Bách Nhiễm rũ mi, không vui nhìn Alpha to lớn ở trước mắt mình, thiết lập trong thế giới này nguyên chủ là một nhân vật độc ác lại não tàn, không chỉ ra tay tàn độc với Alpha của mình mà còn yêu tình nhân của mẫu thân, vì anh ta mà gián tiếp hại chết nữ hoàng.
Mặc dù sau cùng nguyên chủ biết được bản thân mình không phải do nữ hoàng sinh ra lại cũng bị chính bà ta giở trò hãm hại từ lúc còn nằm nôi thì cực kỳ giận dữ, ngay lúc đó lại được nhân vật chính rót mật vào tai nên mới mắc bẫy. Nhưng dù sao cũng không thể trách nguyên chủ được.
Bách Nhiễm nhắm mắt lại trầm ngâm suy nghĩ, sau đó đột nhiên lại hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Trần Tử Kham."
Alpha ngoan ngoãn nói, hai chân hắn vẫn như cũ quỳ ở trên đất không nhúc nhích, đôi mắt màu đen láy sâu thẳm. Hắn không hề sợ hãi Omega trước mặt này một chút nào, thậm chí còn cố tình đeo mặt nạ đáng thương lên để thăm dò đối phương.
Nhưng thật ngoài sức tưởng tượng của Trần Tử Kham, Omega này không giống như trong lời đồn một chút nào, không chỉ có gương mặt xinh đẹp ra, thì mỗi một cái liếc mắt hay cau mày của cậu giống như đang quyến rũ hắn vậy.
Thời gian đầu, Trần Tử Kham còn muốn lặng lẽ thăm dò Omega này, để xem rốt cuộc cậu ta muốn bày trò gì, có ai là không biết nữ hoàng tương lai là một tên điên, còn cực kỳ căm ghét Alpha nữa. Nhưng đến cuối cùng lại phát hiện ra bản thân của mình đã rơi vào lưới của đối phương từ bao giờ rồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng có bất kỳ ai trong quốc gia phát hiện ra đã có một ngoại lai không rõ xuất thân đã trà trộn vào nơi này từ bao giờ.
Bách Nhiễm an ổn sống trong thân xác mới cũng vừa vặn tròn một năm, mọi thứ cậu đều đã nắm rõ ở trong lòng bàn tay.
Bách Nhiễm ngồi trên xe lăn trong vườn hoa, thản nhiên đọc sách, xung quanh cậu có rất nhiều loài hoa, ngày hôm qua cậu đã nhẩm đoán xem mình còn sống được bao nhiêu lâu nữa. Bây giờ chính xác nguyên chủ vừa tròn 15 tuổi không bao lâu, từ giờ tới lúc cậu ta chết còn ba năm nữa. Bởi vì đã từng chết một lần nên cậu sớm cũng không còn sợ hãi như trước nữa, thậm chí còn vô cùng vui vẻ tận hưởng những năm tháng cuối đời của mình.
Mỗi sáng cậu đều lặp đi lặp lại những hành động vô cùng vô ích, giả dụ như đều đặn sáng nào cũng tới dùng bữa với nữ hoàng, nói mấy câu sáo rỗng làm yên lòng bà ta, thậm chí cũng tranh thủ bắt chước thiết lập của thế giới mà liếc mắt nhìn nhân vật chính thêm mấy lần.
Mọi thứ đều diễn ra vô cùng ổn thỏa, chỉ riêng có một điều Bách Nhiễm cảm thấy hơi đau đầu. Thiết lập nhân vật trong thế giới nói nguyên chủ rất điên, nhưng cậu không có điên, ngoài việc tỏ ra lạnh nhạt với người khác thì không sao nhưng tới chuyện tra tấn Trần Tử Kham cậu làm không nổi.
Mỗi lần nhìn thấy đối phương thuần phục quỳ ở dưới chân mình cậu đã không thể chịu được rồi.
"Chủ nhân."
Alpha từ khóm hoa đằng trước mang theo một bó hoa hồng đi đến trước mặt của Bách Nhiễm, cậu gấp quyển sách đang đọc dở rồi đặt xuống bàn trà.
"Hoa nở rất đẹp, ta nghĩ người sẽ thích nên đã ngắt về."
Alpha so với một năm trước đã cao lớn hơn rất nhiều, cả người lúc nào cũng vô hình tỏa ra tín tức tố cực kỳ bức người. Một năm qua cũng vì người này mà Bách Nhiễm cảm thấy vô cùng đau đầu, Alpha là người cực kỳ ngoan ngoãn, hắn làm chuyện gì cũng vô cùng chu toàn. Nhiều lần cậu đã suy nghĩ không lẽ thiết lập của thế giới đã xảy ra vấn đề rồi, hoặc có lẽ là cậu lầm tưởng Trần Tử Kham là nhân vật phản diện.
"Cứ để ở đó đi."
Bách Nhiễm chỉ chỗ trống ở trên bàn của mình.
Nhưng Alpha vẫn đứng yên một chỗ, hắn ôm theo bó hoa quỳ gối dưới chân của cậu.
"Có thể cắm vào bình hoa rồi mang vào phòng cho ngài không?"
