Chương 6
Kỳ phát tình của Bách Nhiễm kéo dài hơn ba ngày mới dứt, thời điểm cậu khoẻ lại cũng là lúc thiết lập của thế giới đi vào quỹ đạo như đã được dự tính.
Cậu nhẩm tính thời gian biết được, hôm nay sẽ là ngày Thư Ngưng gặp mặt nhân vật nam chính, đồng thời cũng đánh dấu một sự kiện cực kỳ trọng đại, cha của Thư Ngưng cũng sẽ tới đây để thăm nữ hoàng.
Thư Hoành là một Omega, có quan hệ rất mật thiết đối với hoàng thất cùng với nữ hoàng, nhưng mối quan hệ của ông ta cùng với nữ hoàng sớm đã rạn nứt. Ngoài mặt ông ta vẫn sẽ đóng vai người anh ngoan ngoãn, quỳ dưới chân cho nữ hoàng tuỳ ý sai bảo, nhưng sau lưng lại âm thầm bày binh bố trận, chỉ chờ cho nữ hoàng sẩy chân là lao tới nuốt trọn.
Ông ta cũng chính là cánh tay đắc lực giúp cho Kha Tử Mặc có thể lên ngôi.
“Thư Hoành tiên sinh đã tới đây từ lúc còn rất sớm, nữ hoàng cũng vì ông ấy mà mở tiệc săn thú.”
Trần Tử Kham lấy khăn ấm nhẹ nhàng lau chân cho Bách Nhiễm, sau đó lại nhẹ nhàng lấy từng kiện áo mặc lên người của cậu.
Mái tóc dài cũng được hắn tết lại gọn gàng rồi bùi lên ở sau đầu của cậu, một chiếc trâm cài vừa xa xỉ lại tinh xảo cố định lại mái tóc màu bạc, càng khiến cho chủ nhân nó trở nên lộng lẫy hơn.
Hai chân của Bách Nhiễm vẫn luôn không hề tốt lên, cậu vỗ vỗ lên đùi của mình lơ đễnh suy nghĩ.
Đáng lẽ ra trong một năm này, theo như thiết lập ở thế giới cũ, Trần Tử Kham sớm đã hận cậu tới tận xương tuỷ, cũng bởi vì lần đi dự tiệc săn thú lần này mà oán hận của hắn càng được đẩy lêи đỉиɦ điểm.
Cậu cúi người nhìn chằm chằm lên bóng lưng của Alpha đang cúi xuống đeo tất chân cho mình.
Trong lòng hy vọng, hắn chu đáo như vậy, cũng không có điên giống như trong thiết lập, có phải bây giờ nếu như rời khỏi nơi này có phải sẽ được sống hay không?
Trên đường đi tới khu vực săn thú, Bách Nhiễm đột nhiên lại mở lời: “Ngươi có muốn rời khỏi nơi này không?”
Bước chân của Alpha vì câu hỏi này mà chậm lại, “Không.”
Bách Nhiễm không quay đầu lại, nhưng cậu biết chắc là đối phương đang nói dối. Thiết lập nhân vật, chỉ khi nào nhân vật phản diện ra khỏi thành mới có thể hoàn toàn hắc hoá được, một khi đã hắc hoá thì mạng của cậu chính là món quà mà thế giới này dành cho hắn.
Cậu chỉ có thể đánh cược một phen, số cậu từ lúc đến thế giới này sớm đã định là sẽ chết, nhưng đối với người bạn trẻ này, trong suốt khoảng thời gian vừa rồi cậu đã rất vui. Không phải Bách Nhiễm có tấm lòng bồ tát, nhưng cậu vẫn luôn muốn cho người này được sống, là sống thật sự chứ không phải bước vào con đường lạc lối rồi bỏ mạng.
Cậu thật sự hết cách.
Tới khi tới nơi, nữ hoàng cùng với mọi người đều đang ngồi ở bên ngoài thưởng trà, ngoài ra còn có Thư Ngưng ngồi ở bên cha của mình không ngừng đỏ mặt nhìn về phía Alpha đang quỳ ở trên người của nữ hoàng.
“Dừng lại ở đây đi.”
Cậu nói rồi ra hiệu cho Trần Tử Kham khoan hãng bước tiếp, đối phương cực kỳ ngoan ngoãn lập tức dừng chân lại.
“Cạch!”
Người ngồi ở phía trước bất chợt lấy ra một thứ đồ, âm thanh lanh lảnh của kim loại làm cho Trần Tử Kham phải giật mình.
