Có Đứa Con Trai Lắm Người Mê Là Trải Nghiệm Gì

Chương 45: Cao Thệ: Tôi cũng là đối tượng công lược?_

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cao Thệ chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Trời tờ mờ sáng, phía chân trời chuyển sang màu trắng bạc.

Thằng con bên cạnh ngủ tay chân chàng hảng, trông chẳng khác gì mèo con ngủ hở bụng, còn không quên ôm tân sủng con khỉ nhồi bông của mình, khóe miệng vểnh lên, không biết là đang mơ thấy gì.

Cao Thệ thuận tay kéo chăn che cái bụng cậu lại, Cao Cố Sanh vẫn vô tư ngủ ngáy không biết gì.

Cao Thệ nhìn thằng con mình, cơn thịnh nộ trong mơ dần dần tan biến, ánh mắt của anh dịu dàng trở lại, bây giờ mới giật mình nhận ra hình như mình đang nắm gì trong tay.

Anh nghiêng đầu nhìn sang, thấy Ứng Bất Giải.

Ứng Bất Giải ngồi xếp bằng ở đầu giường, một tay của y đang đặt lên mắt anh, tay kia gác bên mép giường.

Anh đúng là ngủ mụ cả đầu, mới nãy Ứng Bất Giải đắp một tay lên mắt anh, vậy mà tỉnh lại tới giờ anh mới nhận ra.

Ứng Bất Giải bị động tác của anh làm thức dậy, y mở mắt ra ngáp một cái, khóe mắt hơi ướŧ áŧ, sau đó bụng phát ra tiếng rột rột.

Lúc này Cao Thệ mới để ý sắc mặt của Ứng Bất Giải rất trắng, trắng đến đáng sợ.

Anh hết hồn, nhớ tới mùi đàn hương trong mơ, lại nhớ đến tình trạng hồi trước sau khi Ứng Bất Giải làm phép xong, anh vội vàng xuống giường, nói nhỏ: “Đạo trưởng, đi ăn cơm thôi.”

Ứng Bất Giải phản ứng chậm nửa nhịp, y nhìn anh một hồi mới chậm chạp gật đầu.

Cao Thệ không biết y ngồi bên mép giường canh chừng mình bao lâu, sợ y bị tê chân nên đứng bên cạnh dìu y đứng lên, Ứng Bất Giải ngơ ngác được dìu đi hai bước, sau đó đầu ngón tay y lóe lên ánh sáng trắng: “Không có chuyện gì, không đau.”

Ánh sáng trắng tỏa ra bao phủ lấy hai người, Cao Thệ chỉ thấy như gió xuân thổi phất vào mặt, cả người trở nên nhẹ nhàng khoan khoái, một đốm sáng trắng này còn hiệu quả hơn ‘bùa thanh khiết’.

Nhờ vậy mà khỏi cần đánh răng rửa mặt, Cao Thệ thả Ứng Bất Giải ra, đi nhanh đến nhà bếp, mở tủ lạnh lấy bánh mì lát, còn rót cho Ứng Bất Giải một ly sữa đậu nành để y ăn lót dạ trước, sau đó tất bật chuẩn bị bữa sáng.

Sắc mặt của Ứng Bất Giải quả thật trắng bệch hơn cả người chết.

Hai phút nấu xong mì Dương Xuân và trứng ốp lết, năm phút làm xong sandwich, mười phút hấp xong bánh bao nhân thịt, xá xíu, mì thịt bò… Nửa tiếng sau shipper đưa thêm đồ ăn tới, Ứng Bất Giải mới được no bụng.

Lúc này, Cao Thệ mới hoàn toàn tỉnh táo ngồi vào bàn ăn, nhìn hai má của Ứng Bất Giải ở đối diện dần dần hồng hào trở lại.

Có lẽ ăn khoảng chừng hai mươi phút sau, tốc độ ăn cơm của Ứng Bất Giải mới chậm lại, sắc mặt của y cũng trở lại bình thường như mọi ngày, Cao Thệ hơi tò mò nghía xuống cái bụng của Ứng Bất Giải, chẳng có gì khác thường, rốt cuộc thức ăn vào bụng y đều đi đâu hết rồi? thuyngu.wordpress.com

Cao Thệ nhìn Ứng Bất Giải, chần chừ giây lát rồi hỏi: “Đạo trưởng, pháp lực tiêu hao có liên quan đến sức ăn của anh không?”

