Tình Yêu Là Chặng Đường Trở Về

Chương 35

Lúc Nhân Đức và Như Ý đến nơi, hiện trường đang chuẩn bị được dọn đi. Trần Như Quỳnh nằm ngửa trên đường, hai mắt mở to vô hồn, nửa phần bụng trên vẫn còn in hằn vết bánh xe, thân dưới đầm đìa m.á.u chảy.

Đội phó Minh mặt mũi hằm hằm xông tới, vừa nhìn thấy mấy cậu thanh niên của cục cảnh sát liền mắng: “Các cậu làm ăn kiểu gì thế hả? Bảo các cậu trông chừng người mà ra thế này đây à? Có mỗi một cô gái cũng không canh được, hậu quả thế này các cậu định giải thích ra sao với cấp trên hả?”

Mấy cậu cảnh sát kia chỉ mặc quần áo dân sự bình thường, có người trên áo sơ mi vẫn còn dính m.á.u của Trần Như Quỳnh. Mặt mũi bọn họ rất khó coi, khi bị đội phó Minh mắng càng tái mét: “Ban nãy cô ta tự nhiên phát đ.iê.n chạy thẳng ra đường, bọn em đuổi theo nhưng không kịp. Anh Minh, bọn em xin lỗi”.

“Mẹ kiếp”. Đội phó Minh bực bội chui qua hàng rào: “Xin lỗi giúp người ta sống lại được à? Một người phụ nữ đang bình thường thì phát đ.iê.n cái gì? Mà kể cả cô ta có đ.iê.n thì chân các cậu để làm cảnh à, đuổi theo một người phụ nữ mà không nổi thì cục cảnh sát cho các cậu học nghiệp vụ làm gì hả?”

Như Ý chưa từng thấy đội phó Minh nổi trận lôi đình như vậy, trong lòng cũng âm thầm lè lưỡi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Đức Minh nổi giận như vậy cũng không phải là không có lý. Bọn họ rõ ràng đã được Nhân Đức cảnh báo từ trước, có sắp xếp người bảo vệ Trần Như Quỳnh, vậy mà cuối cùng vẫn để cô ta c.hế.t ngay trước mắt mình.

Sự thất bại này không những đội phó Minh nuốt không trôi, mà ngay cả Như Ý cũng không chấp nhận được.

“Xin lỗi anh Minh”. Mấy câu cảnh sát kia lúng túng gãi đầu, bàn tay trầy xước thê thảm: “Không hiểu sao lúc đó cô ta chạy rất nhanh, bọn em cố hết sức rồi nhưng mà đường lớn ở ngay bên cạnh, mọi việc xảy ra trong tích tắc thôi, bọn em chạy không kịp…”

Đội phó Minh hừ lạnh một tiếng: “Các cậu chờ ở đó chịu phạt cho tôi. Không bảo vệ được tính mạng của nhân dân là lỗi của các cậu, lỗi của cảnh sát”.

Mấy người cảnh sát kia không ai dám cãi đội phó Minh đang lên cơn thịnh nộ, chỉ có thể đáp: “Vâng, anh Minh”.

Mọi người nhanh chóng đi vào bên trong hiện trường, khi Như Ý ngang qua mấy người cảnh sát kia, liếc qua cơ thể họ cũng biết ban nãy bọn họ đã cố hết sức, thậm chí còn bị thương do đuổi theo Trần Như Quỳnh. Cô đành lên tiếng: “Chuyện đã xảy ra rồi, mọi người hãy cố gắng”.

Bọn họ nhìn cô, gượng gạo nói: “Cảm ơn bác sĩ Như Ý”.

“Mau tìm chỗ nào rửa qua vết thương đi nhé, tay chân bị thương thế dễ nhiễm trùng lắm đấy”.

“Vâng”.

Khi Như Ý chạy vào thì bên cảnh sát giao thông đã làm việc xong, t.h.i t.hể Trần Như Quỳnh cũng đã được đưa lên xe cứu thương, chuẩn bị chở về cục cảnh sát.

