Nhân Đức liếc người phụ nữ bị treo trên bể vài giây, sau đó mới đi vào căn phòng rộng rãi bên trong, gương mặt bình thản không một chút cảm xúc. Anh dừng bước trước mặt Văn Chung, lạnh nhạt nói ba từ:
“Tao đến rồi”
Hắn sung sướиɠ nhìn anh, ánh mắt không che giấu sự thích thú: “Rất tốt, tiến sĩ Đức, tao cứ nghĩ ít nhất mày cũng tốn hơn 30 phút mới đến được nơi này, không ngờ mày qua được cửa ải và vượt thời gian một cách rất xuất sắc. Tao có lời khen ngợi đấy”.
Hải Triều đứng bên cạnh Văn Chung cũng nhếch môi: “Thú vị thật, vì một con đàn bà mà không ngại dấn thân vào chỗ c.hế.t. Biết rõ cánh cửa bên ngoài nhiễm điện tận 35mA mà vẫn đặt tay vào ấn mật mã. Tình yêu của mày đối với con đàn bà đó khiến tao ngưỡng mộ thật đấy, tiến sĩ Đức”.
“Chẳng phải như vậy mới đúng ý chúng mày sao?”. Nhân Đức lạnh lùng đáp: “Tự dẫn xác đến tận đây, vượt qua những bài test trí tuệ, kiểm chứng sự chịu đựng của thần kinh. Đạt đủ yêu cầu mới xứng đáng là con mồi hoàn mỹ để chúng mày thử nghiệm thuốc”
“Ồ… biết rồi sao?”. Văn Chung đột nhiên cười phá lên: “Biết rồi mà vẫn đến, tao có thể hiểu là mày chấp nhận hy sinh, đánh đổi bản thân mày để cứu Như Ý không?”
Nhân Đức không đáp, chỉ hỏi: “Cô ấy đâu?”.
“Đợi lát nữa mày sẽ gặp nhanh thôi, bây giờ tao có vài trò chơi cho mày trước đã”. Văn Chung đưa mắt nhìn Hải Triều, hắn hiểu ý, liền xoay người đóng cầu dao, xích sắt treo người phụ nữ kia lập tức trượt ra, rơi xuống bên dưới.
Thanh Mai đột nhiên bị nhúng xuống nước liền giật mình tỉnh khỏi cơn mê man, cô ta dường như đã bị tra tấn đến mức không còn bận tâm đến điều gì khác, chỉ còn phản xạ bảo vệ tính mạng mình.
Thanh Mai vùng vẫy điên loạn dưới làn nước lạnh buốt, liên tục la hét một cách máy móc: “Đừng mà… đừng mà… tha cho tôi đi, tha cho tôi đi… xin các người…”.
Nhân Đức nhìn cô ta đang lặn ngụp trong chiếc bể cách mình một quãng, trong lòng hiểu rõ bọn chúng muốn dùng cô ta để kiểm tra phản ứng của anh. Nhân Đức chưa bao giờ vô cảm trước sinh mạng của người khác, nhưng lúc này, anh chỉ có thể tỏ ra thờ ơ nói: “Hành hạ một người phữ không phải là thú vui của tổ chức T. Cô ta không liên quan đến việc thử nghiệm thuốc, g.iế.t cô ta cũng chẳng có tác dụng gì”
“Đúng vậy. Tạm thời g.iế.t cô ta cũng chẳng có tác dụng gì”. Văn Chung đã nhìn đủ biểu cảm của Nhân Đức, xác định anh không có tình cảm với Thanh Mai, mới vô sỉ nói một câu: “Có muốn thử chơi cô ta không?”.
“Không có hứng”.
“Dùng một ít thuốc sẽ có hứng ngay thôi”.
Nói đến đây, hắn đột nhiên liếc về phía sau lưng Nhân Đức một cái. Đàm Quý không rõ từ đâu xuất hiện, cầm s.ú.ng chĩa vào đầu Nhân Đức từ đằng sau: “Tiến sĩ Đức, còn muốn gặp lại con đàn bà của mày, tốt nhất đừng nên phản kháng, nếu không một viên đ.ạn sẽ xuyên qua đầu mày ngay lập tức đấy”.
“Thử đi”. Nhân Đức lạnh lùng đáp.
Tất nhiên, Đàm Quý không dám nổ súng g.iế.t anh, hắn nghiến răng dùng báng súng thúc thẳng vào mạng sườn anh một cái, sau đó thò tay lôi từ thắt lưng Nhân Đức ra một khẩu s.úng, đem ném cho Hải Triều.
“Khốn k.iế.p. Đừng tưởng tao không dám g.iế.t mày”. Đàm Quý bực mình mắng một tiếng.
Nhân Đức khẽ nhíu mày, ban nãy vừa bị điện giật đã tiêu tốn rất nhiều thể lực, bây giờ bị Đàm Quý đánh vào mạng sườn như vậy, thực sự đau đến mức suýt chút nữa khuỵu gối.
Tuy nhiên, sau cùng anh vẫn thẳng lưng, mím môi không kêu một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Văn Chung.
