Chiều tối của ngày hôm đó, Nhân Đức rời khỏi cục cảnh sát, một mình lái xe đi về phía khu ổ chuột.
Khi anh đến, những chiếc lều lụp xụp phía ngoài trống trơn không một bóng người, đồ đạc và rác rưởi vứt vung vãi khắp nơi, mẩu bánh mì dưới đất bị chuột cắn đang lên mốc xanh, chứng tỏ người dân ở nơi này mới vừa dọn đi chưa lâu.
Nhân Đức lẳng lặng đi vào bên trong, khung cảnh vẫn hoang tàn như vậy, duy chỉ có ngôi nhà gỗ ở giữa khu ổ chuột là có bóng người đang đi ra. Tên nghiện cởi trần ngáp dài một cái, vắt áo lên vai ra chum nước bên hiên nhà rửa mặt, vừa thấy có bóng người tiến đến, hắn ngay lập tức ngẩng phắt lên:
“Ai?”.
“Tổ chức T ở đâu?”. Nhân Đức không vòng vo nhiều, hỏi thẳng.
“Không biết”. Hắn nhận ra Nhân Đức, nhưng tên nghiện vẫn nhớ rõ người cảnh sát này rất lịch sự ôn hòa, hắn không sợ.
Tuy nhiên, khi hắn vừa nói dứt câu thì đột nhiên lại trông thấy một nòng s.ú.ng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu mình. Lúc này, bước chân Nhân Đức đã đến gần, hắn có thể nhìn thấy được sắc mặt và ánh mắt lạnh lẽo như băng của anh, thậm chí còn thấy cả ngón tay trỏ đang đặt trên cò súng đang co lại, tên nghiện bỗng chốc rùng mình, vội vã quay đầu bỏ chạy.
Tuy nhiên, hắn còn chưa chạy nổi hai bước thì bỗng nhiên có một chiếc bóng nhanh như chớp từ hiên nhà lao ra, một chiêu dứt khoát quật ngã hắn.
Đức Minh đè chân lên tên nghiện, gằn từng chữ: “Thằng khốn, nói mau, bọn chúng ở đâu?”.
“Bọn chúng… gì cơ?”. Tên nghiện vẫn lì lợm chối bay chối biến: “Tôi không hiểu anh đang nói gì”.
“Không hiểu phải không?”. Đức Minh không khách khí vung một quyền vào mặt hắn, không đợi tên nghiện kịp phản ứng đã vung liên tiếp nắm đấm thứ hai, thứ ba: “Để tao vận động não mày một chút xem mày có hiểu ra không”
Tên nghiện bị đánh đến trào máu mồm máu mũi, đến lần ăn đấm thứ năm thì hết chịu nổi, gào lên: “Dừng tay, dừng tay, tôi nói, tôi nói”.
“Mau nói”. Đội phó Minh quát.
“Ở trang trại Hà Ninh”.
Đức Minh nghe xong, không nói không rằng tiếng nào đã đứng dậy, lôi hắn ấn đầu vào chum nước.
Trước khi đến đây, đội phó Minh đã đọc tài liệu mà Nhân Đức để lại. Trong đó có ghi: móng tay của Nguyễn Văn Thái và Tô Văn Quân có nấm Botrytis bassiana Bals, loại nấm này xuất hiện trên cơ thể tằm vôi, cũng là loại tằm có thể sản xuất ra một thành phần của chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh đặc biệt kia.
Quanh Hà Nội có một số điểm nuôi tằm vôi, nhưng chắc chắn tổ chức T sẽ không ngu ngốc đến mức nuôi tằm vôi công khai. Cho nên có thể loại trừ những cơ sở đó, bọn chúng phải nuôi ở một nơi vô cùng kín đáo, có thể che mắt được tất cả những người xung quanh.
Nhân Đức còn để lại một bản ghi chép quá trình phá chuyên án tổ chức T, trong đó có một trang được gấp lại. Đó là trang tài liệu được ghi chép khi ở Hoà Bình, công an địa phương có nói rằng: “Trang trại Hà Ninh giải thể rất lâu rồi, trên thị trường không còn chiếc xe nào dán chữ Trang Trại Hà Ninh lưu thông nữa”. Nếu đã không còn, tại sao tên nghiện lại nói nhìn thấy chữ Trang trại Hà Ninh ở thùng xe?
Cho nên, sau cùng Nhân Đức kết luận: Khi đội 1 tìm đến khu ổ chuột, tên nghiện đã sợ hãi bị phát hiện ra điều gì đó mới cố tình bịa ra chuyện chiếc xe để đánh lạc hướng cảnh sát. Hắn khiến mọi người đổ dồn sự chú ý vào trang trại đã bỏ hoang kia, nhưng thực ra lúc đó Nguyễn Văn Thái vẫn đang bị giam ở Hà Nội này. Nguyễn Văn Thái chỉ thực sự bị đưa về trang trại Hà Ninh và bị g.iế.t vào quãng thời gian sau khi tên nghiện được thả ra từ cục cảnh sát.