Bởi vì vụ án của cô ta có liên quan đến đội 1 nên dù bề ngoài chỉ là một vụ t.a.i n.ạn giao thông bình thường, nhưng cảnh sát giao thông vẫn bàn giao lại cho cảnh sát hình sự xử lý/

Người tài xế của chiếc xe đã đ.â.m vào Trần Như Quỳnh vẫn đang đứng bên lề đường, cả người run lẩy bẩy: “Tôi không biết gì hết, tôi không cố ý đ.â.m vào cô ấy. Tự nhiên cô ấy lao vào xe tôi, tôi tránh không kịp. Tôi đã đánh lái rồi nhưng vẫn cán qua cô ấy”.

“Ông có quen biết nạn nhân không?”. Đội phó Minh hỏi.

Ông ta lắc đầu nguầy nguậy: “Không, tôi không quen. Tôi là dân tỉnh lẻ chở hoa quả lên chợ đầu mối, ngoài mấy người nhập hàng ra tôi không quen biết ai cả. Tôi có biết cô ấy là ai đâu”. Nói đến đây, ông ta chợt nhớ ra chuyện gì đó nên rối rít xua tay: “Sao các anh lại hỏi thế? Tôi không cố ý đ.â.m vào cô ấy thật mà, tôi không g.iế.t người đâu. Ở nhà tôi còn mẹ già con nhỏ, tất cả đều trông cậy vào tôi, tôi g.iế.t một người không quen làm gì chứ?”.

“Lúc đó tại sao ông không dẫm c.hế.t phanh mà lại chọn đánh lái?”.

“Cô ấy chạy ra đột ngột như thế nên tôi giật mình, đánh lái xong mới dẫm c.hế.t phanh”. Ông ta lau nước mắt: “Là tự cô ta chạy ra mà, có bao nhiêu người làm chứng, các anh cứ hỏi những người xung quanh là biết. Tôi bị oan thật mà”

Nhân Đức nhìn bộ dạng cuống cuồng của ông ta, lại tỉ mỉ quan sát từng biểu hiện trên gương mặt của người đàn ông đó, sau cùng, anh nhìn đội phó Minh.

Đức Minh hiểu ý của Nhân Đức, biết người này không phải là thành viên trong nhóm chữ T kia mà cũng chỉ là một người bị vạ lây, cho nên nói với ông ta: “Cứ về đồn công an trước đã. Chúng tôi còn phải điều tra”.

Nói xong, Đức Minh mới quay sang Thiện Khiêm: “Cậu đi thu thập dữ liệu camera của các toà nhà xung quanh và camera an ninh giao thông đi, tôi muốn xem lại tình huống lúc đó”.

“Vâng sếp”.

“Chung”.

Văn Chung đang ghi chép thông tin ở gần đó, nghe thấy đội phó Minh gọi tên mình mới ngẩng đầu lên: “Dạ”.

“Cậu đi điều tra xem ban nãy cô ta uống cái gì, ai là người mang đến. Tôi muốn biết mọi hoạt động trong sáng nay của cô ta”.

“Rõ”.

Kiểm tra hiện trường một lượt nữa, đội 1 mới quay về cục cảnh sát, đội phó Minh và Nhân Đức phụ trách thẩm vấn người tài xế gây tai nạn và thu thập các thông tin liên quan, còn Như Ý lại tới phòng lab.

Mấy ngày rơi xuống thác, mặc dù đã từng chịu khổ không ít, nhưng có lẽ là quãng thời gian yên bình hiếm hoi của cô và Nhân Đức. Trở về Hà Nội, thậm chí còn chưa có nổi một ngày nghỉ ngơi đã lại quay cuồng với công việc, án mạng liên tiếp, phòng lab của cô sắp không còn chỗ chứa t.h.i t.hể nữa rồi.

Như Ý bận rộn trong phòng lab cả ngày trời, đầu tiên là khám nghiệm t.h.i t.hể của Phương Nam, kẻ đã bị Đăng Dương b.ắ.n c.hế.t ở trong rừng cách đây hơn một ngày.

Cô đã từng gặp hắn một lần khi ở trang trại Hà Ninh, trong đám người đi phượt đó, hắn là kẻ có vẻ ngoài sáng sủa nhất, bộ dạng bất cần ngông nghênh nhất, trên tay hắn lúc nào cũng cầm một điếu thuốc lá, không hút, nhưng môi có vết thâm xém, chứng tỏ hắn nghiện thuốc rất nặng.

Quan trọng hơn, quần áo trên người hắn lúc này giống hệt với quần áo của kẻ đeo mặt nạ kia, dáng người cũng tương đồng. Rất có thể hắn chính là người đã đặt bẫy khiến cô và Đăng Dương rơi xuống thác.