Bắt gặp đôi mắt đen thẫm và trong veo đến mức không nhiễm một hạt bụi trần đó, Văn Chung cảm thấy ngứa răng, tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh: “Sao? Khó chịu lắm phải không? Giả vờ thanh cao làm gì chứ? Muốn nổi giận thì cứ nổi giận đi, muốn phát điên thì cứ phát điên đi. Đừng giả vờ giả vịt nữa”.
Nhân Đức không đáp, chỉ nhìn hắn. Văn Chung có cảm giác như người đàn ông kia đang muốn nhìn thấu tâm gan mình, sợ mục đích của hắn bị vạch trần, đành đổi sang chủ đề khác:
“Được được, không nổi giận thì thôi. Bây giờ chúng ta thử chơi một trò khác đi”. Hắn nói xong, liền phất tay về phía Hải Triều.
Lúc này, Hải Triều mới đi lại bể nước, tóm lấy Thanh Mai lôi lên. Trong lúc cô ta đang há miệng ra sức hít thở thì hắn liền ấn một viên thuốc vào miệng Thanh Mai, cô ta suýt sặc, định nôn ra thì Hải Triều đã thô bạo bóp miệng cô ta lại.
“Nuốt đi, con đ.iế.m”.
Thanh Mai ho đến mức mặt mày đỏ gay, lại bị ép nuốt thuốc, l*иg ngực không thể hô hấp được, tưởng như có thể vỡ tung ra. Khi viên thuốc đó trôi xuống họng, Hải Triều mới buông cô ta ra, Thanh Mai không còn chút sức lực, gần như nằm bò dưới đất. Nhưng chỉ một giây sau, cô ta mới nhận ra điều gì đó, vội vàng ngẩng phắt lên nhìn về phía Nhân Đức.
Gặp được người đàn ông mình yêu ở đây, cô ta như một kẻ đang lạc lối giữa đêm đen, lập tức trào nước mắt: “Anh Đức, anh Đức”.
Văn Chung khẽ nhếch môi: “Tiến sĩ Đức, có muốn thử một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ không? Xem xem thuốc của tổ chức T nghiên cứu có khiến tâm lý học tội phạm đạt được sung sướиɠ tột đỉnh với một con ả đê tiện hay không?”
“Nói thẳng ra, chúng mày muốn thử thuốc xem tinh thần tao có thể chống chọi được tác dụng của thuốc đến đâu, phải không?”.
“Đúng vậy, khó khăn lắm mới có thể tìm được một con mồi hoàn mỹ có tố chất tâm lý vững vàng như tiến sĩ Đức đây, một người đã từng bị tiêm thuốc ph.iệ.n khi tham gia phá vụ án liên hoàn ở Mỹ nhưng vẫn có thể cai được, làm sao bọn tao không tận dụng được chứ? Thử nghiệm thuốc trên người con mồi hoàn mỹ như mày mới biết tác dụng của thuốc đến đâu”.
“Tổ chức T không nghiên cứu m.a t.ú.y có thành phần chủ đạo là amphetamin như các loại khác trên thị trường, chúng mày muốn một loại thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác biệt, có thể thỏa mãn được nguyện vọng của người dùng nó, chúng mày coi đó là sự cứu rỗi linh hồn của bọn họ, khiến họ có thể quên đi đau đớn, buồn khổ và tiêu cực trong cuộc sống hiện thực. Nhưng thực ra thứ m.a t.ú.y này mới là thứ đẩy người dùng nó vào chỗ ch.ế.t nhanh nhất, đau đớn nhất”.
Nói đến đây, Nhân Đức lạnh lùng ngước lên nhìn thẳng vào Văn Chung, rành rọt dõng dạc nói từng chữ: “Quan trọng hơn là chúng mày muốn nhìn thấy tao khi biến thành một con nghiện sẽ trở nên hèn hạ thế nào, phải không?”.
Một người đàn ông đứng dưới ánh sáng của đèn điện, sống lưng thẳng tắp, dù tính mạng đang bị đe dọa nhưng vẫn có thể bình thản phân tích mọi chuyện một cách logic và sắc bén đến tột đỉnh, khiến Văn Chung không nhịn được vỗ tay:
“Không hổ danh là tiến sĩ Đức, hóa ra đã nhìn thấu được mọi chuyện rồi”. Hắn cười cười, ánh mắt vô cùng mâu thuẫn, có kính trọng, nhưng cũng có khinh miệt và thỏa mãn: “Càng là những kẻ có địa vị cao trong xã hội, càng là những người đứng về phía chính nghĩa, được người đời tôn vinh, càng là những người thông minh tột đỉnh, luôn tỏ ra trong sạch và thanh cao như tiến sĩ Đức đây, tổ chức T lại càng muốn biến kẻ đó thành một tên tội phạm hèn hạ và dơ bẩn”.
“Cảm ơn vì đã đánh giá cao tao”. Nhân Đức cũng cười: “Nhưng cách đây 2 năm tao cũng đã nhúng chàm rồi, một mình g.iế.t cả gia đình 5 người ở Mỹ, không còn đứng về phía chính nghĩa được nữa”.
