Tình Yêu Là Chặng Đường Trở Về

Chương 17

Trong căn hộ nhỏ, mùi bắp cải xào thịt bò bắt đầu tỏa ra mùi thơm nức mũi, khiến ruột gan của người nào đó đang đứng trong phòng tắm cũng nhộn nhạo theo.

Như Ý hít một hơi thật sâu, cảm thấy hương vị ngọt ngào của thức ăn qua không khí tràn vào trong khoang miệng, thấm vào tận cả trong đáy lòng, khiến tâm trạng rã rời của cô bất giác trở nên rất dễ chịu.

Bụng đã bắt đầu réo òng ọc, Như Ý nghĩ đến thức ăn ngon cùng người đàn ông ở bên ngoài kia, đành nhanh chóng xả nước, lau khô người rồi đi ra. Lúc này, Nhân Đức đã làm xong món bắp cải mà cô thích, đang đổ ra đĩa.

Tiếng nồi canh sôi ùng ục ở trên bếp át đi tiếng dép lê của Như Ý, anh không phát hiện ra cô đã đến gần, vẫn chuyên chú nêm nếm gia vị cho mấy món ăn. Như Ý cũng không mở miệng, bước chân dừng lại cách anh một quãng, sau đó tựa người vào khung cửa ngắm Nhân Đức.

Dù đã gặp lại một thời gian nhưng không gian riêng tư của hai người là hoàn toàn không có, từ lúc đến cục cảnh sát, quay cuồng bên cô và anh đều là các vụ án, bận đến mức ngay cả cơm cũng chẳng mấy khi có thời gian ăn tử tế. Tới bây giờ, Như Ý cũng chẳng rõ việc bị công kích bởi vụ án của Lê Thuỳ Dung là may hay rủi, bởi vì nhờ có những sóng to gió lớn ngoài kia mà cô mới có nổi một chút thời gian bản thân, và cũng nhờ có nó mà Nhân Đức mới ở đây, mang lại cho cô cảm giác bình yên và vững tâm giữa cả một trời đầy giông bão.

“Thơm quá”. Như Ý nhìn anh một lát, cảm thấy hài lòng rồi mới lên tiếng: “Thơm thế này không cần ăn cũng đã biết ngon rồi.”.

Nhân Đức ngừng tay thái rau, quay đầu nhìn đầu tóc vẫn đang còn ướt của Như Ý: “Đợi một chút, sắp xong rồi”.

“Có việc gì cần em phụ không?”. Mời khách đến nhà, còn để anh tự vào bếp nấu cơm, Như Ý mặc dù mặt dày nhưng vẫn cảm thấy ngượng: “Em gọt bí giúp anh nhé?”.

“Không cần đâu”. Nhân Đức đã được trải nghiệm trình độ nấu nướng của cô, anh không muốn căn bếp mới toanh này bị phá tan tành nên lắc đầu: “Em dọn bát đi, anh xong ngay đây”.

Như Ý rất hăng hái gật đầu: “Tuân lệnh bếp trưởng. Em đi làm ngay đây”.

Kết quả là chỉ chưa đầy hai phút sau, trong phòng bếp vang lên những tiếng loảng xoảng, tiếp theo là âm thanh gốm sứ đổ ầm ầm xuống sàn gạch hoa, tiếng động lớn đến nỗi các nhà hàng xóm kế bên cũng có thể nghe thấy.

Như Ý đứng giữa đống bát đĩa vỡ tan tành, mặt mày nhăn nhó: “Em chỉ kéo nhẹ một cái thôi, cái tủ này bắt đinh không chắc, đồ đạc bên trong mới rơi ra hết”.

Nhân Đức nhìn đôi chân nhỏ trắng tinh không có một vết xước của cô, sau đó lại ngước lên nhìn tủ bát, thấy ở trên đó đinh đã bị gãy, nhưng vết gãy còn rất mới, không phải do bắt vít không chặt mà là do người bên dưới dùng lực quá mạnh nên mới bị bung ra như thế.

Nhân Đức bất lực lần thứ 2: “Để anh bắt vít lại”.

“Em nhặt bát đĩa vỡ bỏ vào thùng rác”.

“Như Ý, anh có mua một ít hoa quả, để bên ngoài phòng khách, em rửa được không?”.

