“Sếp, đây là danh sách những người tiếp xúc với sinh viên tên Cổ Kỳ trong thời gian gần đầy.”
Nhóm thám tử theo dõi Cổ Kỳ gửi tài liệu đã được chỉnh sửa cho Cao Thệ.
Cao Thệ mở tài liệu ra, tay lật giấy khựng lại giây lát, anh ngẩng đầu nhìn trưởng nhóm thám tử.
Trưởng nhóm thám tử cười khổ: “Thưa sếp, chúng tôi đã tra đi tra lại số liệu này rất nhiều lần, thật sự không hề sai.”
Cao Thệ lại cúi đầu đọc kỹ dòng chữ: Trong tuần này, Cổ Kỳ tiếp xúc hơn mười chín người. Phát sinh quan hệ với mười người.
Mười chín người đó đều là nam.
Lại nhìn tiếp bên dưới, mấy tuần trước Cổ Kỳ cũng liên tục tiếp xúc với phái nam, nhưng số lượng không tăng nhanh như vậy, tuần trước của tuần trước là bảy người, tuần trước của tuần trước của tuần trước là ba người.
Kỳ lạ hơn là, cậu ta còn giữ liên lạc với những người này, mà bọn họ cũng biết bên cạnh Cổ Kỳ không chỉ có mình họ.
Tính đến hiện tại, số lượng phái nam đã quan hệ với cậu ta lên đến mười chín người, còn chưa xảy ra quan hệ và đang mập mờ thì khoảng chừng năm mươi người.
Cao Thệ nhìn bức ảnh chụp Cổ Kỳ của thám tử, trong ảnh đuôi mắt của Cổ Kỳ xếch lên, da trắng môi đỏ, mang theo một sức hút khó tả, giống như yêu tinh hút tinh khí của người.
Cậu ta còn đẹp hơn trước kia— Không sai, là đẹp, chứ không phải đẹp trai. Bây giờ Cổ Kỳ có vẻ đẹp phi giới tính.
‘Hệ thống’ còn có thể từ từ thay đổi dung mạo của Cổ Kỳ?
Có lẽ là tác dụng của mấy phần thưởng như ‘kem dưỡng da’ hay ‘kem làm đẹp’?
Công lược càng nhiều đàn ông, có thể đạt được nhiều thứ hơn, đối tượng công lược có cấp bậc càng cao càng khó công lược, công lược thành công thì lấy được càng nhiều.
Vậy vì nguyên nhân gì mà dạo gần đây phạm vi công lược của Cổ Kỳ đột nhiên mở rộng ra?
Cao Thệ cẩn thận đánh giá mười chín người này, phát hiện bọn họ đều là sinh viên nghệ thuật, gồm có khoa biểu diễn, khoa âm nhạc, khoa vũ đạo, mặc dù số lượng có tăng, nhưng thiên phú và vóc dáng của bọn họ rõ ràng thua kém hẳn trước kia.
Giống như có chuyện gì đó rất gấp rút, làm cho Cổ Kỳ không thể không buông tha những đối tượng công lược chất lượng, phải lấy số lượng bù vào.
Lúc trước Nhạc Nhạc có nói, sau khi công lược đàn ông thành công, có thể đạt được điểm thiên phú tương ứng.
Những người này đều là sinh viên nghệ thuật, một khoảng thời gian nữa sẽ diễn ra cuộc thi triển lãm tranh, có phải cậu ta muốn hấp thu thiên phú của những người này để nâng cao thiên phú của mình, từ đó chiến thắng Tôn Quân?
Công lược đàn ông để thu lợi về cho mình— Quả là rất giống tà thuật.
Trong đầu Cổ Kỳ toàn yêu đương nhăng nhít, ngoài ra chỉ quan tâm mỗi chuyện tranh đua với Tôn Quân, nguy hại không lớn, nếu loại hệ thống này mà rơi vào tay người có mưu đồ xấu xa, không tránh khỏi gây ra vấn đề nghiêm trọng.
Cũng không biết hệ thống này có thể tạo ra một ‘siêu nhân’ không.
Cũng may Cổ Kỳ chỉ chăm chăm vào nhan sắc và công lược, Cao Thệ nhìn tranh vẽ của cậu ta, kỹ năng bị thụt lùi rất nhiều, xem ra trong thời gian này không luyện tập đàng hoàng, chỉ muốn đi đường tắt.
