻ vừa đủ bên ngoài vọng vào, Nhạc Nhã xoay người đi ra mở cửa. Y Nguyệt vẫn còn rất đau lòng vì vết đỏ trên mặt của tiểu thư. Cô nàng rụt rè hai tay dâng lên cao dầu cay nồng vừa lấy ở dược phòng trong phủ, cô nàng lắp bắp năn nỉ:

"Để em vào bôi cho cô nhé."

Trước giờ ngoại trừ người đưa cơm và thuốc do đích thân tam phu nhân phân phó thì Y Nguyệt dù là nha hoàn thϊếp thân cũng không được phép bước vào phòng của tiểu thư Nhạc Nhã. Vì thế Y Nguyệt dù biết trước vẫn cảm thấy thất vọng khi tiểu thư khước từ lời đề nghị của mình.

"Không cần đâu, để ta tự làm được rồi, em về nghỉ ngơi đi."

"Nhưng... vậy tiểu thư nhớ bôi kỹ nhé. Nhớ ăn cả bánh Sương hoa nữa nhé!"

Nhạc Nhã nhoẻn cười dịu dàng, đáy mắt toàn là sự cưng chiều cô em nhỏ, cô gật đầu đồng ý rồi vẫy tay bảo Y Nguyệt về nghỉ ngơi lần nữa, rồi xoay người đóng cửa phòng.

Nhạc Nhã liếc nhìn chiếc bình nhỏ trong tay rồi đặt nó ở bàn trang điểm. Như nghiền ngẵm gì đấy nàng mở ngăn tủ ở bàn trang điểm, thọc tay vô sâu bên trong, loay hoay một lúc lấy một chiếc bình nhỏ khác, nàng soi gương tự quết cao dầu xoa lên vết bầm trên má.

Da nàng trắng mịn mềm mại như đậu phụ khiến dấu vết trên mặt rất rõ ràng. Cao dầu mát lạnh vừa bôi vừa xoa nhẹ lên má, mảng đỏ dần lan ra, nhạt hẳn đi.

Nhạc Nhã tự nắm cằm mình, xoay qua xoay lại trước gương đồng. Cảm thấy tạm ổn thì cất hộp cao dầu lại. Sau đó đứng dậy đứng trước cửa tủ quần áo thay đồ.

Nhạc Nhã thuần thục tháo dây lưng, y sa thanh thuần nhẹ nhàng thoát xuống, lộ ra bờ vai mảnh khảnh trắng ngần, đường eo hẹp gọn gàng khỏe mạnh, ngón tay thon thả lộ ra mảnh gân xanh nhạt mê người khẩy nhẹ ngọc bội bên hông. Đôi mày lá liễu dài che phủ dưới tóc mái khẽ nhíu. Nàng mở tủ, dưới đáy tủ là một bộ hắc y chìm ngập giữa những áo lụa mềm mại.

Trời bên ngoài đã sập tối.

Đêm nay là một đêm trăng thanh gió mát, vậy mà canh phu vẫn như thường lệ rao bài điệp khúc "Canh ba lạnh giá, trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa..."

Từng luồng gió nhẹ thổi qua quét đi vài chiếc lá dưới mặt đường đất sỏi, đường hẻm nhỏ dơ bẩn ít người qua lại, nên cũng không ai quét tước. Hẻm nhỏ tuy cùng hướng nhưng lại không cách quá xa Nhạc phủ, Lý Hàn Quân một thân ướt sũng, chật vật ngã nghiêng, tay nắm cổ áo không ngừng ho sặc sụa. Nước từ miệng, từ mũi y cứ trào ra không dứt, cơ thể như muốn nổi tung đau đớn.

"Khốn khiếp! Tên chó nào muốn chơi lão tử?"

Lý Hàn Quân khuôn mặt vốn tuấn tú lịch sự nay như một con chuột lột, cả cơ thể đau nhức. Máu ướt thấm cả bả vai, y nghi hoặc đưa tay lên sờ sờ bên cổ trái, quả nhiên trên cổ có thương giống như bị dao sắt chém hụt nhưng vẫn để lại vết sướt nghiêm trọng. Y nhìn hỗn độn máu huyết và nước trong lòng bàn tay mà trợn trắng mắt, chửi điên cuồng trong đầu, khuôn mặt hung dữ hiếm thấy.

RẦM!!!

"Á!!!"

Cơ thể Lý Hàn Quân vốn đang bị thương nặng, bước chân loạng choạng lại bị một cú va đập mạnh trực tiếp ngã ngửa ra sau, cả vai và lưng đập vào vách tường cũ kỹ rêu phong bẩn và lạnh lẽo. Lý Hàn Quân mắt hoa, đầu váng, máu đã mất không biết có còn mất thêm mấy lít nữa không. Nhưng chưa đợi y ngất đi một thứ ấm áp điên cuồng chạm vào môi, y cảm thấy môi mình bị ma sát đến sắp rách.

Cổ áo ướt nhẹp của y bị kẻ lạ mặt xiết chặt, hô hấp khó khăn.

Chẳng lẽ Lý Hàn Quân y không chết vì chém đứt cổ, không chết vì uống nước mà chết vì người cưỡng hôn a a a. Y muốn trước khi chết đi ít nhất cũng phải chửi trong đầu cho xong chứ.

Mẹ kiếp bộ phim đó y còn chưa kịp khai máy.