Anh rút cuộc phải dùng đến hạ sách, đuổi cô ra khỏi bếp. May sao Như Ý cũng tự biết bản thân mình chỉ làm vướng chân vướng tay anh, hơi ngượng ngùng gật đầu: “À… được ạ”.

Cô nhanh chân chạy đi, đem hoa quả vào bồn rửa thật sạch. Nhân Đức cũng nhanh chóng dọn dẹp hết đống đổ vỡ ngổn ngang trong bếp, trong lúc chờ đợi nồi xương hầm, anh tiện tay bắt vít lại kệ bát. Nhân Đức xử lý rất nhanh, chẳng bao lâu đã xong.

Khi Như Ý chạy vào phòng bếp lần nữa thì đồ ăn đã được dọn lên bàn, có bắp cải xào thịt bò, canh xương hầm bí đao, còn có cả mấy lát cà rốt được hấp lên, tất cả đều là những món ăn thanh đạm, rất dễ ăn trong thời tiết nóng nực thế này.

Như Ý xới ra hai tô cơm, cố ý đẩy bát cơm đầy hơn đến trước mặt Nhân Đức: “Tay nghề của anh hình như hơn trước rồi thì phải”.

“Em ăn thử xem”. Anh đưa đũa cho cô.

Như Ý mỉm cười nhận lấy đôi đũa, cúi đầu cùng anh ăn cơm. Quả thực, sau bốn năm, đồ ăn anh nấu còn ngon hơn xưa, hoặc là vì đã quá lâu không được nếm lại hương vị quen thuộc này cho nên người ta mới cảm thấy nó ngon hơn hẳn quá khứ.

“Rất ngon”. Như Ý cảm thấy hơi cay mũi: “Món bắp cải xào này đậm vị hơn trước rồi. Anh cho thêm gia vị gì thế?”.

“Vẫn gia vị như cũ. Chỉ là tìm mua được bắp cải ngon hơn thôi”.

Nhớ lại trước đây, trong vườn nhà Nhân Đức trồng mấy cây bắp cải đã bị sâu gặm hết lá, Như Ý đến chơi, nhất quyết đòi anh xào bắp cải này cho mình. Lúc đó không có thịt bò như bây giờ, chỉ có mình bắp cải xào không, vậy mà cô cũng có thể ăn ngon lành hết hai bát cơm.

Hôm nay anh đi siêu thị mua bắp cải cho cô, còn thêm cả thịt bò, tất nhiên, gia vị vẫn thế nhưng nguyên liệu làm nên món ăn cao cấp hơn, ngon miệng hơn là đúng rồi.

Như Ý chu môi, cố chấp đáp: “Chủ yếu là người nấu ngon. Em từng ăn ở nhiều nơi khác rồi, đầu bếp năm sao làm món này cũng không bằng anh”.

“Nhà hàng năm sao cũng có món bình dân này hả?”

“Tất nhiên”. Cô vênh mặt đáp: “Phục vụ theo yêu cầu mà”.

Nhân Đức khẽ cười, không đáp nữa, chỉ lặng lẽ gắp thêm thịt bò và rau cải vào bát của cô. Như Ý ngoan ngoãn ăn hết rau trong bát, chần chừ một lát rồi lại nói: “Về nước rồi anh sống ở đâu?”.

“Vẫn ở nhà cũ”. Anh thoải mái đáp lời cô: “Hơi xuống cấp một chút, nhưng sửa sang lại vẫn ở được. Anh định có thời gian rỗi sẽ xây lại mấy công trình phụ, nhưng từ lúc đến cục cảnh sát tới giờ chưa rỗi được ngày nào”.

Nói đến đây, anh lại ngước lên nhìn Như Ý: “Sao em lại ở một mình ở đây?”.

“Cũng giống anh”. Như Ý bất lực lắc đầu: “Công việc ở cục cảnh sát quá bận, đi đi về về xa lắm, em tìm một căn chung cư ở gần cho tiện đi lại. Nhưng cũng chẳng mấy khi ở đây, hầu như toàn ngủ ở cục cảnh sát luôn cho tiện”.

“Giường ngủ của em ở cục cảnh sát rất đặc sắc”. Anh nói đùa.

“Tiện mà. Chỉ cần xếp lại là thành giường, tách ra là lại biến thành ghế. Vừa đỡ tốn diện tích, lại vừa có đủ chỗ cho đội 1 ngồi họp”. Cô cũng gắp cho anh một miếng bí thật mềm: “Phải rồi. Lần trước khi thẩm vấn Nguyễn Văn Thái, anh có phát hiện ra có chi tiết nào đáng ngờ không?”.