Ứng Bất Giải nuốt quả nho trong miệng xuống, gật đầu nói: “Làm phép sẽ đói.”

Hèn gì sáng nay Ứng Bất Giải trông cứ như bị bỏ đói cả tháng.

Cao Thệ nhớ tới mùi đàn hương luôn quanh quẩn xung quanh anh ở trong mơ, sợ là Ứng Bất Giải ngồi canh chừng anh cả đêm, không rời nửa bước.

Thật ra Ứng Bất Giải không cần thiết phải để ý đến anh, mỗi lần anh mơ thấy ác mộng đều sẽ bị như vậy.

Hoặc là Ứng Bất Giải có thể rời khỏi chốc lát, lấy đồ ăn tới rồi vừa ăn vừa làm phép cũng được.

Nhưng y lại chịu đựng canh chừng anh cả đêm.

Sảng linh bị khiếm khuyết là sẽ không có thay đổi?

Không phải vậy.

Người bị khiếm khuyết Sảng linh và Xú phế toàn hành động theo bản năng, tất nhiên là ưu tiên bản thân lên hàng đầu chứ không phải ai khác.

Cao Thệ cảm thấy trong lòng ngổn ngang cảm xúc, anh muốn nói gì đó nhưng thấy không tiện, cuối cùng chỉ đẩy tới đĩa xoài vừa gọt cho y.



Khi trời sáng choang, Cao Cố Sanh mơ màng bò dậy khỏi giường, theo mùi thơm lượn đến nhà bếp, bị hộp thức ăn chất cao như núi dọa tỉnh ngủ.

Bên cạnh bàn ăn, Cao Thệ bưng cà phê đọc tin tức hôm nay, Ứng Bất Giải thì đang gắp mì thịt bò ăn, nghe thấy tiếng, hai người đồng loạt ngẩng đầu nhìn sang.

…Cảm giác một nhà ba người nhìn nhau là sao đây!

Cao Thệ nói: “Dậy rồi? Muốn ăn bánh mì lát hay mì Dương Xuân?”

“Mì Dương Xuân…”



(Mì Dương Xuân (Yangchun) là món ăn vặt truyền thống nổi tiếng ở vùng Giang Nam, còn được gọi là mì mịn hoặc mì nước trong, nước dùng trong và ngon, thanh nhẹ và sảng khoái.)

Cao Cố Sanh mơ màng ngơ ngác vừa soi gương vừa đánh răng, luôn có cảm giác không đúng chỗ nào, lại cảm thấy vốn nên là như vậy.

Cậu rửa mặt rồi lắc đầu như chó con vừa tắm xong, sau đó chăm chút tạo kiểu ‘đẹp tự nhiên’ cho mái tóc rồi soi gương thưởng thức khuôn mặt đẹp trai của mình, cuối cùng hài lòng đi tới nhà bếp.

—Nếu Thừa Trạch Kỳ biết Cao Cố Sanh biến mái tóc mà mình dày công cắt tỉa thành quả đầu động kinh do cậu nghĩ ra, tự tiện cắt mái ngang giữa trán, chắc chắn sẽ nổi điên tìm Cao Thệ tâm sự ba trăm hiệp.

Mặc dù nhìn sơ qua chẳng thay đổi nhiều.

Cao Cố Sanh vùi đầu ăn bữa sáng, Cao Thệ mở đồng hồ đeo tay lên bắt đầu chỉnh sửa lại giấc mơ tối qua.

Trong tệp word ‘Cốt truyện’, [người hợp đồng] đã được update tên mới là Lệ Mạch Trần.

Bên dưới là tiêu đề [Trang phục đua xe] mới bổ sung vào.

Giấc mơ tối qua được chia thành ba phần, phần thứ nhất liên quan đến [Trang phục đua xe], giấc mơ về nó còn mơ hồ rời rạc, nhưng có thể suy đoán Cao Cố Sanh đã trải qua những gì.

Nói đơn giản, chính là ‘Truyện thế thân’.

Không phải Cao Thệ gắn filter cho thằng con mình, anh thật sự không thể tưởng tượng nổi đứa thiểu năng nào lấy thằng con của anh làm thế thân.

Dung nhan của Cao Cố Sanh làm weibo bị treo mấy lần, còn làm chân tóc của lập trình viên cao thêm vài centimet, nếu quả thật có người lớn lên giống như đúc Cao Cố Sanh, trừ khi cũng sống kín tiếng như cậu, nếu không đã nổi tiếng từ lâu.

