Ánh trăng bên ngoài dần dần bị che khuất, không lâu sau bên ngoài khu rừng đã bắt đầu lác đác mưa. Hơi ẩm và sự lạnh lẽo thấm vào đá, nhưng trong hang động kia nền nhiệt lại đột ngột tăng vọt.
Dưới làn nước trong vắt, một người đàn ông ôm chặt một cô gái mảnh mai trong lòng, cơ thể cô nhỏ bé và mềm mại tựa như nhung, gợi cảm đến mức khiến anh không sao kìm được, chỉ muốn nhanh chóng chiếm lấy cô cho riêng mình.
Nhân Đức cụp mắt nhìn Như Ý, lúc này, gò má cô ửng đỏ, đôi mắt trong veo và ướŧ áŧ, trông như một con cừu nhỏ đáng thương cần được người ta che chở và bảo vệ. Anh hài lòng ôm lấy gương mặt cô, áp mặt vào gò má nóng hổi của cô, khẽ kêu một cái tên mà lòng đã ghi tạc:
“Như Ý”.
“Vâng”. Giọng của cô vô cùng dịu dàng, Như Ý ngoan ngoãn tựa sát vào ngực anh, ngón tay mảnh khảnh chầm chậm vuốt ve lớp áo sơ mi ướt đẫm trên người Nhân Đức.
Làn nước chầm chậm lưu chuyển theo từng cử động của hai người, chảy qua từng mạch máu thớ thịt trên cơ thể Như Ý. Lúc này, dòng nước khoáng ấm cùng sự căng chặt cơ bắp trên người anh khiến cô khẽ run lên, dây thần kinh khắp người cũng trở nên căng cứng.
Đàn ông phải chăng nên trải qua năm tháng như anh? Có phong độ, có sự trầm ổn của sự trưởng thành, có sự điềm tĩnh của đàn ông tuổi 30, có sự hấp dẫn và quyến rũ rất riêng, toàn thân đầy hơi thở nam tính.
Như Ý bị say đắm bởi một Nhân Đức như vậy, không nhịn được lại tìm kiếm môi anh. Nhân Đức cũng điên cuồng đáp trả cô, đầu lưỡi dây dưa trầm luân, tựa như uống nhầm phải một ly rượu mạnh, say đến không thể tự chủ.
Anh ôm lấy cơ thể cô đặt lên một phiến đá nhô lên giữa dòng nước, nụ hôn từ từ dời xuống cằm cô. Như Ý ngửa đầu thở hổn hển nhìn lên trần hang, ở trên đó in bóng hai người trong tư thế mờ ám, người đàn ông vùi sâu vào nơi no đủ của một người phụ nữ, cảnh xuân như một bức tranh chỉ có hai màu đen trắng, nhưng lại không kém phần chân thực khiến người ta phải xấu hổ.
Gió từ ngoài hang động thổi vào, khẽ lay động ánh lửa bập bùng, củi khô vang lên những tiếng lách tách xen lẫn những tiếng thở gấp yêu kiều hỗn loạn. Ngón tay Như Ý vuốt ve sườn mặt góc cạnh của anh, vẫn một vẻ thanh nhã cùng đẹp đẽ như thế, nhưng ngay lúc này, gương mặt xuất sắc kia lại gợϊ ȶìиᏂ đến tội nghiệt.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác và xúc giác khiến toàn thân cô như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến đang gặm nhấm, không thể đè nén quá lâu, miệng bật ra một tiếng:
“A”.
Nhân Đức ngẩng đầu lên, bắt được một tia say mê trong mắt cô, máu trong người gần như chảy ngược lên đại não, khắp thớ thịt căng cứng đến cực điểm.
“Như Ý”. Anh gọi cô bằng giọng khản đặc, đưa tay ôm lấy eo cô rồi kéo cô tới gần, hai chân Như Ý bất giác theo đà tách ra, quặp chặt lấy hông anh.
Nhân Đức lặp lại một lần nữa lặp lại: “Như Ý”.