“Có một chi tiết”. Nhân Đức nói: “Hắn nói quay lại hiện trường để xem có người phát hiện ra t.h.i t.hể của cô gái kia hay không. Nhưng hắn lại bỏ sót một chi tiết”.

“Bắt cóc em?”.

Anh gật đầu: “Hắn chỉ muốn xem có ai phát hiện ra t.h.i t.hể, không có lý do để bắt cóc người khác. Cho nên kẻ bắt cóc em không phải là Nguyễn Văn Thái”.

“Nhưng em nghe nói hắn đã nhận là hắn bắt cóc em. Trong biên bản lời khai của Nguyễn Văn Thái có ghi chi tiết đó”.

“Như Ý, nếu em sợ người khác phát hiện, em sẽ làm gì?”.

“Một là g.iế.t người bịt đầu mối, hai là bỏ chạy”.

“Đúng vậy”. Nhân Đức ngẩng lên nhìn cô: “Lúc đó ở hiện trường có anh và em, hắn không thể cùng lúc ra tay g.iế.t hai người, bởi vì một là không đủ khả năng, hai là dễ bị bại lộ. Trong khi đó, bắt cóc một người thì hầu như không có ý nghĩa, bởi vì dù có em hay không, anh vẫn tìm ra được đầu mối ở tầng 11 và báo lên cấp trên. Cho nên, nếu kẻ đó là Nguyễn Văn Thái, hắn bắt buộc phải bỏ chạy”.

Nghe Nhân Đức phân tích đến đây thì Như Ý rút cuộc cũng đã hiểu cục cảnh sát đã bỏ qua một chi tiết tưởng như rất nhỏ nhưng lại vô cùng quan trọng. Chính là kẻ bắt cóc cô ngày hôm đó không phải là Nguyễn Văn Thái.

Nhưng tại sao trong lúc thẩm vấn và đến tận bây giờ, Nhân Đức lại không nói ra vấn đề này?

Như Ý ngẫm nghĩ một lát, rút cuộc cũng hiểu thông: “Tiến sĩ Đức, đừng nói với em, lâu nay anh vẫn âm thầm điều tra người đã bắt cóc em nên mới không nói ra với đội 1 đấy nhé”.

“Đúng là như vậy”. Anh không nói cho cô biết về dòng chữ “Ngày 26/3/20xx, Như Ý bị bắt cóc không thành” luôn được khoanh đỏ trong cuốn sổ nhỏ của anh, chỉ đáp: “Anh không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nào của vụ án”.

Như Ý bật cười: “Quả nhiên là tiến sĩ tâm lý học tội phạm VIP nhất cục cảnh sát”.

Nhân Đức cũng cười: “Ăn cơm đi”.

Sau khi hai người ăn uống xong cũng đã hơn 10 rưỡi tối, nhà một nam một nữ, Nhân Đức cũng không muốn ở lại quá khuya nên nhanh chóng ra về. Trước khi rời khỏi còn không quên dặn Như Ý mở điện thoại, có việc gấp có thể gọi cho anh, dù là bất cứ thời gian nào.

“Anh yên tâm, khu này an ninh tốt lắm. Không có vấn đề gì đâu”.

“Dù sao mở điện thoại sẵn, lúc có việc cũng không cần mất công đợi máy khởi động”. Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Như Ý, số của tổng đài là 18000898, em có thể gọi để yêu cầu chặn tin nhắn và cuộc gọi từ số lạ”.

“Còn có cả dịch vụ này nữa hả?”. Cô ngơ ngác, hoàn toàn mù tịt những thứ về công nghệ: “Em cứ nghĩ tắt máy là xong”.

“Ừ, em thử gọi đến nhờ nhân viên tổng đài tư vấn xem. Sử dụng điện thoại vẫn hơn”.

“Vâng, em biết rồi”.

“Được rồi, ngủ sớm đi”.

Sau khi anh ra về, Như Ý cũng ngoan ngoãn gọi điện thoại lên tổng đài yêu cầu chặn số lạ, kết quả một đêm cô có thể bật điện thoại ngủ ngon, nhưng ngày hôm sau mới vừa ra ngoài thì lại thấy cánh cửa nhà mình bị hắt rất nhiều sơn đỏ. Bên trên còn có một dòng chữ: Bác sĩ pháp y Đặng Như Ý, kẻ g.iế.t hai mạng người trong vụ án ca sĩ Lê Thùy Dung.