Như Ý tỉ mỉ kiểm tra từng tấc da thịt trên người Phương Nam, ngoài vết đ.ạ.n b.ắ.n còn có rất nhiều vết thương nhỏ do bị gai cào và những vết bầm tím do va đập, những dấu vết trầy xước do giằng co, đáng chú ý, ở giữa lưng hắn còn có một chữ T được xăm nổi bằng mực trắng.

Loại xăm này rất đặc biệt, bình thường sẽ không nhìn thấy, chỉ khi uống đồ uống có cồn hoặc vận động quá nhiều mới hiện lên. T.hi th.ể Phương Nam vừa được kéo ra từ buồng trữ lạnh, các thớ thịt và da bị lạnh làm co lại, vết xăm mới hiện lên rõ ràng như thế.

Phát hiện ra chi tiết quan trọng này, Như Ý ngay lập tức chụp hình lại, sau đó mới cẩn thận đo đạc lại từng vết xăm và tổn thương ở lớp biểu bì da. Cuối cùng, cô mang toàn bộ mẫu vật trên người Phương Nam đi đến phòng hoá nghiệm.

Lúc đến nơi, bác sĩ Phương đang ngồi trước bàn làm việc xem thứ gì đó, khi nghe tiếng bước chân đi vào, cô ấy mới giật mình, hơi bối rối đặt chiếc móc khoá cũ kỹ sang một bên: “Như Ý, trở về rồi à?”.

“Vâng”. Như Ý theo phản xạ liếc nhìn móc khoá kia, có lẽ trôi qua rất nhiều thời gian, nó đã cũ đến mức màu bạc phếch, nhưng vòng inox treo khoá vẫn sáng bóng, chứng tỏ thường xuyên được chủ nhân của nó lau chùi và bảo quản cẩn thận.

Thuỳ Phương thấy ánh mắt cô nhìn sang mới gượng gạo nói: “Móc khoá này lâu rồi, hình Inuyasha phiên bản cũ nên hiếm lắm, chị thích nên giữ đến tận bây giờ”.

“Trùng hợp thế, em cũng thích truyện Inuyasha đấy”. Như Ý cười đáp: “Em còn mua cả bộ truyện về cất, có thời gian là cày đi cày lại. Bao nhiêu năm rồi vẫn mê như điếu đổ chị ạ”.

“Thật à?”.

“Vâng. Ngày xưa các bạn nữ lớp em hay đọc Nữ Hoàng Ai Cập, chỉ có mỗi em là thích thể loại đánh nhau này thôi. Mãi đến giờ mới tìm được người chung sở thích với em đấy”.

Thuỳ Phương cười gượng gạo: “Ừ, đọc truyện đó hay mà”. Ánh mắt cô dời xuống bàn tay cầm túi zip của Như Ý: “Như Ý, nghe nói mấy hôm trước em bị rơi xuống thác, sao không nghỉ ngơi mà đã đi làm rồi?”.

“Có án mạng mới chị ạ. Với cả còn t.h.i t.hể của một nghi phạm chưa khám nghiệm nên em đến làm việc luôn. Chị Phương, đây là mẫu máu và mẫu thức ăn trong dạ dày của hắn, chị xét nghiệm giúp em nhé?”.

“Được”. Thuỳ Phương đưa tay nhận lấy mẫu vật: “Để chị gửi đến trung tâm xét nghiệm rồi làm luôn cho em”.

“Đang còn một t.h.i t.hể nữa, chắc lát nữa em lại mang đến. Chị cứ làm cái này trước giúp em nhé”.

“Ừ”.

Như Ý bận đến mức chẳng nói được mấy câu đã quay lại phòng lab làm việc, tiếp tục kéo ngăn trữ đông thứ hai ra, ở đó là t.h.i t.hể của Trần Như Quỳnh.

Tạm thời các vết thương của cô ta không có gì đáng phải lưu tâm, chỉ là t.ử v.o.ng do tai nạn giao thông, tuy nhiên, Như Ý vẫn kiểm tra vô cùng kỹ lưỡng, không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào.

Như Ý một khi đã tập trung vào chuyện gì sẽ hoàn toàn quên hết không gian thời gian, đến tận khi kết thúc quá trình khám nghiệm, nhìn đồng hồ mới biết đã 8 giờ tối rồi.