Điều đó cũng lý giải tại sao trước khi tìm thấy t.h.i t.hể Nguyễn Văn Thái một ngày, công an địa phương có xuống trang trại Hà Ninh tìm kiếm nhưng không phát hiện ra điều gì khả nghi, tuy nhiên ngay ngày hôm sau lại có Tô Văn Quân cố tình chỉ điểm t.hi t.hể Nguyễn Văn Thái ngay tại đó.
Liên hệ chi tiết đáng ngờ này cùng với câu nói “Nhưng ở đây bẩn” của Như Ý, Nhân Đức đã có thể xác định nơi lẩn trốn của tổ chức T chính là khu ổ chuột. Nơi này có điều kiện lý tưởng để nấm Botrytis bassiana Bals phát triển, tạo ra bạch cương tàm – thành phần đặc biệt trong loại chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ kia.
Đúng vậy, tổ chức T phải ấn náu ở đây, không thể nào là trang trại Hà Ninh được.
Đội phó Minh ấn đầu tên nghiện xuống chum nước cho đến khi mặt hắn đỏ gay, vùng vẫy dần dần trở nên yếu ớt, mới túm tóc hắn lôi lên:
“Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, nói không?”.
Tên nghiện đã chịu đựng đủ giày vò, hắn tranh thủ há miệng thở lấy thở để: “Nói… nói… dừng tay lại đi… tôi nói”.
“Mau nói”.
“Ở dưới tầng…. hầm”. Tên nghiện chỉ vào trong ngôi nhà gỗ của hắn: “Bên trong đó có một tầng hầm”.
“Vị trí cụ thể”.
“Ở sau tủ… tủ quần áo của tôi…”
“Mẹ k.iế.p”. Đội phó Minh bực bội cho hắn thêm một đấm, tên nghiện không thể chịu thêm một đòn này, lập tức lăn ra ngất xỉu.
Đức Minh phủi tay, ngẩng đầu nhìn về phía Nhân Đức: “Nghe thấy rồi chứ? Đường vào ở sau cánh tủ của hắn”.
Nhân Đức đi lại phía đội phó Minh, anh nhìn tên nghiện đang nằm vật ra đất rồi lại ngước lên: “Anh Minh, sao anh lại đến đây?”
“Đi theo cậu chứ sao nữa?”. Đội phó Minh lườm anh: “Định biến chúng tôi thành đồng đội tham sống sợ c.hế.t đấy à?”.
Thiện Khiêm lúc này cũng từ đâu chạy đến, thở hổn hển: “Anh Minh nói kiểu gì anh cũng sẽ hành động trước nên bảo em đi theo anh, ban nãy em bị chó đuổi ngoài kia nên mới vào chậm. Anh yên tâm, chỉ có em với anh Minh đi theo anh thôi, cục trưởng vẫn chưa biết chuyện, chúng ta cùng đi cứu chị Như Ý”.
“Tự ý tấn công vào địa bàn của tổ chức T khi chưa có chỉ thị của cấp trên sẽ bị kỷ luật”. Nhân Đức lắc đầu: “Người tổ chức T nhắm đến là tôi, hai người không liên quan, nếu muốn giúp tôi thì tạm thời hãy quay về cục trước xin phê duyệt kế hoạch trước đã. Chờ cục trưởng đồng ý chi viện thêm lực lượng rồi đến”.
“Cậu định lừa ai đó hả?”. Đội phó Minh nghiến răng: “Không phải cậu nói con mồi hoàn mỹ chính là mục tiêu chúng nhắm đến sao? Đừng tưởng tôi không biết suy luận. Bọn chúng bây giờ vẫn đang ở núp dưới tầng hầm kia chờ cậu đến, để xem cậu có xứng đáng là con mồi hoàn mỹ hay không. Nếu cậu nhờ sự trợ giúp của đội hình sự, bọn chúng sẽ coi thường cậu, sẽ cảm thấy cậu nhát gan, không xứng đáng là con mồi hoàn mỹ của bọn chúng nữa. Cậu sợ Như Ý gặp nguy hiểm, cũng sợ đội chúng ta gặp nguy hiểm nên mới một mình định xông vào tầng hầm đó chứ gì?”.
Đội phó Minh biết, tự ý hành động là vi phạm kỷ luật cảnh sát hình sự, làm ảnh hưởng đến việc phá án. Lẽ ra khi thấy Nhân Đức để lại tài liệu trong phòng và đến đây, anh ta sẽ phải báo cho cục trưởng biết và ngăn cản. Nhưng Đức Minh đã không làm thế, bởi vì anh ta hiểu được lý do tại sao Nhân Đức lại lựa chọn âm thầm hành động như vậy.
Đội phó Minh trước nay chưa từng làm trái mệnh lệnh, nhưng hôm nay, vì Nhân Đức, vì Như Ý, vì những người mà anh ta coi là đồng đội như máu như thịt mà quyết định làm trái kỷ luật một lần. Thiện Khiêm nhút nhát cũng vậy, trên đường đi theo Nhân Đức, cậu ta có nói một câu: Mẹ k.iế.p, cùng lắm là bị đuổi khỏi ngành, có thất nghiệp hay bỏ mạng tại đây cũng phải c.hế.t một cách vẻ vang, nhất định sẽ đi cùng anh Đức, cứu chị Như Ý.