“Là em”. Cô run run đáp lời anh, giây tiếp theo, một sự căng trướng đột ngột dội đến. Như Ý như thức tỉnh giữa cơn mê, khẽ rên lên một tiếng: “Ôi”.
Môi anh nhanh chóng hạ xuống, nuốt hết mọi tiếng rên của cô, nước bên dưới không ngừng lay động, mềm mại mà mãnh liệt, cứng rắn mà nóng bỏng, dịu dàng nhưng đắm say.
Anh vẫn là anh của nhiều năm trước đây, dứt khoát và quyết liệt đến mức có thể dùng một giây đưa người ta đến đỉnh.
Như Ý cũng không chịu khuất phục, cô thả lỏng người, nhanh chóng thích nghi với sự mạnh mẽ của anh, thân thể tựa vào phiến đá lắc lư, lắc lư, trời đất chao đảo. Lúc này, cô như một chiếc lá nhỏ bị thả trôi theo dòng nước dập dềnh, lênh đênh trôi dạt không biết đâu là bên bờ, đâu là ngày mai, chỉ biết yêu và yêu, mặc anh đòi hỏi.
Cuối cùng, khi bão giông bên ngoài cánh rừng già dần dần tan đi, anh mới ôm chặt lấy cô rời khỏi dòng nước ấm, bế cô lên chiếc giường bằng đá đã được trải một lớp đệm mềm mại. Như Ý tựa sát vào l*иg ngực ấm áp vững chãi của anh, nghe tiếng tim đập quen thuộc của Nhân Đức, cơ thể vẫn chưa thoát khỏi dư âm của trận kí©ɧ ŧìиɧ vừa rồi, khi nhắm mắt, khoé môi vẫn khẽ cong lên.
Nhân Đức cúi xuống, khẽ hôn lên trán cô: “Như Ý, ngủ ngon”.
Cô ngái ngủ, miệng lẩm bẩm: “Tiến sĩ Đức, ngủ ngon”.
***
Khi đống lửa trong hang động vừa tắt ngấm thì có một nhóm người cũng trèo được xuống tầng thác thứ 3. Một người đeo kính hồng ngoại nhìn quanh, thấy một chiếc áo phao nổi lềnh bềnh ở gần bờ hồ, đầu mày liền nhíu chặt:
“Cậu ta nhanh hơn chúng ta tưởng”.
Gã còn lại tỏ vẻ không hài lòng, bàn tay cầm chiếc bật lửa liên tục mở ra đóng vào: “Đúng như Ken nói, con đàn bà tên Như Ý kia rất quan trọng đối với cậu ta. Vì nó, ngay cả mạng sống cậu ta cũng không tiếc”.
“Thật đáng tiếc”. Tên kia tặc lưỡi: “Một bộ óc thông minh như vậy cũng có điểm yếu, còn là điểm yếu c.hế.t người”.
“Haha. Thế thì chúng ta càng dễ huỷ hoại bộ óc thông minh đó chứ sao?”. Gã cầm bật lửa cười lạnh, âm thanh quái gở như vọng từ địa ngục: “Nghe nói nơ ron thần kinh của những bộ óc có IQ tuyệt đỉnh khác người bình thường lắm đấy. Khi ở Mỹ, hắn bị tiêm thuốc nhưng chỉ mất sáu tháng là có thể cai hoàn toàn. Đến giờ vẫn chưa tái nghiện lại”.
“Thần kinh thép sao?”. Tên kia nhếch môi, nở ra một nụ cười thích thú và khinh miệt: “Hệ thống limbic trong não của hắn kiểm soát cảm xúc và hành vi khá tốt. Một kẻ như vậy, xứng đáng được tiêm thử loại thuốc mà chúng ta nghiên cứu. Hahaha”.
“Nhưng trước tiên, để test khả năng chịu đựng của hạch hạnh nhân trong não hắn, chúng ta phải phá huỷ con đàn bà của hắn trước. Để xem khi suy sụp, hắn có thể chống chọi được đến đâu”.