Như Ý thở dài một tiếng, đóng buồng trữ lạnh lại rồi mới ra bên ngoài rửa tay. Lúc vừa xong xuôi thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Vì tính chất đặc biệt của phòng lab nên người đến đây tìm rất ít. Như Ý không rõ ai đến vào giờ này nhưng vẫn nói vọng ra: “Mời vào”.

Nhân Đức xách một túi đồ gì đó bước vào, thấy Như Ý đang lau tay mới hỏi: “Em xong rồi à?”.

“Vâng. Anh xong việc lâu chưa?”. Cô đi lại gần anh.

“Xong được một lúc rồi. Hôm nay đội 1 tỏa đi thu thập tin tức hết, tạm thời anh chưa có việc gì nhiều nên được nghỉ sớm”. Anh liếc qua cánh cửa màu bạc của buồng trữ lạnh, sau đó mới chỉ xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh, bảo cô: “Ngồi xuống đi, anh xem chân”.

“A”. Nhắc đến mới nhớ, chân của cô chưa hoàn toàn bình phục, lại đứng quá lâu nên cổ chân và bàn chân đã sưng vù lên, đau nhức không thể tả. Vậy mà nãy giờ cô không hề biết.

Như Ý ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, Nhân Đức cũng ngồi xổm xuống đất, tự tay tháo dép lê trong phòng lab trên chân cô. Anh cau mày: “Đứng quá lâu trong phòng nhiệt độ thấp, các khớp lại sưng lên rồi”.

“Ban nãy em không thấy đau nên không để ý”. Cô yếu ớt chống chế: “Em mà biết sẽ sưng thế này thì đã đi kiếm cái ghế để ngồi rồi. Chắc không sao đâu, ngủ một giấc mai là đỡ ấy mà”.

“Đau khớp ngủ không hết được”. Nhân Đức hiểu rõ, bởi vì phải cõng trọng lượng quá nặng và đi trên đường gập gềnh trong trạng thái không có giày dép nên các khớp xương ở chân cô đã tổn thương. Với những chấn thương thế này phải nghỉ ngơi chờ hồi phục, nhưng Như Ý quá bận rộn, hơn nữa điều kiện phòng trữ lạnh cũng không tốt cho khớp xương của cô.

“Như Ý, đừng làm việc quá sức”

“Em biết mà”. Cô biết anh thương mình, đành nghiêm túc nói với anh: “Em cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng nếu chúng ta không nhanh chóng phá án, sẽ có thêm người phải c.hế.t phải không anh?”.

Anh ngước lên, không đáp mà chỉ nói: “Như Ý, đừng quá lo lắng. Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng”

“Vâng”. Như Ý có một niềm tin mãnh liệt đối với người đàn ông này, thậm chí còn thần tượng anh, cho nên mặc dù không hiểu ý Nhân Đức là gì, nhưng cô vẫn tin vô điều kiện: “Em biết rồi”.

Anh thở dài, đặt bàn chân sưng phù của cô lên đùi mình, sau đó mở túi đồ ra, lấy một ít cao nóng có mấy dòng chữ rất kỳ quái, thoa lên chân Như Ý: “Chân thế này tạm thời đừng đi lại nhiều nữa, nghỉ ngơi một chút rồi hãy về”.

“Ồ, lọ cao gì mà lạ thế? Do anh điều chế hả?”. Cô đánh trống lảng: “Mùi thơm quá”.

“Cái này là ông chủ người Hoa tặng anh”.

“Là người đã tặng anh bộ ấm ngọc phỉ thúy đó hả? Cái ông bố của cô gái anh đã tìm thấy ấy”.

Nhân Đức khẽ cười, bàn tay đẹp đẽ dịu dàng massa bàn chân cô: “Nhớ dai thật”.

“Em nói cho anh một bí mật nhé”. Cô tủm tỉm: “Đến giờ em vẫn còn nhớ như in những người đã từng thích anh đấy. Con bé Phương Anh lớp em này, con bé Tuyền lớp B này, bà Nhung khóa trên này, bà Hải cùng khóa anh nữa,…”.

Như Ý kể ra một loạt cái tên, nhưng Nhân Đức chỉ thờ ơ đáp: “Anh không nhớ ai cả”.

Cô vỗ vỗ vai anh: “Tiến sĩ Đức, mặc dù trí nhớ của anh rất tốt, nhưng lần này em tin”.