Nhân Đức nhìn hai người bọn họ ai cũng nhễ nhại mồ hôi, ánh mắt ai cũng sôi sục và kiên định, bỗng dưng lòng anh cũng cảm thấy vững tâm và cảm kích chưa từng có. Anh biết không thể lay chuyển bọn họ, sau cùng đành nói: “Mọi người, cảm ơn”.
“Khách sáo gì chứ, đừng đứng đó nói dông nói dài nữa”. Đội phó Minh đá tên nghiện lăn sang một góc: “Hắn ăn no đòn như vậy, ít nhất cũng phải bất tỉnh đến sáng mai. Chúng ta mau đi thôi”.
Ba người bọn họ cẩn trọng bước vào căn nhà gỗ, khi tìm thấy tủ quần áo kia, Nhân Đức tự tay kéo ra kiểm tra, bên trong chỉ có lác đác mấy chiếc quần áo cũ rích.
Anh lấy tay gõ nhẹ vào tấm gỗ phía sau tủ, âm thanh ‘cốc cốc’ thanh thoát, chứng tỏ phía sau là một không gian rỗng: “Anh Minh, đằng sau tủ có đường”.
Đội phó Minh nói với Thiện Khiêm: “Cậu dùng máy tầm nhiệt kiểm tra xem có bao nhiêu người dưới đó”.
“Vâng”.
Thiện Khiêm ngay lập tức sử dụng máy tầm nhiệt để kiểm tra người bên trong, tuy nhiên khi nhìn thấy kết quả, gương mặt cậu ta lập tức trở nên nhăn nhó: “Anh Minh, không phát hiện điểm nhiệt”
Đầu mày đội phó Minh liền cau chặt lại: “Máy tầm nhiệt chúng ta sử dụng có dải phổ dài khoảng 50 mét. Vượt qua 50 mét sẽ không quét ra được chấm nhiệt nữa. Nếu không phát hiện điểm nhiệt, nghĩa là bọn chúng không có ở đó hoặc tầng hầm bên dưới phải có chiều dài hơn 50 mét”.
Nhân Đức gật đầu: “Xây dựng một tầng hầm lớn như vậy ở một khu ổ chuột thế này, khả năng lớn đây không chỉ là nơi lẩn trốn của chúng mà còn là nơi nuôi bạch cương tàm và điều chế ra loại m.a t.ú.y kia”. Anh nói: “Trong đó chắc chắn sẽ có rất nhiều cạm bẫy”.
Thiện Khiêm đồng tình “Em cũng nghĩ vậy”.
Đội phó Minh mím môi, suy nghĩ một lát mới nói: “Huy động lực lực đông sẽ kinh động đến bọn chúng, Như Ý cũng sẽ gặp nguy hiểm. Không còn cách nào khác, Đức, Khiêm, chúng ta tự tìm cách xuống thôi”.
“Vâng”
Đội phó Minh đã cài đặt gửi một tin nhắn đến cục trưởng vào lúc 5h sáng ngày hôm sau. Nhân Đức cũng đã để lại tài liệu và bản kết luận phá án trong phòng làm việc của anh, ngày mai mọi người đọc được sẽ có thể tìm đến ứng cứu. Nhưng quan trọng hơn, bây giờ bọn họ phải tìm Như Ý trước đã.
Đội phó Minh dùng mũi d.a.o cẩn thận cạy miếng gỗ phía sau tủ, hành động rất nhẹ nhàng tỉ mỉ, không hề phát ra âm thanh lớn, năm phút sau cuối cùng một lối đi cũng hiện ra.
Nhìn quãng đường tối tăm không một chút ánh sáng phía trước, tinh thần của bọn họ ngay lập tức căng lên. Đội phó Minh định lên tiếng, nhưng Nhân Đức đã nói trước:
“Để tôi đi trước”.
“Đức, cậu không có nghiệp vụ cảnh sát, xoay sở trong tình thế nguy hiểm không bằng tôi. Cứ để tôi đi trước”.
Nhân Đức nghiêng đầu nhìn Đức Minh: “Anh Minh, đừng lo, bọn chúng tạm thời sẽ không g.iế.t tôi”.
Đúng vậy, anh chính là con mồi hoàn mỹ, bọn chúng còn chưa hành hạ anh đến mức sống không bằng c.hế.t, sao có thể g.iế.t anh dễ dàng được chứ?
Đội phó Minh nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy những điều Nhân Đức nói rất có lý, sau cùng đành thở hắt ra một tiếng: “Được. Cậu đi trước, tôi và Khiêm đi sát phía sau, chúng ta không tách xa quá 50cm”.
“Được”.
Phía bên kia của tủ quần áo là một cầu thang bộ dẫn xuống hầm ngầm, Thiện Khiêm mang theo kính hồng ngoại, đưa cho Nhân Đức đi đầu tiên, bọn họ bám theo bước chân của anh.