“Phá huỷ tinh thần con người chẳng phải là thú vui của chúng ta sao? Tao thật sự muốn xem, bác sĩ pháp y và tiến sĩ tâm lý học tội phạm khi sống không bằng c.hế.t, phải quỳ gối van xin chúng ta thì sẽ thú vị đến đâu”.
Gã cầm bật lửa cười khẩy: “Tiến sĩ tâm lý học tội phạm ư? Không biết đến khi lên cơn nghiện sẽ có cảm giác ra sao? Hahaha”.
“Mau đi thôi”.
Bọn chúng xuống bên dưới nhánh thác cạn, tìm kiếm quanh quẩn một hồi, chỉ thấy một đống than đã lạnh ngắt bên cạnh bờ hồ, dùng máy tầm nhiệt kiểm tra xung quanh cũng không thấy người đâu. Sau cùng, đến khi trời gần sáng đành phải bực bội bỏ đi.
Trong khi đó, ở hang động đã được Nhân Đức phủ kín cây cỏ, anh gần như đã thức suốt đêm, đến gần sáng khi vạn vật yên tĩnh trở lại, anh cũng không muốn ngủ tiếp. Có điều, hoocmon nam giới vào một buổi sáng vô cùng hăng hái, nhìn người phụ nữ xinh đẹp mềm mại nằm bên cạnh, anh âm thầm hít sâu vào một hơi, sau cùng vẫn không kìm được, xốc Như Ý lên người mình một lần nữa.
Như Ý bị ai đó đòi nhận phần thưởng tận bốn lần trong một đêm thì gần như cạn sạch sức lực, khi được Nhân Đức bế ra khỏi hang rửa mặt, toàn thân cô đã xụi lơ trong lòng anh, mắt ríu lại không thể mở nổi.
Nhân Đức mặc kệ Như Ý tuỳ tiện ngủ nướng, anh rửa mặt cho cô xong, lại đem cô ra một phiến đá sạch sẽ ngồi phơi nắng. Như Ý bị ánh sáng làm cho chói mắt, ấm ức giơ hai tay lên che mắt, lẩm bẩm nói:
“Em vẫn còn buồn ngủ mà. Ngồi phơi nắng làm gì?”.
“Bên trong hang động lạnh, dễ nhiễm hàn, buổi sáng sớm phơi nắng thế này vừa xua tan được hơi lạnh, vừa được hấp thu vitamin D trong ánh nắng”.
Đúng là bác sĩ xuất sắc của trường Y, ngay cả lúc này vẫn phải tranh thủ ‘hấp thụ vitamin’ cho cơ thể. Như Ý quen rồi nên không bận tâm, chỉ xoay người ôm lấy eo anh: “Tiến sĩ Đức, em đói bụng”.
“Tối qua ăn hết một con cá, sáng nay đã đói bụng rồi hả?”. Anh nói đùa.
“Còn không phải tại anh à?”. Cô chu môi, mở mắt lườm anh: “Anh bắt em hoạt động quá sức nên mới đói đấy. Em không biết đâu, anh đền cho em đi. Nghe nói ở trong núi có cua núi, em muốn ăn cua núi”.
“Xung quanh nơi này nhiều cây độc, cua núi ăn phải lá cây đó, chúng ta lại ăn cua núi thì cũng dễ nhiễm độc”. Anh vuốt mái tóc mềm mại của cô: “Như Ý, chịu đựng một chút. Chắc khoảng hơn một tiếng nữa đội cứu hộ sẽ đến đây. Lúc đó sẽ có đồ ăn cho chúng ta”.
“Thật à?”. Như Ý ngay lập tức tỉnh táo, ngồi thẳng dậy: “Một tiếng nữa đội cứu hộ sẽ đến thật hả? Sao anh biết?”.