Bách Nhiễm mím môi, cậu nhìn đôi mắt đen láy của hắn.
Alpha lớn rất nhanh, sớm đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, lại nhìn đến cần cổ lộ ra khỏi cổ áo của đối phương vẫn còn hiện một dấu vết mờ mờ.
Thực ra dấu vết đấy là do vòng cổ đeo để lại, chính tay Bách Nhiễm đã tháo nó xuống cho Alpha, thời điểm nữ hoàng biết chuyện còn vô cùng tức giận, bà ta đã tới tận nơi để trừng phạt cậu.
"Hoa hồng rất thơm, giống như mùi hương trên cơ thể của người vậy."
Alpha không thấy cậu nói gì thì lại nhỏ giọng nói, hắn bắt lấy một bông hồng trên tay, sau đó đưa lên mũi ngửi.
"Hoa hồng đẹp thì cần phải giam lại một chỗ, không thể để bên ngoài cho ong bướm vây quanh được."
Trần Tử Kham nhìn chằm chằm vào gương mặt của Bách Nhiễm, gương mặt tuấn tú nhưng lại có khí chất rất lớn, bông hồng bị nắm chặt ở trong lòng bàn tay của hắn khiến cho cậu cảm thấy ngột ngạt.
Cậu có cảm giác như bông hồng kia chính là bản thân của mình vậy.
"Đừng nói bậy, trời tối rồi, chúng ta trở về thôi."
Cậu cầm lấy quyển sách trên bàn rồi nói với Trần Tử Kham.
Lúc trở về phòng trời đã bắt đầu tối lại, Bách Nhiễm cảm thấy hơi buồn ngủ, cả người cũng có chút khó chịu.
Cảm giác khó chịu khiến người khác bức bối.
Alpha đẩy xe lăn tới trước giường, sau đó dừng lại ôm Omega lên.
Bách Nhiễm cảm giác được cả người của mình đã hơi nóng lên, hình như đã phát sốt.
Trần Tử Kham đặt cậu xuống giường, sau đó duỗi tay sờ lên trán của cậu.
"Chủ nhân, trán người nóng quá... hình như đã phát sốt rồi."
Hắn trầm ngâm một chút rồi mới nói.
"Không, có lẽ..."
Kỳ phát tình?
Giọng của Bách Nhiễm khàn khàn.
Trong phòng cũng vì nhiệt độ cơ thể của Bách Nhiễm nóng lên mà cũng tăng theo, trong không khí bùng đến một mùi hương thơm ngọt ngào, giống như lời của Trần Tử Kham, đó là tín tức tố mùi hoa hồng.
Hắn cúi người sát tới bên tuyến thể của cậu hít một hơi sâu, mùi hương thơm vừa ngọt vừa quyến rũ, nháy mắt cả người Alpha đều cứng lại.
"Ngươi đi ra đi."
Cậu thấy sắc mặt của đối phương thay đổi thì cau mày duỗi tay đẩy hắn ra, sau đó run rẩy với sợi dây chuyền đang đeo ở trên cổ của mình, Trần Tử Kham nhìn rất rõ, đó là một viên ngọc trai lớn, thế mà bên trong lại rỗng, chứa rất nhiều thuốc ức chế.
Bách Nhiễm run rẩy há miệng nuốt viên thuốc kia xuống, sau đó lại mơ hồ nhìn gương mặt của Alpha đang ngồi bên giường.
Đôi môi cậu mấp máy.
Yên tâm, ta không chạm vào anh.
Trong thiết lập của thế giới, Bách Nhiễm là một tên điên, không những lấy thú vui tra tấn người khác ra làm trò chơi thì cậu ta còn cực kỳ căm ghét Alpha của mình.
Thậm chí còn ép buộc Alpha đó quan hệ với mình không ngừng trong thời gian mẫn cảm. Alpha kia sớm đã ghê tởm buồn nôn cậu ta sống đi chết lại nhưng chẳng dám trái lệnh.
Nhưng Bách Nhiễm hiện tại không hề biết được, từ khi cậu xâm nhập vào thế giới này mọi trật tự đều đã bị đảo lộn.
Trần Tử Kham ngồi ở bên giường nhìn thấy hô hấp tán loạn của Omega trên giường đang từ từ bình ổn lại, gương mặt đỏ bừng cũng dần dần khôi phục lại như ban đầu, hắn chậm rãi cúi đầu ở tuyến thể sau gáy của Omega hít một hơi.
Mùi tín tức tố hoa hồng sớm đã nhạt hơn ban nãy rất nhiều, nháy mắt Alpha trở nên vô cùng tức tối, gân xanh trên trán của hắn bởi vì kiềm chế mà nổi lên trông cực kỳ dữ tợn.
Đôi mắt đen, sâu thăm thẳm bây giờ cuồn cuộn lửa giận, hắn nheo mắt cầm viên ngọc trai được đeo ở trên cổ của Omega lên, cơ chế hoạt động của vật này rất độc đáo, nếu không được tận mắt nhìn thấy lượng thuốc ức chế ở trong viên ngọc này thì ai cũng nghĩ nó là vật bình thường.
Omega của hắn tới kỳ phát tình nhưng lại không cần đến hắn.