Cả ba người di chuyển không một tiếng động trong bóng tối, cẩn trọng đến mức không dám thở mạnh. Đội phó Minh và Thiện Khiêm mặc dù không đeo kính hồng ngoại như Nhân Đức, nhưng bởi vì không nhìn thấy nên thính giác buộc phải trở nên nhạy bén khác thường, bất kỳ tiếng động nào nhỏ nhất cũng khiến bọn họ đặc biệt cảnh giác.
Hai người bọn họ cầm chắc súng trong tay, một người chú ý bên trái, người còn lại lắng nghe bên phải, Nhân Đức bình thản quan sát phía trước qua kính hồng ngoại.
Đội phó Minh nghe thấy rất nhiều những âm thanh ‘tích… tích’ rất đặc biệt, giơ camera điện thoại lên mới thấy trần tầng hầm này không có camera theo dõi, nhưng lại có dây dẫn chậm nối khắp mọi nơi.
Những tiếng ‘tích… tích’ kia chính là âm thanh đặc trưng của b.o.m. Bo.m được chôn khắp tầng hầm này, chưa khởi động, nhưng nếu bọn chúng khai ngòi nổ, chắc chắn bọn họ sẽ bị chôn vùi tại nơi này ngay lập tức.
Lúc này, đội phó Minh mới càng thấm thía lý do Nhân Đức chọn đến khu ổ chuột một mình. Nếu toàn đội vào đây, thương vong sẽ không hề nhỏ, đám biếи ŧɦái kia sẵn sàng ‘cảm tử’ và đem Như Ý chôn cùng. Nhân Đức chọn một mình xông vào đây cứu cô, vốn tưởng là hiểm nguy nhất, nhưng thực ra lại là biện pháp an toàn nhất cho tất cả.
Đội phó Minh liếc bóng lưng cao ngất của anh đi ngay phía trước mình, trong lòng không nhịn được, cảm thấy vô cùng kính phục!
Cuối cùng, sau gần mười phút cũng nhìn thấy được một chút ánh sáng.
Đội phó Minh khẽ nói: “Có ánh sáng phía trước. Đức, Khiêm, cẩn thận”.
“Rõ”.
Trước mặt là một ngã ba, ở chính giữa treo một chiếc đèn tròn màu vàng, ánh sáng mờ ảo nhàn nhạt, không gian vắng lặng không bất cứ âm thanh nào, lạnh lẽo đến mức khiến người ta có cảm giác sởn gai ốc.
Đội phó Minh, Nhân Đức và Thiện Khiêm nhanh chóng tách ra, Đức Minh nép sát vào bức vách bên phải, hai người còn lại nép chặt vào bức vách bên trái. Lắng nghe tiếng động một lần nữa, xác định bên đó không có ai di chuyển, đội phó Minh liền quắc mắt một cái, cả ba người cùng đồng thời cầm súng xông ra hai bên ngã ba.
Hai ngả trái phải vắng lặng, chỉ có hai cánh cửa ở cuối đường im lặng như tờ. Đội phó Minh siết chặt khẩu súng trong tay, ánh mắt nhìn chòng chọc vách tường giữa ngã ba: “Có chữ gì đó ở trên tường”.
Trên vách đất vẫn còn vương chút ẩm ướt có một vòng tròn âm dương và một dòng chữ được khắc bằng vật nhọn lên tường đất: Con đường nào cũng dẫn đến c.á.i c.hế.t, chọn cái c.hế.t sung sướиɠ thì đi cánh cửa này, muốn được cứu rỗi linh hồn thì sang cửa bên phải. Từ chối cái c.hế.t hãy quay ngược về đường cũ.
“Lũ khốn này”. Thiện Khiêm bực bội chửi thề một tiếng: “Giả thần giả quỷ cái gì chứ? Chúng tự coi mình là chúa trời, có quyền định đoạt sống c.hế.t của người khác đấy à?”.
“Chúng không có tư cách đó”. Đội phó Minh quay sang nhìn Nhân Đức, không có ý định lùi bước, chỉ hỏi một câu: “Đức, nên đi cánh cửa bên trái hay bên phải?”.
“Anh Minh, có lẽ chúng ta phải tách ra tại đây”. Nhân Đức cẩn thận quan sát từng dòng chữ trên vách hầm: “Bọn chúng đưa ra một bài toán mà câu trả lời nào cũng là đúng. Những nạn nhân của tổ chức T đều được chọn cái c.hế.t sung sướиɠ, đều được ‘cứu rỗi linh hồn’, cho nên cửa bên trái hay cửa bên phải đều sẽ dẫn đến một kết cục mà thôi”.
Thiện Khiêm lẩm bẩm: “Con đường nào cũng dẫn đến cái c.hế.t?”.
“Đúng vậy”. Anh đáp: “Tuy nhiên, tôi đã xem bản đồ nơi này, bao quanh hướng đông khu ổ chuột là một con kênh dẫn nước thải của thành phố. Từ khi bước xuống hầm cho tới khi đến cả ngã ba này, tất cả đều đang đi về hướng đông”.
Đội phó Minh tiếp lời: “Như vậy có nghĩa là cửa trái sẽ đi về hướng bắc, cửa phải sẽ đi về hướng nam?”.