“Không sao, tao cũng rất muốn xem khi mày lên cơn sẽ có thể tàn độc thế nào”. Nói đến đây, Văn Chung dời mắt nhìn Đàm Quý, lạnh giọng ra lệnh: “Cho hắn ngồi vào ghế”.
Đàm Quý gật đầu một cái, tì chặt súng lên lưng Nhân Đức, kéo anh ngồi xuống chiếc ghế ngay phía sau, khi hai tay anh vừa đặt lên thành ghế thì hai ổ khóa từ đó liền bung ra, khóa chặt tay Nhân Đức.
Thanh Mai thấy vậy liền gào lên: “Đừng mà… đừng làm hại anh ấy. Van xin các người, đừng làm hại anh ấy”.
“Đợi một chút, tiến sĩ Đức của mày sau khi được tiêm thuốc sẽ nổi hứng muốn chơi mày ngay thôi”. Văn Chung đi lại gần Thanh Mai, vỗ vỗ vào mặt cô ta: “Không cần thuốc thì mày cũng sẽ sung sướиɠ lắm phải không? Có được anh ta là mơ ước của mày mà, vì anh ta mà dám phản bội tất cả, đẩy Như Ý vào chỗ c.hế.t?”
“Đừng tiêm anh ấy, đừng tiêm anh ấy, tôi xin các người… Đừng tiêm anh ấy”. Thanh Mai nửa quỳ nửa bò, chắp tay liên tục van xin Văn Chung. Tuy nhiên, lũ biếи ŧɦái đó không hề có ý định dừng tay, ngược lại, còn rất thích thú khi nhìn thấy người khác hèn mọn cầu xin mình như vậy:
“Tiến sĩ Đức của mày còn không van xin, mày van xin thay anh ta làm gì chứ?”. Hắn đột ngột vươn tay bóp cằm Thanh Mai, ép cô ta nhìn về phía Nhân Đức: “Nhìn cho rõ đi, tiến sĩ Đức cao quý của mày sắp thành một thằng kh.ố.n hèn hạ rồi đấy”.
Hắn vừa nói dứt lời thì Đàm Quý liền đâm kim tiêm xuống bắp tay Nhân Đức, một dòng chất lỏng ngay lập tức theo mạch máu lan đi khắp cơ thể anh, chất lỏng ấy chảy đến đâu, cơ thể anh nóng lên đến đó, khắp các thớ thịt đều xuất hiện cảm giác rạo rực không thể nói nên lời.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Nhân Đức vẫn không hề suy chuyển, thậm chí đầu mày cũng không nhíu lấy một cái. Thanh Mai lúc này cũng đã bắt đầu ngấm thuốc, hai mắt bắt đầu mờ đi, cô ta vùng vằng thoát khỏi tay Văn Chung, sau đó vừa bò vừa lết đến chỗ Nhân Đức, miệng liên tục nói:
“Đức, đợi em sang với anh. Em đến với anh ngay bây giờ đây. Cố chịu đựng, đợi… đợi…”. Toàn thân cô ta ướt sũng, hai gò má đỏ ửng, giữa hai chân có cảm giác như bị hàng ngàn hàng vạn con côn trùng gặm cắn.
Mấy gã đàn ông trong gian phòng kia khinh bỉ nhìn cô ta, Hải Triều còn đặt sẵn máy quay ở một góc có thể thu được hình ảnh sống động nhất, vừa cười vừa nói với Văn Chung:
“Không biết con bác sĩ pháp y đó khi nhìn thấy người đàn ông của nó chơi con đàn bà đã hại nó ra nông nỗi này, cảm giác sẽ thế nào nhỉ?”.
“Chắc là sẽ đau lòng đến c.hế.t”. Văn Chung nhếch môi, nở ra một nụ cười quái đản: “Đợi đến lúc đó, tao sẽ để hắn chứng kiến ngược lại”. Hắn nhìn chằm chằm Nhân Đức, ánh mắt không giấu nổi vẻ đố kị và căm ghét: “Để tiến sĩ Đức chứng kiến tao chơi người đàn bà mà hắn yêu”.
Trong khi đó, Như Ý ở gian phòng cách đó không xa, khi nhìn thấy những hình ảnh từ bên kia truyền đến qua màn hình tinh thể lỏng lớn đặt trước mặt, trái tim như có cảm giác như bị ai cầm dao khoét ra, đau đến mức máu thịt như hòa trộn.
“Thế nào?”. Lê Tân hỏi cô: “Có muốn ra đó chơi cùng không?”.
“Câm đi”. Như Ý lẳng lặng nhắm mắt quay đi nơi khác, Lê Tân thấy cô không khóc cũng không nhìn thì bực bội xông đến, tát thẳng vào mặt cô:
“Con đ.iế.m này, mày nghĩ Ken chưa tiêm thuốc mày thì không ai dám động vào mày đấy à? Mở to mắt ra, nhìn cho tao, nhìn thằng đàn ông của mày chơi con đàn bà khác. Có nhận ra đó là ai không? Chính là con đ.iế.m đã bắt cóc mày đến đây đấy”.