Hắn ngẩng đầu lên, lập tức phát hiện ra những ngón tay trắng bệch mảnh khảnh của Omega từ bao giờ đã cầm một cái xích sắt.
Cheng!
Xích sắt bị người kia ném xuống đất, âm thanh lanh lảnh rất lớn khiến một số người hầu đứng ở bên cạnh đều phải giật mình.
“Chủ nhân....”
Trần Từ Kham nhíu mày khó hiểu nhìn Omega nhỏ bé, chỉ thấy đối phương rũ mi, thời điểm ngẩng mặt lên, trong đôi mắt màu đỏ trong veo là một mảnh tối tăm, giống như đã hoàn toàn biến thành một người khác.
“Đeo vào.”
Bách Nhiễm nhìn hắn, con ngươi chứa đầy sự chán ghét cùng với khinh bỉ.
Dường như Trần Tử Kham muốn nói điều gì đó, nhưng lại thôi, hắn cụp mắt lại rồi quỳ xuống đất, ngoan ngoãn nhặt xích sắt dưới đất lên rồi đeo vào cổ.
Trong khuôn viên của toà lâu đài nguy nga tráng lệ, tiếng xe lăn được người hầu đẩy đến khiến cuộc trò chuyện vui vẻ của đám người trong hoàng thất bị ngắt quãng.
Tiểu mỹ nhân bệnh tật yếu ớt được một Beta vạm vỡ bế ở trên tay, đằng sau người hầu cũng đẩy theo một chiếc xe lăn, cùng với một Alpha đang bò dưới đất.
“A, tiểu Nhiễm tới rồi.”
Thư Ngưng giây vừa rồi còn đang bẽn lẽn ngồi bên cạnh cha mình không ngừng nhìn lén Alpha đang quỳ ở dưới chân nữ hoàng kia, giây sau thấy Bách Nhiễm xuất hiện thì vui vẻ nói.
“Mẫu thân, bác Thư.”
Cậu được Beta to lớn đặt ở trên ghế, sau đó liền lễ phép chào hỏi mọi người.
“Nào, tiểu Nhiễm đã tới rồi thì cuộc vui cũng bắt đầu, nào chúng ta cùng xem trò chơi đi.”
Lần này không chỉ có sự xuất hiện của Thư Hoành, mà ngay cả một vai nhân vật máu mặt trong đất nước đều có mặt ở đây.
Những người hầu Beta không ngừng sắp xếp cung tên rồi quỳ thành một hàng dài ở dưới cỏ, Bách Nhiễm nghiêng đầu, đôi mắt màu đỏ lạnh lùng bất chợt loé lên một tia kỳ dị.
“Hôm nay con cứ ngồi ở đây xem mọi người săn bắt thoả thích đi.”
Nữ hoàng thấy cậu ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế thì nhẹ nhàng nói, sau đó bà ta cùng với rất nhiều Omega có địa vị đứng lên đi lấy cung tên rồi chạy lên ngựa phi thẳng vào khu rừng ở ngay trước mắt.
Chỉ còn lại Bách Nhiễm cùng với Thư Ngưng, bởi vì nữ hoàng đi săn, nên Alpha Kha Tử Mặc kia cùng phải theo đi.
“Tiểu Nhiễm, nữ hoàng đi săn còn dắt theo một Alpha như vậy liệu có nguy hiểm quá không?”
Anh ta lo lắng tới mức đứng ngồi không yên, chốc chốc đôi môi hồng hào xinh sđẹp lại không ngừng khép mở hỏi cậu đủ điều.
“Sẽ không sao, Alpha ở bên cạnh nữ hoàng cũng không phải thứ dễ động vào.”
Cậu nâng ly trà lên, đôi mắt lười biếng khẽ liếc xuống dưới chân mình.
Alpha từ đầu tới cuối luôn ngoan ngoãn quỳ ở đấy, không lên tiếng, không cử động, giống hệt như một pho tượng.
“Ai, tiểu Nhiễm, thế mà Alpha nữ hoàng phân cho em cũng phải là Alpha tốt nhất, hắn có gương mặt thật là dễ nhìn.”
Thư Ngưng không có tâm trạng thưởng trà giống như Bách Nhiễm, anh ta nghịch nghịch bông hoa cúc mới ngắt được còn đang đặt ở trên bàn.
“Tốt nhất sao?”