“Hướng Nam và hướng Bắc của khu ổ chuột đều được xây dựng các toà nhà cao tầng. Dầm móng của toà nhà cao tầng sẽ phải đào rất sâu, đồng nghĩa với việc tầng hầm của tổ chức T cũng sẽ không thể đào xuyên về hướng đó”. Nhân Đức sờ tay lên từng chữ in hằn trên vách đất, cảm nhận được lớp đất mới vẫn còn ẩm ướt dưới những ngón tay: “Tường đất của hai con đường đều khô, chỉ có dòng chữ này là mới, có nghĩa là hai hầm ngầm trái phải đã đào từ lâu rồi, bọn chúng vốn xây dựng nơi này làm chỗ ẩn náu, không phải để giăng bẫy chờ chúng ta. Trên thực tế, nếu Đông, Nam, Bắc đều không thể đi được, vậy đường bọn chúng tẩu thoát sẽ là hướng nào?”.
Nếu đi tiếp về hướng Đông sẽ đυ.ng phải mương nước thải, sẽ c.hế.t ngộp trong hôi thối bẩn thỉu, hướng Bắc và hướng Nam đều đã bị chặn lại bởi các dầm móng tòa nhà cao tầng. Kết quả, chỉ còn một hướng Tây, cũng chính là đường trở ra mà chúng nói: “Nếu từ chối cái c.hế.t, hãy quay ngược về đường cũ”.
“Hướng Tây”. Đội phó Minh cùng Thiện Khiêm không hẹn mà đồng thời đáp.
“Đúng vậy, nhưng bọn chúng không thể đào xuống một tầng nữa rồi quay ngược trở ra. Cho nên hai cánh cửa Nam – Bắc này sẽ phải thông nhau. Nếu có người truy đuổi từ cửa trái, bọn chúng sẽ từ vị trí chính giữa chạy ra cửa phải. Nếu có người truy đuổi từ hướng Bắc, thì ngược lại, bọn chúng sẽ chạy ra từ cửa trái, đi qua ngã 3 chúng ta đang đứng và đi trở ra con đường cũ sau tủ gỗ, cũng chính là hướng Tây”. Nhân Đức nói một cách kiên định và rành rọt: “Cho nên những chữ mới được khắc trên vách tường này chẳng qua chỉ là một chiêu trò đánh vào tâm lý phải lựa chọn của chúng ta mà thôi. Trên thực tế, hai cửa trái – phải, Nam – Bắc này thông nhau, dù mỗi người đi vào một cửa cũng vẫn sẽ gặp lại nhau ở một chỗ nào đó”.
Đội phó Minh không thể không bội phục óc phán đoán và con mắt sắc bén phi thường của Nhân Đức. Những thứ anh vừa phân tích, người bình thường thực sự không thể nào trong một thời gian ngắn nhìn thấu được. Khí thế của Đức Minh ngay lập tức sục sôi: “Cho nên cậu muốn chúng ta tách ra, một mặt để chặn đường nếu như bọn chúng muốn tẩu thoát. Một mặt, nếu người nào gặp được tổ chức T đầu tiên, người còn lại sẽ có thể đánh úp bọn chúng từ phía sau?”
Nhân Đức khẽ cười: “Vâng”
“Được”. Đội phó Minh hiểu, tách ra sẽ rất nguy hiểm nhưng đó là cách tốt nhất để cứu Như Ý: “Vậy cậu và Khiêm đi cửa bên trái, tôi đi bên phải. Chúng ta liên lạc qua tai nghe, xảy chuyện gì thì lập tức tới ứng cứu”.
“Anh Minh, anh và Khiêm đi bên trái, để tôi đi cánh cửa bên phải”.
“Cậu không học nghiệp vụ cảnh sát, cũng không biết võ, cậu không thể đi một mình được. Tôi dù sao cũng là cảnh sát hình sự được huấn luyện bài bản, tôi nhiều kinh nghiệm hơn cậu, để tôi đi một mình”.
“Lúc ở Mỹ, tôi đã từng tham gia phá vụ án sát thủ liên hoàn tương tự thế này, dù sao học tâm lý cũng dễ đối phó với tội phạm biếи ŧɦái hơn”. Ngữ điệu của anh vô cùng khiêm tốn và điềm đạm: “Anh và Khiêm có nhiều kinh nghiệm phá án, nhưng trước nay chưa từng đối đầu với loại tội phạm như tổ chức T, đi hai người vẫn hơn”.
Nghe xong câu này, Đức Minh lại đột nhiên nhớ đến những thứ Văn Chung đã nói hôm qua. Nếu thực sự những lời hắn nói là sự thật, Nhân Đức có thể trà trộn vào tổ chức kia, thậm chí còn dám g.iế.t người, thì chứng tỏ bản lĩnh của Nhân Đức không phải hạng tầm thường. Nhất là tiến sĩ tâm lý học tội phạm nổi tiếng này còn đạt được cả huy chương bắn s.ú.ng.
Cuối cùng, Đức Minh đành nói: “Vậy được, chúng tôi đi cửa bên trái, cậu đi cửa bên phải, giữ liên lạc qua tai nghe”.