Một bên mặt cô đã bị đánh đến sưng húp, nhưng giờ phút này Như Ý không cảm thấy da thịt đau đớn, chỉ cảm thấy thật ghê tởm: “Dùng thuốc để khiến người ta làm những trò dơ bẩn thì tốt đẹp lắm sao? Bản thân chúng mày ghê tởm nên lúc nào cũng muốn người khác trở nên hèn hạ ghê tởm giống như mình. Chúng mày cố ý sắp đặt mọi chuyện, cố ý để tao chứng kiến, mục đích chỉ là muốn tao hận anh ấy, hận cả cô ta, muốn tao trở nên dơ bẩn y như chúng mày”.
Nói đến đây, Như Ý liền cười nhạt, không cảm xúc đáp: “Chỉ vì bản thân chúng mày đáng buồn nên mới thấy cả thế giới đều thảm thương. Chỉ vì chúng mày không được hạnh phúc nên mới tìm cách để bôi bẩn người khác, khiến người khác cũng xấu xa giống như chúng mày. Nói cho mày biết, mày có dùng cách gì thì tao cũng không hận anh ấy đâu, tao vẫn yêu anh ấy, có c.hế.t cũng vẫn vậy”.
Từng lời nói của Như Ý như từng cái tát thẳng vào mặt Lê Tân, mục đích phút chốc bị bóc trần khiến hắn cảm thấy vết thương trong lòng rách toạc, đau đớn và phẫn nộ đến thấu tim gan.
Bọn hắn là những tên tội phạm có tâm lý vặn vẹo, bởi vì bản thân có tuổi thơ vô cùng đáng buồn nên luôn nhìn thế giới bằng ánh mắt thảm thương, chúng lớn lên trong thù hận và căm ghét xã hội, chúng luôn cho rằng thế giới này không một ai là không có suy nghĩ dơ bẩn, tất cả những kẻ tỏ ra thanh cao ngoài kia chẳng qua chỉ là đang đeo một mặt nạ giả dối mà thôi.
Cho nên, bọn chúng luôn moi móc những góc tối trong tâm hồn người khác, đào sâu vào lòng ích kỷ và đố kị của con người, từ đó xúi giục họ làm những điều ghê tởm, vấy bẩn linh hồn họ.
Nhưng Như Ý thì không, dù có đặt d.a.o vào tay cô, cô cũng không g.iế.t Thanh Mai, kể cả giờ phút này, để cô chứng kiến Nhân Đức sắp làm những chuyện dơ bẩn với một ả đàn bà đê tiện, cô cũng không thù không oán. Trái tim dường như không có một góc tối nào cho bọn chúng tìm được vậy.
“Khốn k.iế.p”. Lê Tân bất lực không thể làm gì được, chỉ có thể dùng bạo lực để hành hạ cô. Hắn tát Như Ý hai cái nổ đom đóm mắt: “Đừng giả vờ giả vịt. Để xem lát nữa thằng đàn ông của mày làʍ t̠ìиɦ với con ả kia, mày có còn cứng miệng nói yêu hắn được nữa không”.
***
Trong khi đó, ở đường hầm bên trái, đội phó Minh cùng Thiện Khiêm đã đi đến được một gian phòng khác, mở ra mới biết bên trong đó có rất nhiều khay nuôi những con tằm đang từ màu vàng ngả sang màu trắng, bò lổm ngổm trên những lá cây bị nhiễm nấm.
Thiện Khiêm cảnh giác cầm súng quan sát tứ phía, thấy không có gì nguy hiểm mới nói: “Anh Minh, đây có lẽ là nơi nuôi bạch cương tàm của bọn chúng”.
Đội phó Minh liếc một con tằm trắng đã c.hế.t cứng đơ trên khay, khẽ nghiến răng: “Đám tằm này sắp ch.ế.t và hoá thành bạch cương tàm. Nếu thu hoạch lứa bạch cương tàm này, có lẽ sẽ đủ chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ để chúng sản xuất ra một lô m.a t.ú.y mới”.
“Anh Minh, hình như bên trong có máy móc”. Thiện Khiêm chỉ vào một cánh cửa kính ở cách đó một quãng.
Đội phó Minh ngay lập tức thả con tằm khô đét xuống khay: “Đi thôi”.
Thiện Khiêm và Đức Minh ngay lập tức nép vào một bên, cẩn trọng đi đến phía cánh cửa kính kia. Nhìn xuyên qua cửa có thể thấy một nhà máy có quy mô không lớn lắm, nhưng thiết bị bên trong vô cùng hiện đại, có lẽ loại ma t.ú.y mới mà tổ chức T nghiên cứu và phát triển ở đây.
Nhà máy trống trơn không một bóng người, không có chút động tĩnh, đội phó Minh nhìn quanh một lượt, tạm thời không thấy bóng dáng của người nào bên trong mới mới nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, lẳng lặng tiến vào.