Dù có công lược được học bá như Lâm Côn, cũng không giúp chỉ số thông minh của cậu ta tăng lên được bao nhiêu.
Cao Thệ cũng đã báo cáo chuyện của Cổ Kỳ, người của Sở Linh Quản có tới xem xét nhưng không tìm thấy dấu vết của quỷ quái trên người cậu ta.
Chỉ có Quỷ Nhãn nói ở mi tâm của Cổ Kỳ có dấu ấn màu đỏ, trông rất kỳ lạ.
Cao Thệ lại xem tiếp hồ sơ của những người đàn ông bị Cổ Kỳ công lược, anh càng xem càng nhíu mày, phát hiện ra Chu Đạt và Lâm Côn tiều tụy thành ra như vậy không phải là tình cờ, tất cả đàn ông của Cổ Kỳ đều chung tình trạng như vậy, ai càng ưu tú thì càng tiều tụy nặng hơn.
Giống hệt bị hút dương khí.
Là vì nguyên nhân bọn họ ân ái mỗi đêm?
Trực giác mách bảo Cao Thệ điều này không đúng, anh vừa báo cáo tin tức này cho Sở Linh Quản, bên kia nhanh chóng phản hồi.
Mấy tuần gần đây Cao Cố Sanh không gặp Cổ Kỳ, còn tưởng cậu ta đang mài kinh nấu sử, chưa từng nghĩ cậu ta lại chỉ lo làm mấy chuyện tào lao.
Nghe Ngân Linh nói, người của bọn họ đã bắt đầu điều tra những người đàn ông có tiếp xúc với Cổ Kỳ, để xem xem trên người bọn họ có dính âm khí không.
Cao Thệ khép hồ sơ lại, sau khi nhóm thám tử rời đi, anh lại bắt đầu chuẩn bị chuyện đấu thầu.
Ba ngày sau sẽ tổ chức buổi đấu thầu, Cao Thệ để giám đốc chi nhánh lấy danh nghĩa của mình đi đấu thầu cho công ty chi nhánh, vì vậy anh không cần phải lộ mặt.
Nhà họ Thừa phụ trách lĩnh vực bất động sản và vật liệu xây dựng, Cao Thệ thu dọn vài thứ rồi lái xe đến tìm Thừa Trạch Kỳ.
Hôm nay tiệm trang điểm đóng cửa không đón khách, Cao Thệ lấy chìa khóa cửa hông mà hắn cho anh vào nhà.
Thừa Trạch Kỳ để râu ria mọc xồm xoàm, ngồi lù lù trong phòng nhỏ tối thui, ánh sáng từ laptop chiếu hắt ra làm khuôn mặt của hắn trắng bệch, trông còn thân tàn ma dại hơn Lâm Côn.
Cao Thệ bị dọa hết hồn, giơ tay kéo rèm cửa sổ ra, Thừa Trạch Kỳ đau đớn hét lên: “É é é, tôi sắp bị thiêu đốt bị thiêu đốt!”
Cao Thệ đưa tay xốc hắn đứng lên khỏi chỗ ngồi: “Mấy ngày nay không gặp, sao trông anh thấy gớm vậy?”
Thừa Trạch Kỳ chán nản cúi đầu, giống như con chó bị mắc mưa.
Cũng may Thừa Trạch Kỳ mắc chứng rối loạn cưỡng chế sạch sẽ, dù hắn không xử lý râu ria nhưng căn phòng rất gọn gàng ngăn nắp, chỉ là quá ngăn nắp giống như lâu rồi chưa ở ngủ trong căn phòng này vậy.
Cao Thệ nhìn quầng thâm mắt của hắn, đoán có lẽ hắn không ngủ trong một thời gian dài, bất đắc dĩ day trán đỡ Thừa Trạch Kỳ nằm lên giường: “Anh nghỉ ngơi trước đi!”
Thừa Trạch kéo chăn che bộ râu thấy gớm của mình lại, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh đáng thương.
“Tôi không ngủ được.”
Cao Thệ nghĩ một chút liền hiểu: “Bạch Thi chưa kết thúc huấn luyện?”
Thừa Trạch Kỳ lắc đầu: “Không phải… Em ấy kết thúc rồi, còn đi quay show nữa.”
Cao Thệ hỏi: “Anh nên vui mới phải chứ? Sao tự đày đọa mình không ra con người thế này?”