Trong phạm vi hiểu biết của Cao Thệ về thể loại truyện thế thân, anh thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của kẻ đi tìm thế thân— Nếu yêu nhau thắm thiết gì mắc cái lìn gì phải đi tìm thế thân?

Nếu chuyện này bị lộ ra để bạch nguyệt quang biết được, người ta sẽ thấy kinh tởm; nếu để thế thân biết, cũng thấy kinh tởm không kém; còn kẻ đi tìm thế thân bộ không thấy áy náy chút nào sao? Nhìn thế thân bị ép bắt chước thành bạch nguyệt quang, chẳng lẽ không thấy tức giận vì nhìn thấy hàng giả sao?

Cao Thệ suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn không thông suốt, quyết định lát nữa đi hỏi Trang Hưu Hưu, xem cô có đề cử tiểu thuyết nào về thể loại này không.

Có điều từ phần đầu của giấc mơ có thể thấy được, trang phục đua xe tức là có liên quan đến đua xe, xem ra bạch nguyệt quang thường xuyên tham gia đua xe, thích trang phục đua xe màu trắng, nhưng nhiêu đó manh mối không thể tìm ra người liên quan đến [Trang phục đua xe] là ai. thuyngu.wordpress.com

Hôm qua anh cảm thấy có tầm mắt dòm ngó ở khu trò chơi điện tử, chẳng lẽ đó là [Trang phục đua xe] sao?

Cao Thệ sắp xếp lại các chi tiết trong giấc mơ, đồng thời nhìn sang phần thứ hai.

Trong phần này tiết lộ khá là nhiều thông tin.

Mặc dù giấc mơ vẫn không liền mạch, nhưng cơ bản có thể suy đoán những gì trải qua giữa Lệ Mạch Trần và Cao Cố Sanh.

Phần hai là phần khá đầy đủ nhất của giấc mơ, bắt đầu từ lần gặp gỡ đầu tiên của hai người, Lệ Mạch Trần giúp viện mồ côi đuổi bầy quỷ quái đi.

Trong đoạn giấc mơ này, điều đáng chú ý nhất không phải Cao Cố Sanh dẫn bọn quỷ đến, mà là Lệ Mạch Trần đuổi quỷ.

Trên người hắn bao phủ một vầng sáng vàng mờ mờ, Cao Cố Sanh trong mơ tin tưởng gã không chỉ vì gã trợ giúp viện mồ côi, chủ yếu là Cao Cố Sanh xem vầng sáng vàng đó là công đức kim quang.

Người có công đức kim quang, không thể nào không phải là người đại thiện được.

Cao Thệ cũng có công đức kim quang, nhưng anh lại nhìn ra vầng sáng vàng trên người Lệ Mạch Trần vốn không phải là công đức kim quang.

Công đức kim quang có màu vàng óng ánh, còn vầng sáng màu vàng của Lệ Mạch Trần là màu vàng sậm, còn xen lẫn vài sợi máu li ti.

Lấy ví dụ cho dễ hiểu, Cao Thệ là mặt trời, Lệ Mạch Trần là thỏi đồng.

Trong mắt Cao Cố Sanh là ‘dọa lui quỷ quái’, nhưng trong mắt Cao Thệ lại là đám quỷ quái kia biến mất một cách bất thường.

Hơn nữa, chỉ khi trong tay có dính líu đến mạng người thì quanh thân mới có sợi máu li ti.

Cao Thệ cầm kẹo mυ'ŧ của Cao Cố Sanh mới mua, quay sang hỏi Ứng Bất Giải: “Đạo trưởng, còn có gì màu vàng giống như công đức kim quang không?”

Cao Thệ nghĩ một chút rồi bổ sung: “Không phải màu vàng óng ánh, là màu vàng sậm, có lẫn màu máu.”

Ứng Bất Giải đang tập trung ăn chôm chôm, nghe vậy cẩn thận suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: “Không nhớ rõ.”

Vậy thì hết cách.

Cao Thệ ghi vào sổ cho nhớ, để có dịp đi tìm Ngân Linh hỏi chuyện vầng sáng có màu vàng sậm.

Chuyện đáng chú ý thứ hai là Cao Cố Sanh dẫn quỷ đến.

Cao Cố Sanh dẫn quỷ đến không phải giả, nhưng viện mồ côi bị tấn công không liên quan đến thể chất của cậu.