Nhân Đức bật cười thành tiếng: “Ngồi yên nào, đừng cựa quậy. Chỗ này đau phải không?”.

“Vâng, đúng rồi, chính nó”.

Không rõ anh có từng học qua massager hay không mà động tác rất mềm mại, rất dễ chịu. Như Ý nhìn từng cử chỉ của anh, thấy một Nhân Đức cao quý trong mắt người khác lại không ngại làm cho mình những điều như vậy, lòng đột nhiên thấy thỏa mãn và hạnh phúc vô vàn.

Cao nóng dần dần lan vào sâu trong từng thớ thịt của cô, cũng như tình cảm của anh, không quá cuồng nhiệt nhưng cứ từ từ thấm sâu vào tận trong cốt tủy, khiến cô mỗi ngày đều yêu anh nhiều hơn.

Như Ý nói đùa: “Em phát hiện ra nếu không làm ở cục cảnh sát nữa, anh vẫn còn rất nhiều nghề để kiếm cơm nhé”. Dịch mật mã khóa nhà của người khác và massa chân là một ví dụ.

“Yên tâm đi, sau này có thất nghiệp cũng vẫn sẽ nuôi được em”.

“Chà, tiến sĩ Đức, em lại tin anh nữa rồi”.

Những tiếng cười rất khẽ trong phòng lab vọng ra bên ngoài hành lang, cả Như Ý và Nhân Đức đều không hề biết có một người đứng tựa vào bức tường ngay gần đó, lặng lẽ nhắm mắt, trái tim đau đớn tựa như bị khoét ra.

Cô nắm chặt chiếc móc khóa hình Inuyasha đã bạc phếch màu trong tay, nước mắt im lặng không tiếng động rơi xuống. Đã rất nhiều năm rồi, tại sao cô vẫn không thể quên đi chứ? Tại sao vẫn yêu anh nhiều như vậy chứ?

Tại sao bên đời anh lại có một Như Ý chứ?

***

Ngày hôm sau, mới 8h Như Ý đã đến phòng hóa nghiệm lấy kết quả xét nghiệm máu. Đúng như cô và Nhân Đức dự đoán, trong máu của Trần Như Quỳnh có một lượng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất lớn, trong máu của Phương Nam cũng có loại thuốc tương tự, nhưng hàm lượng thấp hơn rất nhiều.

Nhận được bản kết quả này, Như Ý ngay lập tức cau mày: “Có lẽ lượng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã được đào thải mấy lần qua thận nên hàm lượng mới thấp như thế”. Cô ngước lên nhìn Thuỳ Phương: “Chị Phương, có thể phân tích mẫu chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ này không?”.

“Chị đang phân tích rồi, từ máu của Nguyễn Văn Thái, “Phương Nam”, và Trần Như Quỳnh. Có kết quả sẽ mang đến đưa cho em ngay”.

“Vâng, cảm ơn chị. Em muốn biết loại thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ của cả ba người có cùng loại không”.

“Loại chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ này chị chưa từng gặp qua bao giờ, nó có hàm lượng litorexamfetamine, methylphenidate, amphetamine, còn có một vài thành phần rất lạ mà chị chưa phân tích ra được”.

“Vâng, em chờ kết quả của chị”.

Sau khi Như Ý mang bản báo cáo xét nghiệm máu của Trần Như Quỳnh và Phương Nam đến gặp đội phó Minh, anh ta đọc xong thì ngay lập tức triệu tập một cuộc họp.

15 phút sau, hầu như tất cả đều đã có mặt, chỉ có mỗi Thiện Khiêm và hai người khác vẫn chưa về. Đội phó Minh nhìn quanh một lượt, cũng không chờ cậu ta nữa mà bắt đầu đọc kết quả sơ bộ thông tin về gã có tên là Phương Nam kia.

“Tên Phương Nam mà hắn khai báo cho chúng ta là tên giả. Hắn tên Tô Văn Quân. Hắn lớn lên ở trại trẻ mồ côi, học xong cấp 3 thì đi làm thuê ở một cửa hàng dược phẩm ở Thanh Xuân, ban đầu làm bảo vệ, sau đó chủ cửa hàng thấy hắn chăm chỉ nên cho hắn lên làm chân sắp xếp thuốc”.