“Vâng”.
Ba người bọn họ nhanh chóng tách ra, Thiện Khiêm và đội phó Minh đi đến cửa trái, một mình Nhân Đức bước theo hướng ngược lại. Khi tay anh vừa chạm đến tay nắm cửa thì đội phó Minh mới nói thêm một câu:
“Đức, cẩn thận. Nhất định chúng ta phải sống, nhất định phải cứu được Như Ý”.
Nhân Đức quay đầu nhìn mọi người, trong lòng biết rõ cánh cửa bên phải hiểm nguy nhất, cũng là con đường gặp được tổ chức T nhanh nhất, bọn chúng chắc hẳn sẽ không muốn thấy anh đi cùng những người trong đội hình sự, cho nên anh mới lựa chọn một mình bước đi con đường này.
Không rõ khi rời khỏi nơi đây có còn được gặp lại bọn họ nữa không, giây phút này, đột nhiên trong lòng anh lại cảm thấy rất lưu luyến.
Nhân Đức mỉm cười, khẽ nói:
“Anh Minh, Khiêm, hai người cũng vậy”.
***
Bên trong cánh cửa bên phải là một hành lang dài ngoằn nghèo, vắng lặng không một bóng người, vách tường bên trong được kè bằng các miếng gỗ loại, đèn trần mờ tối, bên dưới nền đất không có dấu chân người đi.
Nhân Đức khẽ nhíu mày quan sát vài giây, phát hiện ra có kẻ đã cố ý che giấu dấu chân, liền thẳng lưng tiếp tục đi vào bên trong. Mặc dù trong đường hầm lắt léo, lại dẫn đi vòng vèo thành nhiều cung đường khác nhau, tuy nhiên Nhân Đức vẫn có thể phán đoán được mình đang đi về hướng Đông, như anh đã nhận định lúc trước.
Đi được chừng vài phút, Nhân Đức mới khẽ gọi qua tai nghe: “Anh Minh, Khiêm, mọi người thế nào rồi?”.
Không có tiếng người đáp lại, chỉ có những tiếng rì rì lạo xạo của tín hiệu không được kết nối. Nhân Đức rút điện thoại ra, nhìn màn hình không có một vạch sóng nào, trong lòng thầm mỉa mai một tiếng.
Căn hầm này không quá sâu so với mặt đất, tổ chức T cũng không thể ẩn náu ở một nơi không có kết nối thông tin với bên ngoài. Cho nên chắc chắn bọn chúng đã đặt thiết bị phá sóng ở đây, cố ý chia rẽ anh liên lạc với những người trong cục cảnh sát.
Nhân Đức không hề bận tâm đến vấn đề này, chỉ lẳng lặng cất điện thoại vào túi rồi lại tiếp tục tiến về phía trước. Đi thêm một quãng, bỗng dưng bóng đèn trần nhấp nháy vài cái rồi vụt tắt, không gian tối om phía trước đột ngột vang lên những tiếng “cọt kẹt” khiến người khác có cảm giác quái đản vô cùng.
Vẻ mặt Nhân Đức không biến sắc, anh đứng nguyên một chỗ lắng tai nghe, vài giây sau, khi tiếng động cơ kết thúc thì đèn điện cũng bật sáng. Lúc này trước mặt Nhân Đức liền hiện ra 4 tấm bia hình người, là hình của đội phó Minh, Thiện Khiêm, Đăng Dương và Như Ý.
Một tiếng nói đã ghi âm sẵn từ trên trần hang vang lên: “Tiến sĩ Đức, trong bốn tấm bia này có một tấm bia khác với ba tấm còn lại. Nếu muốn đi tiếp thì hãy chọn đúng tấm bia đó. Nên nhớ, chỉ được chọn duy nhất một lần, nếu chọn sai, bom hẹn giờ đặt trong hang sẽ chôn vùi cậu ngay tức khắc”.
Nói xong, ròng rọc dưới chân bốn tấm bia lại bắt đầu chuyển động, các tấm bia đồng loạt di chuyển, ánh sáng màu cam yếu ớt vốn không thể soi rõ quá nhiều chi tiết trên tấm bia, nó lại di chuyển liên tục gây nhiễu loạn thị giác.
Và điều quan trọng nhất, những tấm bia ấy lại in hình đồng đội và người phụ nữ mà Nhân Đức yêu, dù chỉ là bản mô phỏng nhưng lại gây áp lực tâm lý cho anh không hề nhỏ.
Nhân Đức khẽ cau mày nhìn từng chuyển động của tấm bia, anh mím môi im lặng chừng 10 giây vẫn không nổ súng. Lát sau, âm thanh kia lại tiếp tục: “Tiến sĩ Đức, có cần gợi ý không? Tôi sẵn lòng gợi ý cho…”
Còn chưa hết câu thì trong tầng hầm đột nhiên vang lên “đoàng” một tiếng, viên đạn từ nòng súng của Nhân Đức bay đi, xuyên qua những tấm bia đang liên tục chuyển động, chính xác thẳng vào tấm bia hình Thiện Khiêm.
