Trần tiẻu thư có rất nhiều bệnh mà lẽ ra cô phải mắc phải.
Ai không biết chắc tưởng cô sưu tập tem.
Hắn lại cười khẩy một cách khó hiểu.
Tùng Ngu cảm thấy cười không thể hiểu được: "Làm sao vậy, anh muốn bồi hoàn tiền chữa bệnh cho tôi sao?"
Hắn càng cười sâu hơn, lười biếng, tiếng cười trầm thấp.
Cười xong, hắn chậm rãi nói: “Thật ra chúng ta rất giống nhau, Trần tiểu thư.”
Tùng Ngu ngẩn ra.
Ai giống hắn? Cô vô thức muốn bác bỏ hắn.
Lại nghe Trì Yến tiếp tục nói:
"Cả hai chúng ta đều đối xử tàn nhẫn với bản thân."
Đột nhiên, lời nói đến môi lại bị nuốt trở lại.
Tùng Ngu lẳng lặng nghe hắn tiếp tục nói: "Tôi từ nhỏ đã biết, muốn cái gì cũng không ai cho, nên tôi nhất định phải tự mình đoạt lấy."
"...Dùng mọi thủ đoạn để nắm chắc nó trong lòng bàn tay. Bất kể giá nào."
Đột nhiên, giọng nói của hắn trở nên lãnh khốc mà u ám.
Tùng Ngu dường như nhìn thấy một tia chớp, một trận mưa lớn, không kiêng nể gì, chiếu sáng như trường đao tuyết xé tan màn đêm dài.
Cô lại cảm thấy mắt mình khô khốc một cách khó hiểu, vô tình chớp mắt.
Mà Trì Yến hứng thú nhìn chằm chằm vào mặt cô: "Tôi nhìn thấy điều đó trong mắt cô, Trần tiểu thư. Chúng ta là cùng một loại, phải không?"
Tùng Ngu giật mình.
“Anh sai rồi.” Cô thản nhiên nói.
Trì Yến: "Hả?"
"Mong muốn thành công không có nghĩa là phải nên tàn nhẫn, vô lương tâm... hay thậm chí là vô liêm sỉ."
Giọng nói của cô mặc dù thấp, nhưng luôn điềm tĩnh, rõ ràng và trong sáng.
Cô thậm chí không nhìn hắn, chỉ yên bình mà nằm đó. Trên ga trải giường trắng như tuyết, làn da của cô trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy những mạch máu màu xanh. Máu từ từ chảy xuống, giống như ánh nắng mùa đông, rơi xuống mặt hồ đóng băng.
Trì Yến đầu tiên là sửng sốt, sau đó chậm rãi cong môi.
"Trần tiểu thưu xứng đáng là một đạo diễn vĩ đại." Hắn nói: "Từng từ đều chính xác đến mức tôi đã học được rất nhiều."
“Không dám nhận.” Cô lãnh đạm nói.
Trong giây tiếp theo, một bóng đen phủ lên mặt Tùng Ngu.
Trì Yến nghiêng người về phía cô. Chống tay xuống giường, cúi người nhìn cô, hơi thở ấm nóng phả lên mặt Tùng Ngu.
"…Anh làm gì."
Tùng Ngu bị giam giữ giữa hai cánh tay hắn, đành phải ngẩng đầu nhìn hắn, trong giọng nói lộ tia mất tự nhiên.
Hắn trầm thấp cười, lộ ra một tia vui mừng: "Có qua có lại, Trần tiểu thư đã dạy tôi bài học, tôi đương nhiên sẽ... vì cô phục vụ."
Trì Yến giật lấy chiếc khăn từ tay cô.
Động tác của anh không thô bạo, thậm chí có thể gọi là nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, lớp vải nhung ẩm ướt, mềm mại từ từ rơi xuống làn da cô. Cách một chiếc khăn tắm, cô vẫn có thể cảm thấy những ngón tay của Trì Yến lướt trên mặt cô, trượt từng chút một dọc theo đường eo của cô. Sự ẩm ướt nhớp nháp trong một thời gian dài không thể tiêu tan, xâm nhập vào vỏ não và đánh thẳng vào dây thần kinh cô.
Hắn nhìn cô chăm chú.
Đôi mắt đen tối mơ hồ, giống như sương mù dày đặc trên biển không thể hòa tan.
“Đủ rồi.” Tùng Ngu lạnh lùng mím môi nói.
"Là tôi phục vụ không tốt sao?" Trì Yến thản nhiên nói.
Hắn tùy ý ném chiếc khăn đi, lại thản nhiên giẫm lên nó. Tấm vải trắng sạch sẽ lập tức bị in dấu chân đen, khiến nó trở nên vô cùng bẩn thỉu.
Cô cười khẩy: “Không bằng AI”.
"Được." Trì Yến tiếc nuối nói: "Kỹ năng vẫn còn quá mới lạ."
Tùng Ngu không muốn vướng vào hắn nữa.
Cô khẽ nhắm mắt lại, hạ lệnh đuổi hắn ra ngoài: "Tôi mệt rồi, anh không có việc gì làm sao?"
Hắn cười nhẹ và nói: "Vấn đề cuối cùng, chiều nay cô làm gì ở công ty kia?"
Tùng Ngu nhắm chặt hai mắt, lông mi khẽ run, nhưng lập tức tỉnh táo lại.
Tại sao hắn lại hỏi? Có nên nói cho hắn biết sự thật không?
Đầu óc quay cuồng nhanh chóng.
Vẫn là thôi. Cô nghĩ.
Cô không để tâm đến lời đe dọa của Lý Tùng, chỉ là một tên hề thôi, cô có thể tự mình giải quyết.
Ngược lại là Chase...
Hắn thậm chí còn không đáng tin cậy hơn Lý Tùng. Thật không đáng để cho hắn thoải mái uy hϊếp.
“Không có gì.” Cô nói: “Lại làm thủ tục từ chức thôi.”
“Thật sao?” Hắn chậm rãi nói: “Rất thuận lợi?”
"Ừm."
Ánh mắt của Trì Yến lại dừng một lần nữa trên khuôn mặt của Tùng Ngu.
Một cái nhìn soi mói, khó chịu. Hắn dường như lại trở nên rất lạnh lùng ngay lập tức.
"Vậy cô nghỉ ngơi thật tốt đi, Trần tiểu thư."
Hắn vội vàng rời đi. Nhưng trước khi rời đi, bóng người cao lớn vẫn dừng lại vài giây trước cửa phòng bệnh.
Ngay sau đó Tùng Ngu biết hắn định làm gì.
Một y tá trẻ tươi cười bước vào phòng bệnh.
Hắn giúp cô thay đổi từ dịch vụ AI sang dịch vụ của con người.
...Chỉ vì cô nói, hắn còn không bằng AI?
Thật ấu trĩ.
*
Tùng Ngu buộc phải nằm viện suốt một ngày cuối tuần.
Những ngày trong bệnh viện rất dễ chịu, gần giống như một kỳ nghỉ. Đây có lẽ là một bệnh viện điều dưỡng cao cấp, cây cối xanh tươi bên ngoài cửa sổ là một khung cảnh thiên nhiên hiếm có ở thành phố này.
Nhưng Tùng Ngu vẫn không thể thư giãn. Từ lúc nhập viện, cô đã tận dụng cơ hội để bù đắp cho rất nhiều bộ phim xã hội đen. Từ Leone nhìn tới Đỗ Kỳ Phong.