Bách Nhiễm híp mắt cười khẽ, ống tay áo hơi rộng rủ xuống để lộ ra một đoạn cổ tay nhỏ, nhưng lại trắng ngần của cậu.
“Đúng vậy, trước đây thấy mọi người nói rằng em thích Alpha này như vậy, đến nỗi xích sắt cũng tháo xuống cho hắn, bây giờ gặp quả không phải thứ tầm thường.”
Đôi mắt của Thư Ngưng không những tròn còn rất to, mỗi lần anh ta nhìn chằm chằm vào thứ gì đều sẽ để lộ ra một nét ngây ngô của trẻ mới lớn.
Bây giờ ánh mắt ấy lại nhìn chằm chằm vào Alpha ở dưới chân của cậu.
Bách Nhiễm cảm thấy thật khó hiểu, theo như cậu biết được, thiết lập của nhân vật Thư Ngưng là một người cực kỳ nhút nhát, nội tâm cũng cực kỳ đơn giản dễ lừa gạt, hơn nữa bộ dạng băng thanh ngọc thiết chẳng khác gì thánh mẫu của cậu ta đâu có giống như thế này.
“Cũng không phải thứ gì quá ghê gớm, nếu anh thích thì nhường cho anh.”
Bách Nhiễm nhấp một ngụm trà, đôi mắt khẽ híp lại âm thầm quan sát người đối diện, không hề để ý rằng Alpha nãy giờ luôn không một tiếng động quỳ dưới chân của cậu vì lời nói này mà run lên.
Thiếu niên băng thanh ngọc thiết, chẳng phải sẽ cực kỳ xót thương cho nhân vật phản diện, không những thế còn muốn xin nữ hoàng thả hắn ra hay sao.
“Oa, thật sao, em chịu nhường hắn cho anh sao?” Hai mắt của Thư Ngưng sáng lên.
Bách Nhiễm rũ mi, cậu nhìn dáng vẻ thèm đàn ông như muốn phát điên kia của đối phương thì cực kỳ buồn nôn.
Dù sao cũng phải làm tròn vai của mình.
Cậu ra hiệu cho một người hầu đang cầm cung tên đứng lên, mặc dù người kia biết tiểu thế tử từ nhỏ sức khoẻ yếu ớt, lại không thể đi lại thuận lợi nói gì đến việc cầm cung tên, nhưng vẫn không dám mất đầu mà đứng lên.
Ngón tay trắng mảnh khảnh của Bách Nhiễm nắm lấy trường cung, sau đó nở nụ cười.
“Nếu anh đã thích hắn như vậy, thì tôi cũng sẽ đồng ý, nhưng mà Alpha này ở bên cạnh tôi lâu như vậy rồi, sợ bởi vì bị tôi dày vò không còn được như xưa nữa sẽ làm cho anh chơi không tận hứng.”
Nói rồi lấy trưởng cung gõ nhẹ vào lưng của Alpha kia.
“Nghe thấy chưa, nếu hôm nay có thể săn được 100 cáo lông tuyết thì ngươi có thể nhận anh ta làm chủ.”
Trần Tử Kham không ngẩng đầu, nhưng vẫn ngoan ngoãn quỳ tới nhận trường cung kia.
Thời điểm hắn sắp rời khỏi, đột nhiên lại nghe thấy lời của Bách Nhiễm: “Thật ra ôn nhu, hay ác liệt đều đã thử qua rồi, một món đồ nhàm chán lại vô vị như thế thật sự tôi chẳng cần đến. Có thể mơ tưởng tới Alpha của mẫu thân mới là điều tôi có hứng thú nhất.”
Lời nói vừa dứt, Thư Ngưng đã lớn giọng cười, “Em họ à, con trai còn dám mơ tưởng tới tình nhân của mẫu thân, em chán sống rồi sao?”
Giọng nói của Thư Ngưng cực kỳ vui vẻ lại nửa đùa nửa thật, làm lòng người vô cùng khó chịu.
“Có thể thử mà, đợi có cớ để vứt bỏ món đồ cũ, ta tới chỗ mẫu thân thử ngỏ lời xem sao.”
Giọng nói của người kia cực kỳ lạnh lùng, lại còn có một chút diễu cợt, đùa đùa cợt nhả mà nở nụ cười.
Thay vì hành hạ, đánh đập đôi phương, thì có lẽ gieo cho hắn một hi vọng rồi dẫm nát mới là điều tàn nhẫn nhất.