Hàng xóm xung quanh nhìn thấy vậy, bắt đầu chỉ trỏ Như Ý. Bọn họ không dùng đồ ăn để ném vào người cô như những người đi đường ngày hôm qua mà dùng những lời lẽ rất cay nghiệt:

“Thì ra là cô ta. Mới vừa chuyển đến đây đấy”.

“Không ngờ ngay sát vách nhà mình lại có người độc ác đến vậy. Đứa bé trong bụng ca sĩ Lê Thùy Dung có tội gì chứ, thế mà cô ta ép cả đứa bé phải c.hế.t”.

“Bác sĩ pháp y mà năng lực kém cỏi, mặt còn non choẹt thế kia, bảo sao khám nghiệm sai. Vì cô ta mà mất 2 mạng người”.

“Đúng là xã hội loạn thật rồi. Người nên sống thì lại phải c.hế.t trong đau đớn, người nên c.hế.t thì vẫn còn nhởn nhơ lắm. Cô ta bị hắt sơn thế này là đáng đời”.

Như Ý ban đầu định nín nhịn, nhưng những người kia càng nói càng quá đáng, có bà còn phẩy tay phành phạch, đòi đuổi cô ta khỏi chung cư.

Cuối cùng, Như Ý mới dùng ánh mắt lạnh lùng quét quanh một vòng: “Các người có biết tội vu khống bị phạt gì không?”

Mấy người phụ nữ đang nói hăng, lập tức ngẩn ra. Bọn họ chưa kịp trả lời thì cô lại tiếp tục: “Đặc biệt là vu khống lực lượng công an, biết khung hình phạt thế nào không? Các người không có bằng chứng, không biết nội dung sự tình đã kết tội người khác. Rủa người khác c.hế.t thì các người tốt đẹp hơn được ai? Chừng nào tòa án phán tôi tội cố ý g.iế.t người thì các người muốn rủa sao thì rủa, còn bây giờ nếu còn dựng chuyện nói bừa thì đừng trách tôi tố cáo các người vu khống”.

Sắc mặt của mấy người đàn bà lắm lời kia lập tức cứng ngắc, biết Như Ý không dễ bắt nạt liền nhanh chóng tản ra rồi ai về nhà nấy.

Như Ý không thèm đợi đến khi bọn họ về hết đã đi thẳng xuống phòng quản lý tòa nhà, khiếu nại bảo vệ để người khác hắt sơn vào nhà cô.

Gã bảo vệ mắt một mí có lẽ cũng đã nghe đồn thổi về cô, thái độ không một chút thiện cảm, ban đầu còn ậm ừ nói camera bị hỏng, từ từ sẽ đi hỏi mấy hộ xung quanh. Như Ý bắt đầu bực mình, đập bộp thẻ ngành lên bàn:

“Tôi nói cho cậu biết, bảo vệ chung cư và giữ gìn an ninh trong tòa nhà là nhiệm vụ của cậu. Hôm nay hắt sơn là chuyện nhỏ, nhưng nếu tiếp tục làm việc tắc trách như vậy, ngày mai nếu có kẻ g.iế.t người lọt vào chung cư thì cậu cũng phải chịu trách nhiệm 5 phần. Cậu nói đêm qua không có người lạ vào chung cư phải không? Được, để tôi báo quản lý, một tháng tôi đóng chi phí hoạt động là để bảo đảm an ninh cho chính mình. Không phải để các người ăn không ngồi rồi, rồi trả lời thiếu trách nhiệm như vậy”.

“Ấy, chị bình tĩnh đã”. Tên bảo vệ ngay lập tức thay đổi, ném gói bim bim trên tay đi, dịu giọng nói với Như Ý: “Tối qua tôi trực, thực sự không nhìn thấy người lạ đi vào tòa nhà. Mà camera ở tầng chị bị hỏng, tôi đã gọi sửa chữa rồi nhưng họ báo hôm nay mới đến”.