Không ngờ khi anh ta vừa đặt chân vào bên trong thì linh cảm của cảnh sát hình sự đột nhiên mách bảo có điều gì đó không ổn. Đội phó Minh phản ứng ngay tức thì, lập tức kéo Thiện Khiêm lăn một vòng dưới đất, cùng lúc này cũng nghe thấy mấy âm thanh ‘đoàng… đoàng’ do kẻ nào đó nổ súng, cánh cửa ngay phía sau lưng bọn họ toé lửa liên tục.
Đội phó Minh gầm lên với Thiện Khiêm, lăn vào sau tủ inox”.
Thiện Khiêm cũng phản ứng nhanh như chớp, lập tức lăn vào bên trong tủ. Đội phó Minh lúc này cũng đã núp sau một chiếc bàn nhỏ, cầm sú.ng bắn liên tiếp về phía máy trộn nguy liệu cách đó một quãng.
Trần Thiên và Tô Văn Huân nép chặt sau máy trộn, chửi thề một tiếng: “Lũ cớm này, phản ứng nhanh thật”.
“Muốn solo một ván không? Xem xem tao g.iế.t được chúng trước hay mày g.iế.t chúng trước?”.
Tô Văn Huân hừ lạnh một tiếng: “Tao đã nói với Ken là tao thích thằng chuyên gia IT kia, muốn ôm hắn lên giường c.hơ.i một trận rồi mới g.iế.t, thế mà cứ ép tao phải lấy mạng hắn ngay lập tức”
Trần Thiên cười khinh bỉ: “Mày chơi thằng Thái vẫn chưa đã à? Tiết chế đi, không thì có ngày bác sĩ cũng không cứu nổi bệnh trĩ của mày đâu”.
“Thằng Thái chơi không đã, không ngây thơ thắng trẻo như thằng chuyên gia IT này”. Ánh mắt Tô Văn Huân dán chặt về phía tủ inox, không che đậy khao khát và hứng thú: Hay là tao chỉ b.ắ.n hắn bị thương thôi, chơi hắn xong mới rạch bụng hắn rồi moi hết mội tạng như thằng Thái?”.
“Dẹp đi”. Trần Thiên nghiến răng: “Bọn chúng là cảnh sát hình sự, không phải lũ ngu ngốc như mấy đứa chúng ta đã g.iế.t, lát nữa nếu có thể một phát g.iế.t luôn thì làm đi. Đừng dây dưa kéo dài. Ken mà biết mày lưỡng lự thì sẽ thịt mày luôn đấy”.
“Sợ quái gì chứ. Sống mà không được chơi thằng đàn ông mình thích thì sống làm quái gì. Ken muốn g.iế.t thì g.iế.t đi”.
Trần Thiên đành vỗ vai hắn: “Được rồi, lát nhường thằng tên Khiêm cho mày, thằng đội phó kia phần tao”.
“Có thế chứ”. Tô Văn Huân miết miết cò súng: “Chuyên gia IT kia là của tao đấy”.
“Lên đi”.
Trần Thiên nói xong liền xoay người, cầm s.úng nã liên tiếp vào chiếc bàn mà đội phó Minh đang ẩn náu. Chiếc bàn đó bằng gỗ, mặc dù rất dày nhưng cũng không thể chịu được thêm mấy lần đạn. Đội phó Minh núp bên trong, kiên nhẫn lắng nghe tiếng đạn ghim vào chiếc bàn sau lưng mình. Anh ta đếm đến 14 viên đạn, khi Trần Thiên vừa bắn xong viên thứ 15 thì đội phó Minh lập tức nhào lên, chỉ trong một tích tắc đã có thể cầm sú.ng chĩa thẳng vào ấn đường hắn, lạnh lẽo nổ một phát súng.
Đội phó Minh hành động quá nhanh, quá đúng thời điểm, Trần Thiên mới vừa bóp cò lần thứ 16 mới phát hiện ra băng đạn đã rỗng, còn chưa kịp núp sau máy trộn nguyên liệu để thay đạn thì ấn đường đã bị thủng một lỗ, ch.ế.t ngay lập tức.
“Anh Minh, cúi xuống”. Thiện Khiêm nhìn thấy nòng s.ú.ng của Tô Văn Huân đang xoay về phía đội phó Minh, liền vội vã yểm trợ. Anh ta nã đạn liên tiếp về phía máy trộn nguyên liệu, thành công trấn áp Tô Văn Huân rút súng về.
Tô Văn Huân nhìn xác Trần Thiên nằm trợn mắt dưới đất, liền cay cú chửi thề một tiếng: “Mẹ k.iế.p”.
Hắn định ấn nút trên tai nghe, gọi cho những người còn lại để báo cáo tình hình, nhưng cùng lúc này, đội phó Minh cũng hướng s.ú.ng lên phía trên, nhắm đúng ổ nguồn phát tín hiệu trong nhà máy rồi bóp cò.
Toàn bộ điện trong nhà máy này phút chốc vụt tắt, không có điện, Tô Văn Huân cũng không thể liên lạc với tổ chức T để yêu cầu ứng cứu nữa.