Cao Cố Sanh có cơ thể dẫn linh, càng đến gần cậu linh khí càng dồi dào, quỷ quái chỉ có bản năng chứ không biết suy nghĩ, dính sát vào Cao Cố Sanh còn không kịp, làm gì rỗi hơi tấn công viện mồ côi?

Là do Lệ Mạch Trần làm ra chuyện tấn công sao?

Mặc dù chưa biết chân tướng, nhưng không loại trừ khả năng này.

Chuyện đáng chú ý thứ ba là anh nằm mơ thấy mảnh đất mà Lệ Mạch Trần trúng thầu.

Mảnh đất đó là địa vương có thể giúp nhà họ Lệ lên hương.

Cũng là nguyên nhân mà Lệ Mạch Trần chắp tay nhường Cao Cố Sanh cho người khác.

Chưa tới một tuần, sẽ tổ chức buổi đấu thầu mảnh đất đó.

***

Ăn xong bữa sáng, Cao Thệ lái xe chở Cao Cố Sanh đến trường, còn phải đến đồn cảnh sát để giải quyết nốt chuyện Tần Thời.

Cao Cố Sanh thấy Cao Thệ đang ăn kẹo mυ'ŧ loại mới nhất mà cậu mua, hứng thú hỏi anh: “Ba, ăn thấy sao, cái này ăn ngon hơn phải không?”

Cao Thệ thuận tay ném tới kẹo mυ'ŧ vị hoa hồng, Cao Cố Sanh giơ tay đón lấy, cởi giấy kẹo rồi cho vào miệng, bỗng sửng sốt.

Cậu không tin lại liếʍ thêm cái nữa, bi phẫn la lên: “Chời ơiiii bị lừa rồi! Đây không phải là vị lúa mạch bình thường sao?! Chẳng có vị hoa hồng gì hết!”

Cao Thệ lái xe, nghe thằng con ngồi phía sau tru tréo như husky, không khỏi tức cười: “Vị lúa mạch cũng ngon mà.”

Cao Cố Sanh khóc hiu hiu: “Không giống đâu ba ơi.” Cậu đau lòng nhìn hóa đơn dài thòn lòn, đau đớn bụm ngực: “Không giống áuuuu—!”

Một hộp kẹo vị bách hoa có giá hai trăm mười tám, tiền mua hộp này đủ mua một núi kẹo mυ'ŧ vị lúa mạch!

Cao Thệ cười nói: “Coi như thử hương vị mới, thật ra ăn đến miếng cuối cùng mới thấy hương hoa thoang thoảng, đây là kẹo mυ'ŧ vị hoa đào, bên trong còn có đường li ti vị hoa đào này, mày cứ mυ'ŧ đi rồi sẽ có vị hoa cho mày.”

Cao Cố Sanh hơi cảm thấy an ủi, không khỏi nhớ tới kẹo mυ'ŧ bầu trời sao mà cậu từng mua trước đó, quả là mọi sự ngu dốt đều phải trả giá bằng tiền.

Sau khi tới trường, Cao Cố Sanh liền kéo Cao Thệ tới chỗ mà mình đã mua kẹo mυ'ŧ hương vị mới, Ứng Bất Giải còn đang bận ăn nên ngồi trên xe chờ.

“Ba có biết con từng ăn vị kẹo nào kỳ quái nhất chưa? Vị tôm càng cay! Lúc trước ở trường có bán, giờ dẹp hết rồi, chắc lỗ sặc máu.”

“Vị tôm càng cay…” Cao Thệ từ chối suy đoán đó là vị như thế nào.

Hai người sóng vai đi tới, phía trước là siêu thị của trường học, Cao Cố Sanh lâu lắm rồi mới nghe thấy tiếng lòng của Cổ Kỳ.

[Hệ thống, giúp tao tìm xem có thứ gì đá thằng này đi không, phiền quá đi!]

Cao Cố Sanh lập tức liếc nhìn xung quanh, thấy Chu Đạt đang lôi lôi kéo kéo với Cổ Kỳ.

Lúc trước nghe Mặc Hoa nói còn chưa mường tượng ra, bây giờ tận mắt thấy Chu Đạt liền bị dọa hết hồn.