“Không có người lạ vậy có nghĩa là cư dân trong tòa nhà, hoặc có thể là cậu. Camera ở tầng tôi hỏng thì cậu kiểm tra camera trong thang máy cho tôi, tôi không cần biết cậu làm cách nào, nếu đến chiều nay không tìm ra kẻ đó thì tôi sẽ báo công an đến tự điều tra. Không cần cậu tốn công nữa”.

“Vâng vâng, tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ đi hỏi từng nhà ngay. Chị cứ yên tâm, có kết quả tôi sẽ báo ngay cho chị. Chị đừng báo công an, để công an đến tận đây điều tra thì phức tạp lắm, ảnh hưởng xấu đến an ninh chung cư”.

Như Ý lườm cậu ta: “Cậu còn biết đến an ninh cơ à? Lúc nhà tôi bị hắt sơn sao cậu không nghĩ đến an ninh chung cư”.

Mặt mày gã bảo vệ càng lúc càng khó coi, cậu ta gãi đầu: “Xin lỗi chị ạ, mong chị tha lỗi, đúng là tôi thiếu trách nhiệm quá, làm ảnh hưởng đến chị, mong chị bỏ qua cho tôi lần này. Tôi sẽ đi hỏi từng nhà ngay đây ạ”.

“Còn gì nữa?”

Hắn nghĩ ngợi một lát rồi quay sang nhìn cô: “Tôi sẽ gọi thợ đến sơn lại ngay ạ”.

“Tốt nhất là khi tôi về nhà, mấy vết sơn đó đã biến mất. Còn không thì cậu cứ gọi quản lý đến nói chuyện với tôi. Tôi chụp lại ảnh làm bằng chứng rồi đấy”.

“Vâng, vâng, tôi biết rồi ạ”.

Vì chuyện hắt sơn này mà Như Ý đi làm muộn hơn 30 phút, đội phó Minh nghĩ cô nghỉ làm nên cũng không gọi điện thoại. Khi thấy Như Ý bước vào phòng sinh hoạt chung, ai cũng ngạc nhiên: “Như Ý, sao hôm nay em lại đi làm rồi? Không nghỉ ngơi thêm đã?”

“Các anh đừng nghĩ em yếu đuối thế chứ?”. Cô cười cười: “Đã có tin tức gì chưa các anh?”

“Anh kiểm tra IP của người đăng mấy bài viết đó lên diễn đàn rồi, toàn là địa chỉ ở nước ngoài hoặc giả địa chỉ nước ngoài, không lần ra được”. Nói đến đây, Đăng Dương lại nhìn về phía đội phó Minh: “Nhưng sáng nay Đức đến đưa một bản báo cáo cho anh Minh, hình như bên trong có manh mối gì đó”.

Đội phó Minh gật đầu: “Như Ý, Đức bảo đã nói với em rồi. Chuyện Lê Thùy Dung tự s.á.t rất có thể là bị kẻ khác sắp đặt phải không?”.

“Vâng. Hôm qua em đã nói chuyện với anh Đức, anh ấy nói cách ăn mặc của Lê Thùy Dung hôm đó có vấn đề. Với cả em cũng tìm thấy trên t.h.i th.ể của cô ta có một vết bỏng hình chữ T. Trần Đức Quang cũng từng có một vết hằn trên lòng bàn tay như vậy”. Như Ý nói đến đây thì hơi ngừng lại, hít sâu vào một hơi rồi mới tiếp lời: “T.h.i t.hể Trần Thị Hiên cũng có một chữ T tương tự”.

“Em nghi ngờ cả 3 người họ đều có mối liên hệ với nhau?”.

“Vâng, em nghĩ chữ T không tình cờ xuất hiện nhiều như vậy”.

“Anh đã giao cho Đức thẩm vấn lại Nguyễn Văn Thái lần nữa”. Đội phó Minh đặt tập tài liệu do Nhân Đức mang đến xuống dưới bàn: “Còn về Lê Thùy Dung, nếu theo như suy đoán của Đức thì hẳn hung thủ hôm đó cũng phải ở một nơi mà cô ta có thể nhìn thấy. Muốn biết chính xác vị trí của hắn, chúng ta phải đến bệnh viện một lần nữa”.

“Em cũng nghĩ vậy”. Như Ý nghiêm túc nhìn mọi người: “Để em đi với các anh”.