“Làm việc được 3 năm, có một chút vốn, hắn bắt đầu đi học Dược, có bằng tốt nghiệp xong thì chủ cửa hàng Dược phẩm kia nhận hắn vào làm nhân viên chính thức. Lúc chúng ta đến điều tra, chủ cửa hàng dược phẩm đó có nói hắn từng là nhân viên rất chăm chỉ, nhưng gần một năm trở lại đây làm việc rất chểnh mảng, có lần còn tư vấn và bán thuốc an thần cho khách hàng với liều lượng rất cao. Khách hàng kia uống xong thì bị ngộ độc thuốc dẫn đến hôn mê, phải đến bệnh viện rửa ruột mới có thể giữ được mạng sống, chủ cửa hàng dược phẩm đó cũng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể sắp xếp ổn thoả được việc này”.

“Sau đó Tô Văn Quân bị đuổi việc, hắn không xin việc ở nơi khác nữa mà chỉ thường xuyên ở nhà ôm máy tính. Hắn thuê một phòng trọ ở đường XXX, rất ít giao tiếp với người xung quanh, hàng xóm nói rất ít khi gặp Tô Văn Quân, bởi vì lúc hắn ở nhà thường đóng cửa, đôi khi ra ngoài vài ngày mới về một lần. Có lần gặp một người hàng xóm, họ hỏi hắn đi đâu, Tô Văn Quân nói đi phượt nên mới thường xuyên vắng nhà. Sự việc sau đó thì như chúng ta đã biết, hắn xuất hiện ở trang trại Hà Ninh và vô tình bỏ mạng sau khi vật lộn giằng có s.ú.ng với Dương”.

Đội phó Minh không dùng từ “bị Dương bắn c.hế.t”, chỉ dùng những từ ngắn gọn như vậy để kể lại vụ việc, đồng thời bảo vệ cấp dưới.

Tất nhiên, mọi người trong đội 1 cũng đều đứng về phía Đăng Dương, không ai có ý kiến gì. Sau một lát im lặng chờ đợi, đội phó Minh mới tiếp tục:

“Đức, lúc cậu thẩm vấn hắn, có phát hiện ra điểm gì khả nghi không?”.

Nhân Đức ngồi thẳng lưng, bình thản đáp: “Hắn không để lộ quá nhiều sơ hở, từ phong thái lẫn phong cách của dân đi phượt chuyên nghiệp đều được hắn mô phỏng rất đạt. Tôi chỉ phát hiện ra hai điểm nghi vấn. Một là trong đoàn người đi phượt đó hầu như tất cả đều biết tên nhau, nhưng có một lần, Hồ Đăng vô tình không gọi tên Phương Nam mà dùng từ “cậu kia”, điều này chứng tỏ Tô Văn Quân mới gia nhập hội chưa lâu nên Hồ Đăng mới không thể nhớ tên. Hai là Tô Văn Quân rõ ràng là người nghiện thuốc nhưng hắn chỉ cầm thuốc trong tay mà không hút”.

“Cầm thuốc trên tay mà không hút? Tại sao?”.

“Vì hắn sợ lên cơn nghiện”. Nhân Đức quay sang nhìn Như Ý: “Đúng không bác sĩ Như Ý?”.

Nghe anh gọi đến tên mình, Như Ý ngay lập tức đáp lời: “Đúng vậy, theo kết quả khám nghiệm của tôi thì anh ta đang mắc bệnh truỵ tim giai đoạn đầu. Sau khi xét nghiệm máu, bác sĩ Phương cũng nhận định trong máu của Tô Văn Quân có hàm lượng litorexamfetamine, methylphenidate, amphetamine, đây đều là thành phần của c.hấ.t gây nghiện”.

Đội phó Minh gật gù: “Như Ý, báo cáo toàn bộ nội dung khám nghiệm đi”.