Bây giờ một chọi hai, lại trong tình cảnh tối tăm thế này, Tô Văn Huân biết hắn đang thất thế trước đội phó Minh và Thiện Khiêm, đành lẳng lặng lùi lại. Phía sau nhà máy còn có một cánh cửa thông ra gian phòng khác, nếu hắn thoát được thì sẽ có cơ hội sống sót nhiều hơn.
Tô Văn Huân không dám mạo hiểm, không thể nhìn thấy đường, chỉ có thể lẳng lặng lắng tai nghe ngóng thật kỹ. Trong nhà máy, ngoài tiếng tim đập của chính bản thân hắn ra không còn tiếng động nào khác. Tô Văn Huân cầm chặt s.úng, theo trí nhớ lùi dần đến cánh cửa phía sau, hắn vốn tưởng đội phó Minh và Thiện Khiêm không thông thuộc địa hình, ban nãy lại ở trước mặt hắn nên không thể đuổi theo hắn. Không ngờ, khi hắn sắp chạm vào cánh cửa thì đột nhiên lại cảm nhận được một hơi thở ngay sau lưng mình.
Tô Văn Huân lập tức quay phắt lại, nhưng cùng lúc này Thiện Khiêm đã ngay lập tức bẻ quặt tay hắn, chĩa s.ú.ng của chính Tô Văn Huân vào người hắn:
“Nói mau, Như Ý đang ở đâu?”.
Tô Văn Huân nhận ra giọng Thiện Khiêm, hắn không hề sợ hãi, đột nhiên cười lạnh: “Ồ, chuyên gia IT đấy à? Người thơm thật”.
“Tao hỏi Như Ý đang ở đâu, không trả lời thì đừng trách tao lấy cái mạng c.h.ó của mày”
“Có giỏi…”. Tô Văn Huân lẳng lặng luồn chân vào chân Thiện Khiêm, tay còn lại cũng đưa lên, chuẩn bị tư thế quật ngã cậu ta: “Thì thử đi”.
Nói xong, hắn nhanh như cắt định giằng lại khẩu s.ú,ng, đồng thời quật ngã Thiện Khiêm, không ngờ chuyên gia IT mà hắn hứng thú phản ứng còn nhanh hơn hắn gấp nhiều lần.
Thiện Khiêm lập tức lùi bước, lên gối đá văng khẩu súng của Tô Văn Huân. Hắn chưa tìm lại được cảm giác ở tay cầm súng, không kịp phản ứng đã buông ra. Thiện Khiêm cũng nhân cơ hội này xông đến ghì chặt lấy cổ hắn, hai tay cứng rắn như gọng kìm kẹp chặt khiến Tô Văn Huân không thể hô hấp nổi, tim phổi như muốn nổ tung.
“Buông… buông ra”.
Thiện Khiêm nghiến răng: “Thằng kh.ố.n biếи ŧɦái, buông hả? Cho mày ngủm luôn này”.
Cậu ta dồn toàn bộ sức lực vào cánh tay, ghì Tô Văn Huân đến khi hắn kiệt sức ngất xỉu, Thiện Khiêm mới chịu buông ra. Lúc này, đội phó Minh cũng chạy đến: “Hắn c.hế.t rồi à?”.
“Chưa, mới chỉ ngất xỉu thôi anh Minh”. Thiện Khiêm đá đá hắn, lại lấy còng tay trong người, còng Tô Văn Huân vào chiếc cột gần đó: “Lát nữa nếu chúng ta thoát được khỏi đây, phải dẫn hắn về đồn thẩm vấn nữa chứ”.
Đội phó Minh thấy Thiện Khiêm càng lúc càng trưởng thành, liền bật cười: “Có bị thương không?”
“Không ạ. Anh thì sao?”.
“Cũng không sao”. Đội phó Minh kéo Thiện Khiêm: “Không còn nhiều thời gian đâu, chúng ta đi thôi”.
“Vâng”.
***
Lúc đội phó Minh và Thiện Khiêm đi ra khỏi gian sản xuất m.a t.ú.y của tổ chức T, thì ở căn phòng bên kia, Thanh Mai cũng đã bò đến được chỗ Nhân Đức.
Cô ta lúc này đã gần như mất sạch lý trí, trong mắt chỉ còn duy nhất một nỗi khát khao người đàn ông đang ngồi trên ghế kia. Thanh Mai tóm lấy gấu quần anh, áp mặt vào chân Nhân Đức, vẻ mặt không giấu được sung sướиɠ:
“Đức… đến được chỗ anh rồi. Thơm quá… em thích mùi thơm trên người anh”. Vừa nói, cô ta vừa nhào lên, ôm lấy cổ Nhân Đức, gấp gáp dùng lưỡi liếʍ cổ anh: “Đúng là mùi này, em thích mùi này… Đức… chiều em được không?”.
Cổ họng Nhân Đức khô khốc, thuốc bắt đầu phát tác khiến anh buộc phải dùng lý trí để ra sức kiềm chế. Cảm xúc liên tục dồn lên, tinh thần kiên trì ép xuống, hai thái cực mâu thuẫn đan xen khiến từng nơron thần kinh trong đầu anh như muốn nổ tung.