Chu Đạt là sinh viên khoa thể dục, vóc người cao ráo khỏe đẹp, quần áo cũng không che nổi đường cong cơ bắp hấp dẫn của cậu ta, nhưng bây giờ cậu ta sụt cân một cách không phanh, bắp thịt teo tóp lại không ít, bộ đồ mặc trên người tưởng đâu mua over size. Ngoài ra hai mắt đen thui như gấu trúc, hai má hóp lại, không phải vẻ hốc hác bình thường mà giống kiểu phờ phạc uể oải ngáp dài ngáp ngắn bị giữ lại và bắt tra xét toàn thân trước cửa hải quan.

Cao Cố Sanh khều vạt áo của Cao Thệ, hai người âm thầm quan sát bọn họ.

Trông Chu Đạt có vẻ giống tâm thần trốn trại, cậu ta bấu chặt vào vai Cổ Kỳ, nói: “Em đi gặp ai? Lâm Côn hay Tôn Lang Can? Hay thằng khác?! Tại sao không trả lời tin nhắn? Muốn đá anh phải không?!”

Cổ Kỳ rưng rưng nước mắt: “Anh Chu, anh nắm đau em.”

[Hệ thống mày lẹ lên coi! Đau chết đi được, chắc chắn vai tao bị đỏ lên rồi!]

Chu Đạt nghe vậy liền thả tay ra, nhưng lại vây chặt Cổ Kỳ vào tường: “Kỳ, anh vì em rời đội, em đừng hòng đá anh.”

Chóp mũi của Cổ Kỳ ửng đỏ, cậu ta nhón chân lên ôm lấy Chu Đạt: “Anh Chu, sao anh lại nghĩ như vậy, sao em có thể bỏ anh chứ?”

[Chu Đạt không biết soi gương hả, đã đần độn còn không biết săn sóc, nếu không có dáng ngon thì ai thèm yêu nó chứ. Bây giờ trông nó như thằng nghiện, ưu điểm duy nhất là vóc người cũng không còn. Với lại là nó không theo kịp cường độ huấn luyện của đội nên mới bị đuổi ra, nói như thể vì tao mà nó chủ động rút lui không bằng, đúng là mặt dày.]

“Xã đoàn chức leo núi, em bị trật chân, là anh cõng em xuống núi, đêm đó chúng ta ngắm sao cùng nhau, cả đời này em sẽ không thể quên khoảnh khắc đó đâu.”

[Luôn mồm nói mình là trai thẳng, đêm đó là đứa nào hùng hục như trâu hả? Vì tạo bầu không khí, tao còn cố ý giả vờ trẹo chân, trên núi còn bị muỗi cắn, đã vậy cứ nhè vào chỗ nhạy cảm mà cắn, hại tao bị khó chịu mấy ngày.]

Chu Đạt giống như bị Cổ Kỳ nhắc lại kỷ niệm ‘ngọt ngào’ mà hoài niệm, ánh mắt cũng dần dịu xuống, vòng tay ôm lấy Cổ Kỳ: “Bầu trời sao đêm đó là khung cảnh đẹp nhất trong đời anh, suốt đời này anh sẽ không bao giờ quên.”

Cổ Kỳ tựa đầu lên vai cậu ta, Chu Đạt không thấy vẻ mặt của Cổ Kỳ, mà Cổ Kỳ cũng không quên giả vờ yêu sâu đậm: “Anh Chu à, nên sau này đừng nói mấy lời đó nữa nha, dạo này em lo vẽ tranh, anh cũng biết mà, thầy muốn dẫn em tham gia triển lãm tranh, đối thủ của em là Tôn Quân, em không muốn..”

Cổ Kỳ nói tới đây thì ngập ngừng, trong giọng nói có ba phần khổ sở, ba phần không cam tâm và bốn phần kiên cường, chẳng khác gì biểu đồ tròn. thuyngu.wordpress.com

Lúc này Chu Đạt vừa hơi áy náy vừa tức giận ôm chặt cậu ta: “Tôn Quân đáng chết! Xin lỗi Kỳ của anh, là anh chưa đủ tin tưởng em.”

Cậu ta đẩy vai Cổ Kỳ ra một khoảng cách, nhìn thẳng vào mắt Cổ Kỳ nói: “Kỳ của anh, có muốn anh làm cho thằng đó không thể vẽ không?”

Cậu ta hung dữ làm ra động tác ‘đánh’.

Cổ Kỳ lập tức ngăn cản: “Đừng! Em muốn đường đường chính chính đấu với cậu ta!”

[Chu Đạt bị ngu hả?! Giây phút quan trọng thế này mà có suy nghĩ bẻ gãy tay thằng Tôn Quân, chắc chắn tao sẽ bị nghi ngờ đầu tiên!]