“Hôm qua anh xem bản đồ khu vực này, thấy ngoài cách di chuyển thẳng từ trên thác xuống thì có thể đi đường núi. Nhưng rừng nguyên sinh này rậm rạp, đường núi rất khó đi, muốn đi đến chỗ chúng ta thì ít nhất cũng phải mất một ngày”. Anh ngẩng đầu nhìn vị trí của mặt trời, trong đầu ước lượng thời gian hiện tại: “Bây giờ đã hơn một ngày rồi. Nếu không có gì thay đổi thì khoảng một tiếng nữa đội cứu hộ sẽ tới”.
Như Ý nghe vậy thì tinh thần lập tức dạt dào sinh khí, cô nhanh chóng đứng dậy sửa soạn quần áo, còn chạy ra bờ hồ dùng nước soi gương. Như Ý vuốt mấy giọt nước lấp lánh trên mặt, cười với anh:
“Tý nữa gặp mọi người thì anh phải phối hợp với em, giả vờ cho tốt đấy. Một nam một nữ ở trong rừng cả đêm, chắc chắn mọi người sẽ nghi ngờ, phải diễn kịch thì mọi người mới không nghĩ linh tinh được”.
“Nghĩ linh tinh chuyện gì cơ?”. Anh tỉnh bơ hỏi.
“Chuyện…”. Cô đỏ mặt, mắm môi mắm lợi trừng anh: “Tiến sĩ Đức, biết rồi còn hỏi”.
Anh bật cười, kéo thấp cổ áo, để lộ một vết hôn đỏ thẫm trên cổ mình: “Bác sĩ Như Ý, em để lại chứng cứ rõ ràng thế này thì không qua mắt nổi cảnh sát hình sự đâu”.
Như Ý hừ lạnh một tiếng, vội vàng chạy đến kéo cao cổ áo anh lên, còn cẩn thận cài thêm cúc áo cao nhất: “Chúng ta đâu phải nghi phạm, nhìn kỹ chúng ta làm gì chứ? Anh kéo cao cổ áo lên thế này thì sẽ không ai phát hiện ra. Hoặc nếu bị lộ, cùng lắm là cứ nói em c.ư.ỡng bức anh”.
Nhân Đức không nhịn được cười thật tươi, anh đã bị chinh phục bởi một Như Ý như thế này, một cô gái nhỏ bé gầy yếu nhưng lúc nào cũng muốn xông về phía trước che chở cho anh.
Nhân Đức vươn tay kéo cô lại, hôn một nụ hôn thật sâu lên môi cô: “Như Ý, anh rất yêu em”.
Như Ý cũng mỉm cười, vòng tay lên cổ anh, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của anh: “Em cũng vậy”.
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, những chiếc lá vàng rụng xuống thác nước cạn, lững lờ trôi theo dòng nước. Bên dưới chiếc lá là bầu trời phản chiếu dưới mặt hồ, còn có bóng của hai người lặng lẽ ngồi bên nhau, bình yên đến nao lòng.
Trôi qua một tiếng nữa, cuối cùng thì cũng nghe thấy tiếng của đội cứu hộ từ trong rừng cây vọng đến. Như Ý đang gật gù tựa vào lưng Nhân Đức, nghe thấy thì vẻ mặt liền bừng sáng. Cô vội vã đứng phắt dậy, cơ thể chao đảo suýt nữa nhào thẳng xuống hồ, cũng may có anh dang tay kéo lại.
Như Ý vừa đứng vững đã bắc tay thành loa hô to: “Các anh, bọn em ở đây, ở đây”.
“Như Ý phải không?”
“Vâng, bọn em ở đây”.
Thiện Khiêm nghe tiếng cô thì vội vã chạy như điên qua mấy bụi rậm, gai cào khắp người cũng không để ý. Khi ra đến bờ hồ, thấy Như Ý cùng Nhân Đức, cậu ta mới sung sướиɠ hét to: “Chị Như Ý, chị Như Ý”.
“Khiêm”.
“Tạ ơn trời phật, hai người vẫn còn sống”.