Không gian ngay lập tức yên ắng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Ròng rọc ngừng lại, tấm bia hình Thiện Khiêm thủng một lỗ ngay tim, thiết bị cảm biến ngay sau đó bị bắn vỡ nát.
Ánh mắt Nhân Đức kiên định không suy chuyển, không một chút sợ hãi, anh lẳng lặng thu súng. Cùng lúc này, tiếng loa ghi âm lại vang lên:
“Chúc mừng tiến sĩ Đức, cậu đã chọn đúng. Xin mời đi tiếp”.
Nói xong, đèn trần lại tắt lần nữa, tiếng ròng rọc từ từ nhỏ dần rồi tắt hẳn. Khi không gian yên ắng trở lại, ánh sáng lại một lần nữa được bật lên, không còn những tấm bia kia cản đường, Nhân Đức lập tức đi thẳng về phía trước.
Anh hiểu rõ, đã đặt chân nơi này thì ắt sẽ phải đối mặt với rất nhiều chông gai, nhưng không hề chùn bước.
Lũ tội phạm biếи ŧɦái này không những có sở thích trêu đùa với mạng sống của người khác, mà còn dùng những chiêu trò vô sỉ để khiến anh có cảm giác bản thân mình dơ bẩn.
Bọn chúng cố ý in hình đồng đội và người anh yêu thương lên những tấm bia đó, dù là nổ súng vào tấm bia nào cũng đều có cảm giác như đang b.ắ.n chính người thân của mình, làm nhiễu loạn tinh thần anh. Tuy nhiên, trong cuộc đấu trí này, Nhân Đức đã thắng.
Tất cả những nét mặt trên tấm bia đều giống y hệt người thật. Đội phó Minh uy nghiêm chính trực, Đăng Dương mạnh mẽ nghiêm trang, Thiện Khiêm nhút nhát dè dặt, Như Ý kiên cường cứng rắn.
Nhân Đức đã không chọn Đăng Dương, một người ‘đã c.hế.t’ trong 4 tấm bia đó, anh chọn Thiện Khiêm, bởi vì cậu ta của hiện tại đã lột xác, tựa như đã trở thành một người khác so với Thiện Khiêm trên tấm bia kia.
Có thể xông vào biển lửa cứu người, có thể không sợ đau đớn cõng Trần Đức Viên ra bên ngoài, thậm chí còn có gan đến tận đây cùng anh. Trong bốn tấm bia đó, Thiện Khiêm chính là khác biệt nhất.
Quả thực, anh đã đúng!
Đi thêm chừng 200 mét nữa thì trước mặt Nhân Đức hiện ra một cánh cửa sơn màu đỏ loang lổ bị khoá kín. Trên cửa có một bảng mật mã màu đen, màn hình điện tử hiện một dòng chữ: Hello, welcome to T. Bên dưới bảng mật mã là một quả bom hẹn giờ, thời gian trên đó là 01:30.
Lần này, không có âm thanh chỉ dẫn việc phải làm nữa, nhưng Nhân Đức hiểu rõ mình chỉ có một con đường duy nhất, đó là mở đúng mật mã này.
Quy luật vẫn như cũ, đúng sống, sai c.hế.t, không cho phép sai một ly.
Bảng mật mã này đã được lau sạch, không có vết mài mòn con số, cũng không có dấu vết mồ hôi, không thể dùng phán đoán thông thường để suy luận ra con số. Nhân Đức lẳng lặng hít sâu vào một hơi, thử chạm tay vào bảng mật mã thì một luồng điện đột ngột lan qua đầu ngón tay rồi truyền khắp người anh.
Anh khẽ giật mình, vội vã rút tay về, tuy nhiên, vài giây tiếp theo lại tiếp tục giơ tay chạm đến bảng mật mã đó lần nữa, toàn thân lại thêm một lần nữa run lên, điện giật đến mức khắp thớ thịt đều đau nhói!
***
Trong khi đó, ở con đường hầm phía bên phải, đội phó Minh và Thiện Khiêm cũng đã tiến được một quãng rất dài, nhưng tạm thời vẫn chưa gặp phải cạm bẫy nào.
Lúc mới bước vào cánh cửa bên trái chưa lâu thì đội phó Minh cũng đã liên lạc với Nhân Đức vài lần qua tai nghe, nhưng nơi này không có sóng nên không nhận được tín hiệu đáp trả. Hai người bọn họ lo lắng cho Nhân Đức nên đã vội vã quay lại đường cũ, tuy nhiên cánh cửa bên ngoài đã đóng kín đến mức đẩy thế nào cũng không ra, cuối cùng, bọn họ không còn cách nào khác, đành tiếp tục tiến sâu vào bên trong tầng hầm.
Thiện Khiêm sốt ruột hỏi: “Từ khi bước qua cánh cửa kia đã bị mất sóng liên lạc, Anh Đức đi một mình, không liên lạc được với chúng ta thì lỡ gặp nguy hiểm phải làm sao đây?”.
