Mặc dù cô vốn dĩ không thích những thể loại phim đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ này — cái gọi là "hormone đàn ông", vừa nghe đến liền khiến cô muốn trợn tròn mắt.
Nhưng còn có thể làm gì khác sao?
Cô sớm đã tức nước vỡ bờ, chỉ có thể căng da đầu mà đọc từng cuốn một.
Sau bao ngày mong đợi, cuối cùng ngày được xuất viện cũng đến.
Tùng Ngu không ngờ rằng người đến đón mình lại là Trì Yến.
Cô hơi ngạc nhiên: "Anh rảnh vậy sao?"
Hắn mở cửa máy bay cho cô, nhẹ liếc cô một cái: "Trần tiểu thư xuất viện, tất nhiên là tôi phải tự mình đến đón rồi.”
Cô cười khẩy: “Có vẻ thực sự rất nhàn”.
Khi ở trên máy bay, loại thuốc mới vừa uống đã phát huy tác dụng. Cô mơ màng, mí mắt không tự chủ được mà nhắm lại, và dần ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.
Không biết qua bao lâu, một thanh âm lạnh lùng nói với nàng: "Đến rồi."
Tùng Ngu đang buồn ngủ, mơ hồ nhìn thấy Trì Yến ngồi bên cạnh cô, trong bóng tối nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc bén sáng ngời như dã thú.
Mà cô đang mặc một chiếc áo khoác rộng.
Mùi thuốc lá nồng nặc và hơi nóng nhẹ tràn ngập các giác quan của cô: Rõ ràng chủ nhân của chiếc áo khoác này là ai.
Không nghĩ tới hắn còn có cả khía cạnh ân cần như vậy.
Tùng Ngu miễn cưỡng ngồi dậy, nhưng từ khóe mắt, cô nhìn thấy tình hình bên ngoài qua ô cửa kính:
Màn đêm bao trùm.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà bỏ hoang, những thanh thép bạc lạnh lẽo chất đống lộn xộn, giống như một cái l*иg nhốt động vật, dập tắt ánh sáng yếu ớt trong đêm tối.
Trái tim cô bỗng chùng xuống.
Đây không phải là nhà của cô.
“Đây là đâu?” Cô cảnh giác ngẩn đầu nhìn hắn.
Trì Yến mỉm cười không đáp, nhưng Tùng Ngu nghe thấy một âm thanh bị bóp nghẹt sau lưng hắn
Cơ thể nặng nề đập xuống sàn cứng.
Bị áp lực, một tiếng kêu sợ hãi vang lên.
Tùng Ngu đột nhiên có nhiều dự cảm không lành.
Những âm mưu đáng sợ nhất trong đống phim xã hội đen mà cô vừa xem, những khuôn mặt đáng sợ trong bóng tối, những bàn tay dính đầy máu dính vào cửa kính, tất cả đều hiện lên trong đầu cô.
Trong lòng cô vang lên hồi chuông báo động: Khó trách hắn đặc biệt tới đây đón cô, hắn định làm cái quái gì vậy?
Tùng Ngu lại do dự quay đầu lại, nhìn về phía sau.
Cô đông cứng lại.
Một người đàn ông bị trói nặng nề quỳ trên mặt đất.
Người đàn ông thấp và béo, với chiếc vương miện thưa thớt, mô tả của anh ta thật đáng xấu hổ và lố bịch. Mặc dù mũi của anh ta bị bầm tím và khuôn mặt sưng tấy vì bị đánh đập, nhưng đó vẫn là một khuôn mặt mà Tùng Ngu có thể nhận ra ngay cả khi biến thành tro bụi.
Lý Tùng.
"Quà xuất viện."
Người đàn ông phía sau cô nói, với một nụ cười thoáng qua trong giọng nói của hắn.
Khi nghe câu đó, phản ứng đầu tiên của Tùng Ngu là: Hắn đã biết.
Cô nhớ ngày hắn đến bệnh viện thăm cô, đã từng hỏi cô làm gì ở công ty kia, hóa ra hắn biết nhưng vẫn cố ý hỏi.
Tùng Ngu ngồi ngay ngắn, trong ánh mắt tràn đầy phòng bị: "Anh theo dõi tôi?"
Trì Yến tùy ý hút thuốc, giữa hai bờ môi ngậm một mẩu tàn thuốc ngắn, giọng nói có chút mơ hồ: "Đừng căng thẳng, chỉ là thói quen thôi."
“Vậy hi vọng sau này loại thói quen này sẽ không tái diễn nữa.” Cô nâng cằm, lạnh lùng nói.
Trì Yến ngẩng đầu lên, khẽ liếc nhìn cô rồi dập tắt tàn thuốc trên tay.
Đốm lửa rơi xuống. Ánh mắt hắn thâm thúy mà đen tối.
"Trần tiểu thư, có một số việc, nếu cô không nhìn thấy, tất nhiên chúng sẽ không phát sinh ra."
Tùng Ngu trả lời lại một cách mỉa mai: "Tôi không phải người mù, sao lại không nhìn thấy?"
Hắn khẽ cười một tiếng, cố ý nói: "Có lẽ tôi nên tặng cho cô một cặp kính râm."
“Không cần.” Cô liếc mắt ra ngoài cửa sổ, giọng giễu cợt: “Anh cũng hào phóng rồi.”
Sau đó cô khéo léo đẩy cửa ra, xoay người nhảy xuống máy bay.
Lý Tùng vẫn quỳ bên cạnh hắn.
Tùng Ngu trước nay không nghĩ tới Lý Tùng, người luôn yêu thể diện nhất lại có ngày như vậy.
Anh ta bị trói như một con ếch bị lột da, mắt bị quấn chặt bằng những dải vải đen, miệng cũng bị bịt kín. Nhưng vẫn có thể nhìn thấy một bên mắt thâm quầng sưng cao, giống như quả bóng bàn bị ứ máu.
Trì Yến quay sang cô với một nụ cười hỏi: "Thế nào?"
Trước khi Tùng Ngu có thể trả lời, hắn lại đặt ngón trỏ lên đôi môi mỏng của mình và làm động tác "Suỵt" với cô cùng một nụ cười.
Tùng Ngu cau mày và hiểu ra ý của hắn: Lý Tùng không biết họ, nhưng anh ta biết cô.
Vì vậy, cô không thể nói chuyện.
Cô chỉ có thể ở đây, buộc phải làm khán giả im lặng.
Một trong những thuộc hạ của hắn xé băng dính bịt miệng Lý Tùng.
Đôi môi mập mạp kia phát ra một tiếng kêu đau lòng: "Các ngươi muốn cái gì! Tôi đã nói, tiền, tiền không thành vấn đề, chỉ cần các ngươi thả tôi đi, bao nhiêu tiền tôi đều có..."
Âm thanh giống như một lớp mỡ nổi lên trên nồi canh cá, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Trì Yến cười nhạo một tiếng, nhìn Tùng Ngu đầy ẩn ý.
Hắn lại tùy ý nghiêng đầu: "Đồ đâu?"