Đội phó Minh rất muốn khuyên cô không nên đến nơi đông người, nhưng Như Ý nhất quyết muốn đi, cô muốn cùng mọi người tìm ra chân tướng sự thật, tự mình trả lại trong sạch cho chính mình. Mọi người trong đội 1 cũng không ngăn cản nổi cô, rút cuộc đành để Như Ý đi theo.

Trong khi đội 1 lên đường đến bệnh viện thì Nhân Đức cũng đã đến phòng tạm giam, tự mình thẩm vấn Nguyễn Văn Thái một lần nữa.

Sau một tháng, hắn trông có vẻ tăng cân hơn trước, quầng mắt đã không còn trũng sâu vì thức đêm chơi game, mái tóc dài lãng tử cũng đã bị cạo thành đầu đinh.

Nguyễn Văn Thái thấy Nhân Đức ngồi ở bàn chờ thăm nuôi thì không hề bất ngờ, hắn nở một nụ cười rất quái gở:

“Anh công an sao tự nhiên lại đến thăm tôi thế?”

Nhân Đức bình thản nhìn hắn: “Cần hỏi một số chuyện”.

“Tôi nhớ lần trước các anh đã thẩm vấn rồi, không phải mình anh mà là vài người nữa, các người thay phiên nhau thẩm vấn tôi, có gì tôi cũng khai hết rồi. Tôi nhận tội rồi, các người vẫn còn muốn thẩm vấn à?.

“Cậu tham gia tổ chức T từ bao giờ?”.

Nụ cười trên môi Nguyễn Văn Thái lập tức tắt ngấm, hắn sửng sốt nhìn Nhân Đức, lại bắt gặp ánh mắt sắc bén của anh, liền nhận ra mình vừa mới bị rơi vào bẫy. Nguyễn Văn Thái đành hắng giọng, cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Anh nói gì cơ? Tổ chức T gì?”.

“Tổ chức hướng dẫn s.á.t h.ạ.i người khác. Hoặc là một diễn đàn chuyên dạy cách g.iế.t người”.

“Tôi không hiểu, tôi không tham gia gì hết”.

“Ngày 26/3 cậu đến hiện trường làm gì?”

Nguyễn Văn Thái lắc đầu: “Tôi nói rồi, tôi đến để xem có ai phát hiện ra t.h.i t.hể của Hiên không, lúc mới đến thì gặp anh với cô gái đó”.

“Lúc cậu bắt cóc bạn tôi, cô ấy cào tay phải cậu hay tay trái cậu?”.

Nguyễn Văn Thái lần này không bị mắc mưu như trước, hắn khẽ cười: “Cô ta không cào vào tay nào cả, cô ta hôn mê”.

“Cậu không phải là kẻ đã bắt cóc bạn tôi hôm đó”. Giọng nói của Nhân Đức vô cùng cứng rắn, anh nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Văn Thái, dõng dạc nói từng chữ: “Ngày hôm đó trước khi bạn tôi hôn mê, cô ấy đã cào vào cánh tay kẻ bắt cóc một đường. Không sâu lắm, nhưng chắc chắn hắn sẽ phát hiện ra”.

“Vết cào nhỏ, tôi không để ý, cũng như mèo cào thôi mà”. Nguyễn Văn Thái vẫn cố chấp phủ định, nhưng đầu mày đã vô thức cau lại từ lúc nào không biết: “Anh không thể chỉ vì một vết cào mà khẳng định không phải là tôi được”.

“Một tay cậu cầm khăn tẩm thuốc mê, tay còn lại giữ chặt người cô ấy, bị cào vào tay nào, chẳng lẽ cậu không biết?”

“Tay trái”. Nguyễn Văn Thái trả lời rất nhanh, hắn tự tin kẻ nào cầm khăn tẩm thuốc mê cũng sử dụng tay phải, vì vậy, cô gái kia nhất định sẽ cào vào tay còn lại.

Tuy nhiên, lần này đến lượt Nhân Đức mỉm cười: “Cảm ơn, thuốc mê mà kẻ đó đã dùng để gây mê bạn tôi là dạng thuốc mê sâu, căn bản không kịp phản xạ, cho nên cô ấy không thể cào cậu được”.

Gương mặt Nguyễn Văn Thái cứng đờ vì kinh ngạc, hắn há hốc miệng nhìn Nhân Đức vài giây, cảm thấy con người này thực sự quá thông minh, dù hắn có tìm cách nào cũng không thể tránh được bẫy của Nhân Đức.