Giọng nói ấm ức của Thừa Trạch Kỳ từ trong chăn phát ra: “Hu hu hu…Tôi, tôi hình như lại nhìn nhầm nữa rồi…”
Cao Thệ kéo ghế tới ngồi: “Nói nghe coi?”
Lần này Thừa Trạch Kỳ rất uất ức.
Thiên phú tạo mẫu của Thừa Trạch Kỳ có thể nói là quỷ khóc thần sầu, năm đó hắn vì theo đuổi bạch nguyệt quang Xá Đình Tạ mà tiến vào làng giải trí, trở thành stylist riêng của cô ta.
Năm đó Xá Đình Tạ mới ra mắt không lâu, Thừa Trạch Kỳ cũng mới chân ướt chân ráo tiến vào làng giải trí.
Thừa Trạch Kỳ dùng đôi tay tài hoa của mình nâng tầm nhan sắc của Xá Đình Tạ, tất cả kiểu trang điểm đều được sáng tạo dành riêng cho cô ta, phối hợp với dung mạo thục nữ của cô ta, càng tăng thêm vẻ thùy mị duyên dáng.
Vì thế mà Xá Đình Tạ một bước lên mây, được xưng tụng là ‘Chị gái quốc dân’ hay ‘Mối tình đầu dịu dàng’.
Thừa Trạch Kỳ chứng kiến quá trình cô ta từ tuyến mười tám vô danh trở thành tiểu hoa đán.
Cũng chứng kiến cô ta xé bỏ vẻ giả tạo, từ hình tượng dịu dàng thùy mị biến thành chua ngoa đanh đá.
Thì ra vẻ đẹp dịu dàng hấp dẫn hắn đều là do cô ta diễn mà ra.
Dịu dàng là giả, thân thiện là giả, khiêm tốn là giả, ngay cả bức ảnh cô ta cho mèo hoang ăn thu hút hắn từ cái nhìn đầu tiên, cũng không phải là người qua đường tình cờ chụp được, mà là chiêu trò của đoàn đội cô ta.
Xá Đình Tạ ghét mèo, ghét tất cả động vật lông xù.
Sau khi Thừa Trạch Kỳ tận mắt thấy Xá Đình Tạ tàn nhẫn đá bay một mèo con, triệt để thất vọng.
Hắn đền tiền vi phạm hợp đồng, nghỉ việc.
Từ khi Xá Đình Tạ nổi tiếng, stylist có tiếng đi theo cô ta đột ngột nghỉ ngang, ai có mắt đều biết nguyên nhân Thừa Trạch Kỳ bỏ việc ngay lúc Xá Đình Tạ đang trên đỉnh cao sự nghiệp, mỗi năm có không ít công ty mời mọc hắn, nhưng hắn chưa từng động lòng, lần này hắn hủy hợp đồng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn, muốn xem hắn sẽ vào công ty nào, mình có cơ hội mời hắn về làm hay không.
Nhưng khiến mọi người kinh ngạc là, hắn không vào công ty nào cả, tự mở một cửa tiệm trang điểm nho nhỏ của riêng mình.
Năm đó Xá Đình Tạ làm Thừa Kỳ Trạch bị tổn thương quá sâu sắc, giống như ánh trăng sáng mình luôn theo đuổi bỗng rớt xuống cái bịch.
Từ đó về sau, Thừa Trạch Kỳ thay đổi cách đu idol, trở thành fan chùm nho gặp một người yêu một người, Cao Thệ cũng từng chế giễu hắn là ‘phịch thủ’ trong làng đu idol.
Thừa Trạch Kỳ không thèm phản bác, còn cười nham nhở thừa nhận, tự cho mình trèo tường số hai không ai số một, lỡ idol có sập phòng thì hắn đã trèo tường qua nhà người khác từ đời nào rồi.
Không ngờ lần này Thừa Trạch Kỳ lại đau lòng quằn quại đến vậy, gợi cho Cao Thệ nhớ lại dáng vẻ đau khổ tột cùng cuốn gói chạy ra khỏi làng giải trí năm đó của Thừa Trạch Kỳ.