“Đồ ngốc, khóc cái gì chứ”. Nhìn khoé mắt đỏ ửng của cậu ta, Như Ý cũng cảm thấy sống mũi cay xè: “Bọn tôi vẫn còn sống nhăn đây này, chưa c.hế.t được đâu”.
Đội phó Minh trông thấy hai người cũng mím chặt môi, vẻ mặt không giấu nổi vẻ vui mừng: “Còn sống là tốt rồi, tốt rồi”.
“Anh Minh, còn anh Dương nữa. Bọn em không tìm thấy anh ấy”. Lòng Như Ý vẫn canh cánh chuyện của Đăng Dương, cô vội vàng nói: “Anh ấy rơi xuống cùng em, đang bị thương ở chân. Anh ấy với em lạc nhau từ ngày hôm qua”.
“Bọn anh tìm thấy cậu ấy ở cách đây mấy cây số, một đội đã đưa Dương về bệnh viện rồi”. Đội phó Minh đáp: “Như Ý, yên tâm đi, vết thương không nặng lắm, vẫn còn sống. Bây giờ chúng ta tìm cách lên trên trước đã”.
“Vâng”
Lúc quay về, mọi người không đi theo đường rừng nữa mà liên lạc với đội bên trên tầng 2 của thác. Những người trên đó đã tìm được chỗ khoan cố định móc vào vách đá xong xuôi, sau đó thả dây cáp xuống, những người ở bên dưới lại mặc đồ bảo hộ, quấn dây cáp khắp người và dùng dụng cụ đóng đinh cố định vào vách đá rồi men theo rìa ngoài thác nước để trèo lên.
Nói thì dễ nhưng quá trình ngược dòng trèo lên này vẫn vô cùng gian nan, có vài người cứ trèo lên một quãng lại bị nước xối trượt xuống. Như Ý là người leo cuối cùng, bên trên cô là Nhân Đức và đội phó Minh, hai người đàn ông ở phía trên chắn lực nước dội xuống cho cô, đồng thời, dây cáp trên người Nhân Đức cũng nối với dây cáp trên người Như Ý, đỡ 8/10 trọng lượng của cô, cho nên Như Ý từ tầng 3 của thác trèo lên cũng không tốn bao nhiêu sức lực.
Chỉ là mấy ngày rồi dầm mưa trong rừng, cơ thể lại bị thương, ngâm nước thêm 3 tiếng cũng đủ làm Như Ý run lên cầm cập. Lúc ấy mới biết giá trị của việc Nhân Đức đem cô sưởi nắng bên ngoài bờ hồ ban nãy. Nếu không có anh, có lẽ cô cũng chẳng thể chống chọi được đến tận khi lên đến nơi.
Lúc vừa đặt chân đến bờ, Như Ý lập tức được mọi người đưa đến bệnh viện. Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói vết thương của cô không có gì đáng ngại, nhưng cơ thể suy nhược, cần phải ở lại bệnh viện dưỡng thương mấy ngày.
Tất nhiên, Như Ý không thể ngồi quá lâu một chỗ, cô chỉ nghỉ ngơi được nửa ngày, đến buổi tối đã muốn sang phòng bên cạnh thăm Đăng Dương. Nhân Đức không muốn Như Ý đi lại nhiều, đành phải lấy xe lăn đẩy cô sang phòng bên cạnh.
Lúc đến nơi mới biết so với cô, Đăng Dương bị thương nặng hơn rất nhiều. Toàn thân anh ta toàn vết xước xát, cổ chân và đầu băng trắng xoá, sắc mặt nhợt nhạt và trắng bệch.
Thấy hai người, Đăng Dương liền chống tay muốn ngồi dậy”
“Như Ý, Đức, hai người đến đây à?”.
Như Ý ngay lập tức xua tay: “Anh bị thương nặng hơn, cứ nằm nghỉ đi, đừng cử động”.
“Anh không sao đâu. Như Ý, em bị thương thế nào? Có nặng lắm không? Sao phải ngồi xe lăn?”