Chu Đạt dịu giọng nói: “Kỳ của anh quá hiền lành, với cái thứ nhơ nhuốc bỉ ổi cướp thầy của em, đừng nên nương tay làm gì.”

Hai người tình nồng mật ý ôm ấp lẫn nhau, nếu không nghe thấy tiếng lòng của Cổ Kỳ, còn tưởng đây là một đôi ngọt ngào hạnh phúc.

[Chắc chắn thằng này chưa tắm, chời ơi thúi quá!]

Vật vả lắm mới tiễn Chu Đạt đi, ba người còn chưa thở phào thì Lâm Côn liền xuất hiện.

Nếu nói Chu Đạt là hấp hối thì Lâm Côn là trăn trối.

Dầu gì Chu Đạt trước đây còn có vóc dáng khỏe đẹp, muốn cơ bụng có cơ bụng, muốn cơ ngực có cơ ngực, bây giờ dù bị sụt ký nhưng vẫn còn ra con người. Trước đây Lâm Côn cũng là hotboy tri thức, hôm nay lại gầy đét như vậy, tưởng đâu gió thổi một cái là bị cuốn đi luôn.

Lâm Côn đi tới, diễn một màn y chang Chu Đạt hồi nãy.

Mặc dù Lâm Côn cũng là học bá có tiếng ở khoa toán học, chỉ số thông minh hơn người, nhưng trong chuyện yêu đương lại âm vô cực, trước lời ngon tiếng ngọt của Cổ Kỳ, cùng lắm lâu hơn mười phút so với Chu Đạt, hai người lại ôm hôn nhau thắm thiết.

Cao Cố Sanh: Có chút thông minh, nhưng không nhiều, nhìn thêm chút nữa đi.

Vất vả lắm Lâm Côn mới chịu rời đi, Cao Cố Sanh và ba mình ngày càng nhíu chặt mày liếc nhau một cái, cả hai đều thầm nghĩ, bây giờ kết thúc được chưa?

Không ngờ vừa quay sang lại thấy một nam sinh đi tới, làm cho Cao Cố Sanh không khỏi thấy quá tà môn, hôm nay là đại hội giao lưu hậu cung của Cổ Kỳ hả?

Nam sinh này có vẻ ngoài không tệ, rất ra dáng một con người bình thường, trông khá khẩm hơn Chu Đạt, hình như là khoa âm nhạc.

Sau khi Cao Cố Sanh nghe Cổ Kỳ nói mấy lời xỉa xói tương tự như [Thằng này chỉ giỏi giả vờ đạo mạo, thiên phú âm nhạc gì đó toàn xạo ke, hại tao lãng phí thời gian với nó!] [Hớ hớ, mỗi lần chỉ được có năm phút, còn nghĩ mình lợi hại lắm, mệt quá tao không diễn nữa đâu, ai thích thì hốt nó đi dùm đi!], nam sinh cũng bị tiễn đi thành công.

Vở kịch này có thể hạ màn được rồi.

Hai người rời khỏi chỗ đó, Cao Cố Sanh hỏi Cao Thệ: “Ba thấy sao? Trên người nó có chỗ nào bất ổn không? Con cảm thấy thằng đó quá tà.”

Cao Thệ gật đầu, nghiêm giọng nói: “Mấy nam sinh kia giống như bị hút khô.”

Cả thể xác lẫn tinh thần.

Cao Thệ nói: “Nhưng còn cứu được, thủ đoạn của hệ thống trong tay cậu ta có giới hạn, chỉ có thể thao túng và công lược. Ông bà Tôn từng bị thao túng nhưng không ảnh hưởng đến thân thể, chỉ có những người bị công lược mới xuất hiện tình trạng đó.”

Hai ba con to nhỏ với nhau, Cao Cố Sanh bỗng nghe thấy âm thanh AI.

Âm thanh có vẻ rất sốt sắng.

[Phát hiện mục tiêu công lược! Mục tiêu công lược là cấp S— Rè rè— Hệ thống bị lỗi, đang loading— Rè rè—]

[Mục tiêu công lược là cấp A— SS— SSS— Rè rè— Hệ thống bị lỗi, đang loading— Rè rè—]

[Đã load xong, đối tượng không thể công lược.]

Cao Cố Sanh ngẩng đầu lên, thấy Cổ Kỳ đang nhìn sang bên này.

===Hết chương 45===