Động chạm của cô ta khiến anh cảm thấy ghê tởm, Nhân Đức nghiêng đầu né tránh, khàn khàn nói một tiếng: “Có nhớ tôi đã từng nói gì không?”.
Thanh Mai lúc này giống như đã phát rồ vì anh, cô ta không còn nhớ được bất cứ thứ gì, liên tục cọ cọ vào người Nhân Đức: “Tất cả để nói sau được không? Bây giờ em muốn… Người anh mát quá… dễ chịu quá…. Đức… em muốn…”.
Văn Chung nhìn thấy cô ta quấn chặt lấy Nhân Đức liền cười phá lên: “Tiến sĩ Đức, thế nào? Muốn chơi chứ?”.
Nhân Đức ngẩng lên, đôi đồng tử đen sẫm không một chút gợn sóng: “Thuốc của mày tác dụng tệ quá”.
Mặc dù bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản như không, nhưng hơi thở Nhân Đức bắt đầu có phần hỗn loạn. Anh cố gắng dùng mọi biện pháp để khống chế chính mình, nghĩ đến Như Ý, nghĩ đến những tháng ngày ở Mỹ đã phải tự biến mình thành một kẻ biếи ŧɦái để trà trộn vào tổ chức kia ra sao.
Nhớ đến cả nhà 5 người kia không kịp chạy thoát khi anh phóng hoả, cổ họng Nhân Đức lại lợm lên. Rõ ràng lúc đó, anh đã để lại ám hiệu cho bọn họ chạy trốn, còn chỉ dẫn sẵn một đường cho gia đình họ thoát thân, nhưng bởi vì họ coi anh là một tên tội phạm biếи ŧɦái, không tin anh cho nên mới c.hế.t thảm như vậy.
Sau này, cảnh sát Mỹ có thông cáo với công chúng chuyện đó chỉ là tai nạn, để phá được một chuyên án lớn, có những sinh mạng buộc phải hy sinh để cứu nhiều sinh mạng khác. Tiến sĩ Hoàng Nhân Đức làm vậy không sai, cũng chẳng người dân nào oán trách anh cả. Tuy nhiên, nó mãi mãi là một vết nhơ trong lòng anh, mãi mãi là một hố đen trong tim Nhân Đức, anh luôn tự trách mình đã tự tay g.iế.t họ, cho đến tận bây giờ vẫn luôn phải chịu giày vò như vậy.
Văn Chung cứ ngỡ thuốc không có tác dụng với Nhân Đức, lại điên cuồng quay sang nhìn Đàm Quý: “Tăng liều, tiêm thêm 3cc nữa cho tao”.
“Ken, tiêm quá liều sẽ dễ sốc thuốc c.hế.t đấy”.
“Chừng ấy thuốc còn chưa xi nhê với hắn, sợ c.hế.t gì chứ?”. Văn Chung nghiến răng: “Tiêm đi”.
Đàm Quý không còn cách nào, đành tóm lấy Thanh Mai đang bám như đỉa trên người Nhân Đức, quăng qua một bên, sau đó định cầm kim đâm vào cánh tay anh lần nữa.
Cùng lúc này, tai nghe mini trên tai Nhân Đức vang lên tiếng sột soạt, người ở bên kia đã vào được nơi có sóng. Người đó khẽ nói với anh: “Tìm thấy Như Ý rồi”.
Nhân Đức không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm mũi kim đang chuẩn bị đâm vào da thịt mình, bàn tay bên trái đã lẳng lặng rút ra, thò tay thắt lưng Đàm Quý, nhẹ nhàng rút súng của hắn.
Ban nãy khi bị đẩy vào ghế, anh đã cố ý để một bên tay áo sơ mi đè lên ổ khoá. Khi khoá bật lên sẽ vướng áo nên không khớp được, cho nên anh mới có thể lần mò rút tay ra mà không bị ai phát hiện.
Người bên kia thấy anh không đáp, ngầm hiểu tình thế bây giờ đang thế nào, lại nói thêm một câu: “Chỉ có một tên trông coi. Không thành vấn đề. Đừng lo, tôi sẽ cứu được cô ấy”.
Chỉ chờ có vậy, Nhân Đức lập tức nổ sú.ng vào mạng sườn Đàm Quý, hắn vốn nghĩ hai tay anh đang bị khoá chặt vào thành ghế nên không hề phòng bị, trong mấy giây đầu bất ngờ đến mức chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.
Nhân Đức không đợi hắn kịp phản ứng đã bắn thêm một phát súng vào ổ khoá của tay còn lại, Văn Chung nghe thấy tiếng đạn bắn liền vội vã rút s.ú.ng định nã đạn về bên này, nhưng vướng Đàm Quý đang đứng trước mặt Nhân Đức, hắn không thể bắn trúng được, chỉ có thể gầm lên: “M.ẹ k.iế.p”.
Nhân Đức nhanh như chớp luồn s.ú.ng qua eo Đàm Quý, vừa dùng hắn chắn đạn, vừa bắn liên tục về phía Văn Chung và Hải Triều.