“Đừng quá lo lắng”. Đội phó Minh không dám buông lỏng tinh thần dù chỉ một khắc, ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm về phía trước: “Cậu ấy nhìn thư sinh vậy thôi nhưng không phải là hạng tầm thường đâu. Tôi đã nghe về cậu ấy rồi, từng một mình trà trộn vào hang ổ của tổ chức sát thủ liên hoàn ở Mỹ, góp công rất lớn trong việc phá chuyên án đó. Sau đó trở thành tiến sĩ tâm lý học tội phạm rất nổi tiếng ở St. Louis, Missouri”.
“Vậy… những lời tên khốn Chung kia nói có thật không?”. Thiện Khiêm có chút dè dặt: “Anh ấy g.iế.t cả nhà người ta ấy?”.
“Tôi không rõ, việc này các tài liệu về cậu ấy không nhắc đến”. Đội phó Minh nói đến đây, đột nhiên lại nhớ ra chuyện gì đó: “Tại sao hắn lại biết rõ về Đức thế nhỉ? Chẳng lẽ hắn từng tham gia tổ chức sát thủ liên hoàn bên Mỹ?”.
Thiện Khiêm ngơ ngác lắc đầu: “Em không biết”.
“Khốn thật. Tên…”
Đội phó Minh còn chưa nói hết câu thì bỗng dưng mặt đất dưới chân đột ngột sụp xuống, anh ta không kịp phản ứng, cả người liền đổ nhào xuống bên dưới.
May sao lúc đó Thiện Khiêm đang ở ngay phía trước, cậu ta nhanh như cắt tóm lấy cánh tay của đội phó Minh, nghiến răng nghiến lợi giữ anh ta cheo leo trên miệng hố.
“Anh Minh… giữ chặt tay em”.
Đất đá rơi ào ào xuống bên dưới, ánh đèn bên trên không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể lờ mờ trông thấy dưới hố là hàng chục cây chông nhọn hoắt đang chĩa thẳng lên. Nếu Thiện Khiêm không giữ lại kịp, chắc chắn đội phó Minh đã bị đ.â.m đến mức cả người thủng lỗ chỗ.
Đức Minh toát mồ hôi lạnh, nghiến răng ngước lên nhìn Thiện Khiêm: “Cẩn thận, đừng để trượt xuống”.
“Em biết rồi”. Thiện Khiêm nghiến răng nghiến lợi dồn sức kéo đội phó Minh lên, ở bên dưới, Đức Minh cũng cẩn trọng dồn sức vào đôi chân, đẩy người trồi lên. Cứ thế, ba mươi giây sau cũng có thể leo lên được miệng hố.
Thiện Khiêm cả người ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển: “Thoát… thoát rồi…”.
“Mẹ k.iế.p”. Đức Minh lau bụi đất trên mặt, không dám ngơi nghỉ một phút, đành nhanh chóng đứng lên: “Chỗ này nguy hiểm, không ở lâu được, mau đi thôi”.
“Vâng”.
Sau khi bọn họ rời khỏi hố chông thì ở phía bên kia, Nhân Đức cũng bắt đầu ấn từng chữ xuống bảng mật mã. Điện giật đau đớn vẫn cố chấp không suy chuyển.
Tổ chức T không để lại gợi ý, anh buộc phải chọn một dãy số trong hàng nghìn chữ số. Nhân Đức đã suy ngẫm rất lâu, sau cùng mới ấn 4 số: 1 1 2 4.
11 đại diện cho sự c.hế.t chóc, cũng là chữ số trên trang web tragedy. Còn chữ Hello, Welcome to T cũng không phải một lời chào thông thường, tổ chức T không làm những thứ lãng xẹt như vậy, cho nên, sự chú ý của Nhân Đức đã dồn cả vào chữ T kia.
Trong bảng chữ cái, chữ T xếp thứ 24. Màu đỏ loang lổ sơn trên cánh cửa cũng chính là màu nền của trang web tragedy, và quả bom hẹn giờ chính là đại diện cho câu: Cái c.hế.t đang ở ngay bên bạn.
Cho nên, Nhân Đức đã lựa chọn dãy số 1124!
Sau khi anh ấn xong, bên trong cánh cửa liền vang lên một tràng cười kỳ dị, tiếp theo đó, âm thanh quái đản kia lại xuất hiện một lần nữa: “Chúc mừng tiến sĩ Đức, lần này cậu lại trả lời đúng rồi. Xin mời bước vào thế giới của c.á.i c.hế.t”.
Dứt lời, cánh cửa vang lên mấy tiếng lạch cạch nặng nề rồi bắt đầu dịch chuyển, một không gian rộng rãi với ánh sáng rõ ràng hiện ra trước mắt Nhân Đức.
Ở đó có hai người đàn ông đang đứng bên cạnh một bể nước rất lớn, treo chính giữa bể là một người phụ nữ bị trói hai tay vào xích sắt, gương mặt đầy vết bầm tím, bờ môi trắng bệch khô khốc, thân thể gầy yếu mảnh mai như ngọn đèn treo trước gió.
Văn Chung nhìn Nhân Đức cười to: “Tiến sĩ Đức, nhanh hơn chúng tôi tưởng đấy”.