Chương 9: Tôi thấy vừa rồi cô rất sung sướиɠ đấy! Sao nào, những người đàn ông đó không được?
Trong đầu muốn nghĩ thế nào cũng được, nhưng để Tần Xá nghe thấy thì tuyệt đối không được.
Tần Xá người này, ít nhiều cũng có ít tật xấu.
Mà cô trước nay khi nói chuyện với Tần Xá đều không phải những lời thật lòng từ tâm của cô, có nhiều lúc cô chỉ muốn nói một vài lời khó nghe để chọc tức anh.
Cô đến nay vẫn không hiểu vì sao mỗi lần đối mặt với Tần Xá, cô lại trở nên bướng bỉnh như vậy. Có phải vì cô không thích anh nên mới không coi trọng, hay vì quá thích mới có thể làm anh đau lòng? Ngay cả bản thân cô cũng không hiểu được.
Chẳng qua Tần Xá người này không dễ chọc chút nào. Cô mà thiếu anh một chút, anh sẽ bắt cô trả lại gấp mười.
Quả nhiên.
Tần Xá vừa nghe thấy câu nói cuối cùng của cô thì sắc mặt lập tức tối sầm: "Cô có dám lặp lại lần nữa, có chết cũng không cái gì?"
"Phó Tiết Nguyệt, tôi không nợ cô bất cứ thứ gì, cũng không đưa bản mặt này tới trước cửa nhà cô, cô không cần phải tránh tôi như tránh bệnh, hiểu không? Lúc trước là cô theo đuổi tôi, cũng là cô bỏ rơi tôi. Từ đầu đến cuối tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị cô vứt bỏ. Lúc đó, cô không nói xin lỗi với tôi, mà hiện tại tôi cũng không mong đợi cô sẽ nói được câu xin lỗi, nhưng ít nhất cũng đừng giống như tránh rắn rết, vừa thấy tôi đã muốn bỏ chạy chứ?"
Tần Xá tức giận nói: "Hành vi của cô thật sự sẽ khiến tôi cảm thấy những năm tháng đẹp đẽ của chúng ta chỉ như một trò đùa."
Lời nói của anh đã đưa hai người trở lại những hồi ức.
Phó Tiết Nguyệt nghĩ đến quá khứ đó, đột nhiên không biết phải làm sao. Đôi tay đang sửa sang váy dừng lại ở mép, đầu cúi xuống, không biết đang nghĩ gì.
Hai người rơi vào cảnh giằng co.
Tình hình hiện tại dường như không thích hợp để nhắc tới quá khứ, cũng không thích hợp để nhớ lại một ít chuyện cũ.
Thật lâu không ai nói gì.
Cuối cùng, vẫn là Tần Xá phá vỡ cục diện này, anh nắm lấy cằm Phó Tiết Nguyệt, ngón tay vuốt ve đôi môi cô, xoa qua xoa lại cho đến khi môi cô đỏ lên: "Tôi thấy vừa rồi cô rất sung sướиɠ đấy! Sao nào, những người đàn ông đó không được, còn phải dựa vào tôi?"
Cảm giác áy náy của Phó Tiết Nguyệt bị lời nói của Tần Xá đánh tan hết. Anh vốn dĩ là một kẻ có tính cách thất thường, nhưng lại chưa bao giờ nói những lời giống như vậy? Quả nhiên đàn ông càng già càng dê mới là chân lý?
"Sau khi chúng ta chia tay, tôi vẫn chưa có bạn trai." Phó Tiết Nguyệt hất cằm sang một bên, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh.
Nhưng vừa nói xong, cô liền cảm nhận được bàn tay đang bóp cằm mình khẽ buông lỏng. Cô liếc nhìn thấy trong ánh mắt Tần Xá hiện lên một tia sáng kỳ lạ, là hả hê hay vui mừng, cô cũng không biết nữa.