Hắn lập tức quay đầu gọi quản giáo: “Quản giáo, tôi không muốn nói chuyện với người này nữa, tôi muốn về phòng. Quản giáo, tôi muốn về phòng”.

Nhân Đức nhất định không buông tha hắn, anh hơi đổ người về phía trước, hỏi Nguyễn Văn Thái: “Kẻ đã bắt cóc bạn tôi là ai? Hắn quan trọng như thế nào để cậu phải nhất quyết bảo vệ hắn?”.

Nguyễn Văn Thái mím môi không đáp, chỉ quay đầu liên tục gọi quản giáo. Nhân Đức lại tiếp tục: “Trong điện thoại của cậu không có cuộc gọi hay tin nhắn với người lạ, bởi vì cậu và hắn đã giao tiếp với nhau trên diễn đàn đúng không?”.

“…”

“Nói cho tôi biết tên diễn đàn đó là gì, trong trại giam này an toàn, không ai có thể hại cậu”.

“…”

“Chỉ cần cậu chịu nói thật, tôi sẽ giúp cậu gặp được bạn gái của cậu”.

Nhắc đến cô bạn gái tên Quỳnh, ánh mắt của Nguyễn Văn Thái đột nhiên thay đổi. Hắn hơi ngẩng đầu nhìn Nhân Đức, gương mặt thoáng qua vẻ chần chừ và đắn đo, tuy nhiên, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn đứng dậy rời đi.

Nhân Đức cũng không tiếp tục ép hắn, bởi vì anh biết Nguyễn Văn Thái thực sự sợ kẻ kia trả thù, hắn cần thời gian để suy nghĩ và tin tưởng vào anh. Cho nên anh sẽ cho hắn thời gian, lần sau lại đến.

***

Ở bên đầu kia của thành phố, đội 1 đến bệnh viện một lần nữa, lần này, cửa lên sân thượng đã bị khóa kín, đội phó Minh phải yêu cầu mở ra thì mới lên được. Lúc lên đến nơi, các mối hàn cũng đã được sửa lại toàn bộ, những nơi hoen rỉ cũng đã được thay mới.

Văn Chung kiểm tra lan can rồi quay đầu nói với mọi người: “Có lẽ bệnh viện sợ lại có người leo lên sân thượng nhảy xuống nên mới làm những việc này”.

Đăng Dương gật đầu: “Giảm thiểu nguy cơ càng nhiều càng tốt. Dù sao sân thượng này cũng chẳng có tác dụng gì”.

Như Ý vẫn nhớ rõ nơi mà Lê Thùy Dung đã ngồi hôm đó, cô lững thững đi tới, nhìn phần lan can sơn màu đỏ đó đã được nối lại toàn bộ rồi lại nhìn xuống khoảnh sân bên dưới. Nơi đó đã được gột rửa sạch sẽ, không còn bất cứ dấu vết gì nữa, nhưng trong lòng Như Ý vẫn cảm thấy vô cùng nặng nề.

Đội phó Minh bước lại gần cô, giơ tay chỉ vào một vị trí cách đó không xa: “Hôm đó anh thấy phía bên này không có bụi, vết xê dịch khoảng 1 mét, từ đây đến chỗ mối hàn gần em. Lúc đó anh cứ nghĩ cô ta tự di chuyển như vậy”.

Như Ý ngẩng đầu nhìn về phía khu nhà ở đối diện, nơi đó là một tòa nhà cao khoảng 17 tầng, tầng 1 là trung tâm thương mại, các tầng trên cho thuê để làm văn phòng hoặc phòng tập gym.

“Anh Minh, ở đây có thể nhìn rõ người ở bên kia không?”

Đội phó Minh cũng nhìn theo tầm mắt cô, đầu mày khẽ cau lại: “Có thể. Từ nơi này đến đó khoảng 50 mét, nếu giơ cánh tay ra hiệu thì vẫn có thể nhìn thấy”.

“Có thể thực nghiệm được không? Em muốn xem đứng ở bên này có nhìn rõ không”

“Được”.

Đội phó Minh nói xong, định quay đầu bảo Văn Chung sang tòa nhà bên kia, nhưng cùng lúc này, anh ta cũng trông thấy một chấm đỏ ngay giữa ấn đường của Như Ý.

Đội phó Minh kinh hãi hét ầm lên: “Như Ý, nằm xuống”.