“…Bảo bối Thi Thi, Bạch Thi em ấy, tham gia một show tạp kỹ, em ấy trong show này không giống những gì em ấy thể hiện ở bên ngoài…”
Thừa Trạch Kỳ chán nản kể lại: “Đây là show tạp kỹ về thay đổi tạo hình nông thôn…”
(Chương trình tạp kỹ hay còn gọi là văn nghệ tạp kỹ, bao gồm cả các chương trình truyền hình tạp kỹ, là nghệ thuật giải trí được tạo nên bởi đa dạng các hoạt động như: trình diễn âm nhạc, hài kịch ngắn, ảo thuật, nhào lộn, tung hứng và nói tiếng bụng.)
Cao Thệ nghe đến đây trên đầu mọc đầy dấu chấm hỏi, mặc dù anh không quan tâm đến làng giải trí, nhưng quả thật không hiểu tại sao lại đặt ‘nông thôn’ và ‘thay đổi tạo hình’ chung một chỗ, nhưng anh không cắt lời Thừa Trạch Kỳ, im lặng nghe hắn nói tiếp.
“Show này có cái tên và nội dung không bình thường, có cả Xá Đình Tạ tham gia, nên nhiệt độ rất cao, Bạch Thi là một thành viên trong dàn khách quý.”
“Tôi vốn rất chờ mong show này, mấy ngày trước đã tung ra mùa một, trong show Bạch Thi là một bạch liên bông mất não, đã thế còn chuyên quyền độc đoán, lúc đầu tôi thấy hơi kỳ, sau đó xem tiếp thì phát hiện ra có mấy thứ mà mình chưa biết, còn lên cả hotsearch.”
“Tên của hotsearch là ‘Bạch Thi bạch liên’.”
“Tôi bấm vào xem thì thấy không chỉ mình tôi, mà rất nhiều người đều nghĩ như vậy.”
“Mới đầu tôi nghĩ là do ekip cố tình cắt ghép để xào nhiệt độ, nhưng sau đó tung ra một video, là cảnh chuyên gia trang điểm của chương trình đang thảo luận kiểu trang điểm cho Bạch Thi, còn tốt bụng đưa ra lời khuyên, nhưng Bạch Thi lại đẩy người ta xuống bùn.”
“Video này liền một mạch không hề bị cắt ghép, hình ảnh rõ ràng, không có dùng thế thân bôi xấu, mà bãi bùn đó còn ở ngay địa điểm quay của tổ chương trình.”
“Người đại diện của Bạch Thi phản ứng rất nhanh, tẩy trắng cho Bạch Thi, công ty cũng lên tiếng nhanh không kém. Bạch Thi là thành viên nổi tiếng nhất trong nhóm, công ty không có lý do bỏ mặc cổ, giải quyết vụ tai nạn này rất gọn gàng, hoàn toàn không để lớn chuyện.”
Thừa Trạch Kỳ càng nói càng nhỏ dần.
“Cho nên, tôi lại nhìn lầm người…”
Thừa Trạch Kỳ cười khổ: “Anh nói không sai, thật ra tôi vốn có ý định đợi Bạch Thi huấn luyện xong sẽ đi xin làm stylist cho cổ.”
Cao Thệ chưa trải qua cảm giác bị sập phòng, nhưng nhìn tình trạng te tua của Thừa Trạch Kỳ cũng biết bây giờ trong lòng hắn đang rất khó chịu.
Tình huống của nhà họ Thừa phức tạp hơn nhà họ Cao nhiều, Cao Thệ còn biết Thừa Trạch Kỳ vẫn chưa thể quên được chuyện năm đó, nếu không cậu chủ của nhà họ Thừa sẽ không đến nỗi cả ngày chỉ quanh quẩn trong một tiệm trang điểm nhỏ bé.
“Được rồi, đừng nhắc tới cô ta nữa, hôm nay lão Cao anh đến tìm tôi có chuyện gì?”
Thừa Trạch Kỳ vén chăn muốn xuống giường, Cao Thệ dùng một tay đè hắn lại: “Anh ngủ trước đi, tỉnh dậy rồi nói sau.”
Không biết Thừa Trạch Kỳ mệt mỏi cực độ hay là vì nói ra hết nên trong lòng nhẹ nhàng khoan khoái, sau khi hắn nhắm mắt lại liền ngủ say.
Cao Thệ đi tới phòng khách, mở laptop lên, tìm kiếm show tạp kỹ tên, nhìn danh sách các nghệ sĩ tham gia.
Xem ra có khá nhiều nghệ sĩ của công ty giải trí Vạn Tinh tham gia show tạp kỹ này.
===Hết chương 46===