“Chân em bị cái gai đâm vào ấy mà, anh Đức sợ đi lại nhiều sẽ nhiễm trùng nên mới bảo em ngồi xe lăn”.
“À…”. Đăng Dương áy náy nhìn cô: “Xin lỗi nhé Như Ý. Lẽ ra lúc đó anh không nên bỏ lại em trong rừng”.
“Khi đó đã xảy ra chuyện gì thế?”.
“Anh nhìn thấy một tên trong nhóm chữ cái T”.
“Hắn đã đến gần chỗ chúng ta?”. Như Ý tròn mắt hỏi.
Đăng Dương lặng lẽ gật đầu, sau đó chậm chạp kể lại một câu chuyện. Sáng hôm đó anh ta tỉnh lại trước Như Ý, vốn định ngồi ở trong chiếc chòi đó canh cho cô ngủ, nhưng chỉ một lúc sau, bỗng nhiên lại nghe mấy âm thanh sột soạt xuất hiện ngay sau lưng.
Đăng Dương lập tức cảnh giác rút súng ra, quát to một tiếng: “Ai?”.
Kẻ kia giật mình, vội vã quay đầu bỏ chạy, Đăng Dương thấy hắn rất khả nghi nên lặc liễng đuổi theo. Khi chạy được một đoạn, anh ta mới chợt nhớ đến việc Như Ý còn đang ở chiếc chòi kia, một mặt muốn đuổi theo kẻ phía trước, một mặt lại sợ Như Ý tỉnh dậy không tìm thấy mình sẽ lo lắng, cho nên Đăng Dương mới đành lấy một viên đá khắc lên cây ký hiệu chữ U kia, mong Như Ý tìm thấy sẽ hiểu.
“Sau đó anh bị hắn đánh nên mới bị thương?”. Ánh mắt cô nhìn vào vệt máu đỏ thấm ra ngoài tấm băng trên đầu của Đăng Dương, lo lắng hỏi.
“Ừ, anh bị thương nên chạy chậm hơn hắn, nhưng cũng may là tên đó cũng không thông thuộc đường rừng. Hắn chạy một đoạn thì bị rơi xuống một cái hố sâu, anh định khống chế hắn, nhưng lúc đó giằng co một lúc thì s.ú.ng cướp cò”.
Nói đến đây, giọng nói của Đăng Dương trở nên run rẩy: “Viên đạn trúng ngay tim hắn”.
Nhân Đức cuối cùng cũng mở miệng: “Ngoại hình kẻ đó thế nào?”.
“Lúc đuổi kịp được hắn, tôi mới biết hắn là một trong nhóm người đi phượt kia. Nhưng lúc giằng co, hắn chống trả rất quyết liệt, còn nói cảnh sát là một lũ ngu dốt vô dụng, chỉ có “T” mới có thể cứu rỗi được linh hồn của những kẻ phạm tội”.
“Hắn thuộc nhóm người chữ T?”. Như Ý hỏi.
“Anh cũng không rõ, nhưng rất có thể là vậy”.
Nhân Đức nhìn anh ta vài giây: “Hắn cao khoảng một mét 8, đeo nhiều khuyên tai phải không?”.
“Đúng rồi, tôi nhớ lúc lấy lời khai, hắn nói hắn tên Nam gì gì đó”.
“Phương Nam”.
“À, đúng, Phương Nam”. Nói đến đây, Đăng Dương lại sửng sốt hỏi: “Sao cậu biết?”.
“Trong lúc thẩm vấn nhóm người kia, mọi người đều biết tên nhau. Nhưng khi tôi hỏi tại sao ngôi nhà hoang đó ở vị trí khuất mà đám người đi phượt kia vẫn phát hiện ra được. Hồ Đăng chỉ vào cậu ta, nói “cậu kia cũng thấy”. Điều này chứng tỏ Phương Nam chỉ mới nhập hội không lâu”. Nhân Đức nhẹ nhàng gạt khoá bánh xe lăn của Như Ý, nói tiếp: “Nhưng chỉ chừng ấy thông tin vẫn chưa chắc chắn nên tôi mới giữ nhóm người đó lại, chờ bọn họ lộ ra sơ hở. Đáng tiếc là hắn vẫn lọt mất”.