Như Ý đã nhớ như in từng chi tiết trên t.h.i t.hể Tô Văn Quân, cô không cần cầm báo cáo vẫn có thể đứng dậy, dõng dạc nói:

“Trên t.h.i th.ể nạn nhân Tô Văn Quân có rất nhiều vết trầy xước do bị các vật nhọn nhỏ rạch phải, kiểm tra kích thước và độ sâu, xác định những vật đó có thể là gai nhọn hoặc nhánh gây. Trên da hắn có cả các vết côn trùng đốt dày đặc và một vài vết thương do vật lộn. Dạ dày chứa thức ăn từ các loại hoa quả trong rừng, trước khi c.hế.t, cơ thể hắn đã bắt đầu mất nước và suy nhược. Trước ngực Tô Văn Quân có một vết đ.ạ.n b.ắ.n ở cự ly gần, mảnh thuốc đ.ạ.n cắm vào biểu bì da, riềm ám khói rõ ràng. Kết luận, nguyên nhân tử vong do bị đ.ạ.n bắ.n”. Như Ý biết mọi người trong đội hình sự, ngoài Nhân Đức ra thì chẳng mấy ai hiểu về pháp y, cho nên cô bỏ qua việc quân tích dưới góc độ khoa học, chỉ nói những vấn đề chính: “Đặc biệt, trên lưng hắn còn có một hình xăm trắng chữ T. Căn cứ vào vết thương dưới biểu bì da, xác định thời gian xăm mới chỉ cách đầy từ 6 tháng đến 8 tháng”.

Nói đến đây, Như Ý liền mở máy chiếu, phát ảnh hình xăm của Tô Văn Quân lên màn hình lớn: “Hình xăm của hắn là xăm sữa, loại xăm này khác biệt với các loại xăm thông thường, bởi vì khi bình thường sẽ không hiện lên, vùng da được xăm không có quá nhiều điểm khác biệt so với những vùng da khác. Tóm lại, nó chỉ nổi khi cơ thể vận động hoặc dùng đồ uống có cồn, có một trường hợp khác là khi cơ thể được trữ lạnh”.

Mọi người nhìn hình xăm chữ T trên màn hình, ai nấy đều có chung quan điểm: “Rất có thể đây là hình xăm như một dấu hiệu nhận biết của những người tham gia tổ chức T. Để che giấu thân phận, chúng dùng loại hình xăm này để người khác không phát hiện ra”.

Đội phó Minh nói: “Sau khi nghỉ việc ở cửa hàng dược phẩm kia, có thể Tô Văn Quân đã biết đến tổ chức T và tham gia. Có điều khi khám xét nhà hắn thì không thấy gì khả nghi. Điểm đáng ngờ duy nhất là hàng xóm nói hắn thường xuyên ôm máy tính, nhưng trong nhà lại không hề có chiếc máy tính nào”.

“Vậy còn điện thoại của hắn thì sao?”. Nhân Đức hỏi.

“Nghe nói sau khi bị đuổi việc, hắn thay số liên tục, không ai biết số điện thoại chính xác của hắn. Tra trên tổng đài thì có một số tên là Tô Văn Quân đăng ký, nhưng đã ngưng sử dụng từ lâu. Trong nhà hắn cũng không thu được chiếc điện thoại hay sim nào”.

“Có thể trước khi chúng ta đến, đã có kẻ tiêu huỷ những thứ liên quan”. Một người khác nhận xét.

“Không loại trừ khả năng này. Nhưng khu trọ của hắn là khu dân cư thu nhập thấp, dân cư rất đông lại không có camera”. Văn Chung đáp: “Tôi đã kiểm tra CCTV xung quanh rồi, có quá nhiều người đi lại, không xác định được ai mới là người rẽ vào ngõ nhà hắn”.

Đội phó Minh thở dài, lại quay sang nhìn Như Ý: “Như Ý, em và Dương là người trông thấy tên s.á.t thủ đeo mặt nạ kia. Đối với t.h.i t.hể Tô Văn Quân, em có thấy sự tương đồng không?”.

“Từ quần áo, dáng người, và cả nu ruồi nhỏ trên mặt hắn, có thể xác định 80% là một người. Tô Văn Quân lúc đó đeo mặt nạ, nhưng nửa bên dưới không bị che, em thấy được môi hắn có một vệt cháy xém do hút thuốc. Ở t.h.i t.hể “Phương Nam” cũng có vệt cháy xém y như vậy”.

“Em có thể kể lại toàn bộ tình huống lúc đó được không?”

Bởi vì Đăng Dương vẫn đang nằm viện, cô là nhân chứng duy nhất nên tất cả mọi nguồn thông tin chỉ có thể thu thập được từ Như Ý. Cô kể lại toàn bộ quá trình lúc đó, không quên nhắc đến những lời mà tên s.á.t thủ đeo mặt nạ đã nói.