Bọn chúng đều bị bất ngờ nên không kịp phòng bị, hơn nữa, bởi vì trình độ bắn s.ú.ng của Nhân Đức xuất sắc hơn người, bọn chúng không so được với anh, cho nên chưa qua hai lần đạn, Hải Triều đã trúng đạn của Nhân Đức, gục xuống c.hế.t không kịp kêu một tiếng.
Tuy nhiên, Văn Chung từng là cảnh sát hình sự nên hành động nhanh nhẹn hơn hai kẻ còn lại rất nhiều. Hắn thấy Hải Triều đã c.hế.t, Đàm Quý lại bị thương, biết mình thất thế, đành lập tức xoay người nhảy xuống bể nước gần đó. Họng s.ú.ng trên tay vẫn chĩa thẳng về phía Nhân Đức.
Lúc này, Văn Chung không còn bận tâm đến sống c.hế.t của Đàm Quý, để có thể g.iế.t chế.t Nhân Đức, hắn sẵn sàng nã đạn túi bụi vào đồng bọn của mình. Đàm Quý lẽ ra vẫn còn có thể cứu được, nhưng lưng hắn bị trúng quá nhiều đạn của Văn Chung, thành ra chỉ có thể nấc lên vài tiếng rồi gục c.hế.t trên người Nhân Đức.
Nhân Đức lúc này cả người dính đầy máu của Đàm Quý, anh đẩy hắn qua một bên, vốn định đuổi theo Văn Chung nhưng vừa đứng dậy đã bị Thanh Mai chồm đến ôm chân. Lúc Nhân Đức xử lý xong cô ta thì bể bơi đã trống không, Văn Chung không rõ đã bỏ trốn đi đường nào rồi.
Quanh gian phòng này rất trống, không có chỗ ẩn náu nào ngoài bể bơi. Nhân Đức cầm chặt s.ú.ng trong tay, cẩn trọng từng bước đi đến bể nước đó. Lúc anh xông ra mới thấy trong bể có một đường dẫn nước khá lớn, một người trưởng thành có thể chui lọt, nước ở bên dưới vẫn còn dính một ít máu. Có lẽ Văn Chung đã trốn qua con đường ấy.
Mà sự thực là hắn cũng đã chui qua đường dẫn nước, khi vừa thoát khỏi gian phòng kia, Văn Chung một tay rịt vết thương vì bị trúng đạn trên vai, tay còn lại liên tục gõ vào tai nghe: “Huân, Thiên, Tân, mọi người đang ở đâu?”.
Không có tín hiệu đáp trả, chỉ có những âm thanh rè rè lạo xạo truyền đến. Văn Chung có chút thảng thốt, liên tục nói: “Mọi người, mau trả lời tôi. Mọi người đang ở đâu?”.
Vẫn không có tiếng người trả lời, cả 6 người kết nối với nhau qua tai nghe, bây giờ 2 người đã c.hế.t, 3 người còn lại cũng không chút động tĩnh khiến Văn Chung lạnh toát sống lưng.
Rõ ràng hắn đã bố trí người canh gác Như Ý và mai phục đội phó Minh cùng Thiện Khiêm, nơi này là địa bàn của hắn, chẳng lẽ chỉ với 2 người mà có thể tiêu diệt chừng ấy người sao?
Không, các gian phòng cửa trái và cửa phải có nối với nhau, nhưng riêng gian phòng nhốt Như Ý là một mật thất, không phải người trong tổ chức thì không thể tìm ra đường vào được. Đội phó Minh cùng Thiện Khiêm xuất phát từ cửa bên trái thì cũng sẽ rất lâu nữa mới đến được gian phòng có bể nước, không tính thời gian đối đầu với Tô Văn Huân và Trần Thiên thì ít nhất cũng phải mất 15 phút nữa mới đến được vị trí này.
Vậy tại sao không thể liên lạc được với Lê Tân? Chẳng lẽ có thêm một kẻ đã trà trộn vào tầng hầm này mà bọn chúng không biết?
Văn Chung càng nghĩ càng cảm thấy sởn gai ốc, bước chân hắn vội vã chạy băng băng qua đường ống dẫn nước, khi vừa nhìn thấy ánh sáng ở đầu bên kia, hắn cũng nhìn thấy một người đã cầm sẵn s.ú.ng đứng ở đó.
Người kia đứng ngược sáng, nhưng hình dáng và động tác cầm sú.ng này hắn không thể nào không nhận ra được. Trong đầu tức thì xẹt qua một cái tên khiến Văn Chung rùng mình, run rẩy đến mức suýt nữa đánh rơi cả súng.
Hắn gặp ma phải không?
***
Lời tác giả: Chỉ còn một đoạn nữa là truyện sẽ đến hồi kết. Một câu truyện mà bạn Hổ đã viết mờ cả mắt, tốn rất nhiều thời gian và còn xoắn cả não nữa.
Bây giờ sắp kết rồi, chỉ muốn hỏi mọi người hai điều. Một là nhận xét và góp ý về truyện, phần nào tôi làm chưa tốt, phần nào tôi cần phải sửa. Tôi rất thích nghe góp ý, cũng sẽ chịu khó tiếp thu (chỉ cần đừng chê bai là tui sướиɠ).