Như Ý ngẫm nghĩ một lát rồi đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “Anh Dương, hắn có phải là kẻ đeo mặt nạ đã đặt bẫy chúng ta rơi xuống suối không?”
“Cũng có thể”. Đăng Dương nhìn cô: “Khó khăn lắm mới có thể tìm được một chút manh mối, thế mà ….”.
“Không sao”. Như Ý vỗ vào mu bàn tay của Đăng Dương: “Tính mạng mình mới là quan trọng nhất, còn sống là tốt rồi. Anh đừng tự trách mình”.
“Sau chuyện này, có lẽ anh sẽ bị kỷ luật, cũng có thể phải ra toà, không thể tham gia cùng với đội 1 phá chuyên án chữ T được nữa”. Mấy ngón tay Đăng Dương đan chặt vào nhau, l*иg ngực như bị thứ gì đó đè nặng: “Đức, Như Ý, sau này hai người hãy cố gắng thay cho cả phần tôi nữa nhé?”.
Nhân Đức lẳng lặng nhìn anh ta, khẽ mỉm cười: “Tất nhiên rồi. Cậu đừng lo, cậu chỉ nổ súng để phòng vệ khi truy bắt tội phạm, cục trưởng và mọi người sẽ hiểu cho cậu thôi. Đừng lo, cứ yên tâm dưỡng bệnh đi”.
“Cảm ơn hai người”.
Sau khi về đến phòng bệnh, Như Ý mới nói với Nhân Đức: “Em nghe nói t.hi t.hể của tên s.á.t thủ bị g.iế.t kia đã đưa về phòng trữ lạnh của cảnh sát tỉnh”.
“Ừ”. Nhân Đức gật đầu: “Đội phó Minh vừa gọi điện thoại cho anh ban nãy, anh ấy nói đợi xong thủ tục ở dưới này sẽ đưa cả t.h.i t.hể của hắn và Nguyễn Văn Thái về Hà Nội”.
Anh nhìn vẻ mặt háo hức của Như Ý, biết trong lòng cô nghĩ gì nên nói thêm: “Như Ý, nếu em muốn tự tay kiểm tra t.ử t.h.i của hắn, trước tiên nên khoẻ mạnh cái đã”.
Như Ý cười hì hì: “Đêm nay vẫn phục vụ anh được ấy chứ’. Cô chép miệng tỏ vẻ tiếc nuối: “Hơi tiếc là bệnh viện tuyến huyện này không có phòng riêng”.
Nhân Đức bật cười, anh định giơ tay xoa đầu cô: “Bác sĩ Như Ý, về đến Hà Nội anh sẽ thuê phòng riêng cho em”.
***
Ngày hôm sau, công việc khám nghiệm ở trại giam Hà Ninh đã xong, đội 1 di chuyển về Hà Nội, Như Ý, Nhân Đức và Đăng Dương cũng lên xe về theo.
Lúc trên xe, đội phó Minh nói Như Ý chưa khoẻ, ngày mai lại là chủ nhật nên cứ nghỉ ở nhà thêm một ngày. Sang tuần đến phòng lab khám nghiệm t.h.i t.hể của tên s.á.t thủ của nhóm người chữ T sau cũng được.
Có điều, Như Ý còn chưa kịp tận hưởng ngày cuối tuần bên Nhân Đức thì sáng sớm ngày tiếp theo đã nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi nghe xong, sắc mặt anh vô cùng khó coi, anh nói:
“Như Ý, khả năng chúng ta phải kết thúc kỳ nghỉ sớm hơn dự kiến rồi”.
Như Ý biết ngay là có chuyện, ngay lập tức tỉnh táo: “Có chuyện gì thế hả anh?”.
“Trần Như Quỳnh c.hế.t rồi”.