Nhân Đức nghe xong mới hỏi lại: “Hắn nói ‘tao đã nói rồi?”

Như Ý gật đầu: “Vâng, hắn nói ‘tao đã nói rồi, cái c.hế.t ở ngay bên cạnh chúng mày’, nguyên văn là như thế”.

“Nghĩa là hắn đã từng nói hoặc từng viết những lời này?”. Văn Chung hỏi: “Hắn có chiều cao phù hợp với kẻ đã rạch chữ T lên kính, lẽ nào là tên cầm đầu mà chúng ta đã từng nói chuyện lúc trước”.

Nhân Đức ngay lập tức phủ định: “Tên cầm đầu là người có vị trí rất quan trọng trong tổ chức, hắn sẽ không hành động một mình, khi gây án xong sẽ người ứng cứu”. Anh đáp: “Căn cứ báo cáo khám nghiệm của Như Ý, có thể xác định Tô Văn Quân đã đi một mình trong rừng, hắn không tìm sự ứng cứu hoặc không có ai ứng cứu hắn, cuối cùng mới phải c.hế.t khi đυ.ng mặt cảnh sát. Cho nên có thể loại trừ việc Tô Văn Quân là kẻ cầm đầu”.

“À…”. Văn Chung hơi lúng túng gãi đầu: “Thì ra là vậy”.

Đội phó Minh nhìn quanh một vòng: “Tạm thời có thể kết luận Tô Văn Quân là một thành viên của tổ chức T, hắn đã thừa lúc cảnh sát địa phương sơ hở để chuốc thuốc mê rồi bỏ trốn, sau đó đặt bẫy và ra tay với Dương và Như Ý. Cuối cùng, hắn bỏ trốn vào trong rừng và bị Dương phát hiện, cuối cùng bị b.ắ.n c.hế.t”.

Tất cả mọi người hoàn toàn đồng tình với nhận định của đội phó Minh. Sau đó, lại chuyển đến vụ việc thứ hai, chính là vụ án của Trần Như Quỳnh.

“Ngày hôm đó, có một shipper giao đồ uống đến công ty của Trần Như Quỳnh. Cả phòng cô ta mỗi người nhận một cốc. Trần Như Quỳnh thích vị rau diếp cá nên chọn loại này. Mấy người cảnh sát của cục chúng ta chỉ trông chừng bên ngoài, hơn nữa lúc đó cả phòng đều uống nên mới lơi là cảnh giác”.

“Sau khi thẩm vấn đồng nghiệp của Trần Như Quỳnh, mọi người đều khai hôm đó không có ai đặt nước, lúc shipper kia gọi đến, có nói là của giám đốc công ty họ đặt, nhưng khi điều tra, giám đốc công ty đó không đặt nước, mà cửa hàng ghi trên bao bì số nước đó cũng không hề tồn tại”.

“Có thể cho tôi hỏi một chút được không?”. Nhân Đức đột nhiên lên tiếng: “Trong số nước đó có mấy ly diếp cá?”.

“Một”. Đội phó Minh ngay lập tức đáp: “Có lẽ chúng đã biết sở thích của cô ta từ trước nên mới giả vờ giao đến rất nhiều đồ uống để qua mặt cảnh sát. Thực ra, bọn chúng biết rõ loại nước đó rất khó uống, và Trần Như Quỳnh là người duy nhất thích loại nước này”.

Mấy cảnh sát đã canh chừng Trần Như Quỳnh mấy ngày trước nói: “Uống xong ly nước đó thì cô ta đột nhiên phát điên chạy ra ngoài. Văn phòng của công ty Trần Như Quỳnh ở tầng 1, phía trước mặt là đường lớn, khi cô ta lao ra, tất cả mọi người đều bị bất ngờ nên không ai ngăn cản kịp”.

Mọi người mới nói đến đây thì có tiếng cửa mở, Thiện Khiêm xách một túi zip đựng mẫu vật xồng xộc chạy vào, vội đến mức còn quên tháo cả găng tay khám nghiệm:

“Tìm thấy… tìm thấy rồi mọi người ơi. Cốc nước của Trần Như Quỳnh có…”. Thiện Khiêm thở hổn hển không ra hơi, mặt đỏ bừng, mãi sau vẫn không thể tiếp tục được.

Đội phó Minh sốt ruột: “Có thứ gì?”

“Một quả tim”.