Như Ý chợp mắt không lâu lắm, nhưng không hề mộng mị, cũng không mơ thấy ác mộng, lúc tỉnh dậy thì ánh nắng mặt trời đã bắt đầu ngả qua sườn tây.
Tia nắng vàng rộm chiếu lên mái tóc của hai người, rọi lên hàng lông mi cong cong như phiến lá của Nhân Đức, lại nghiêng xuống bên dưới sống mũi cao vυ't và đường nhân trung rõ ràng của anh, như tô vẽ thêm ánh hào quang cho khuôn mặt tĩnh lặng nhưng vô cùng xuất sắc ấy.
Khung cảnh này giống hệt như hồi còn sinh viên, lúc Như Ý theo Nhân Đức lên thư viện đọc sách. Anh chuyên chú nghiên cứu tài liệu Pháp Y, còn cô mới nhìn được vài chữ thì mắt đã bắt đầu ríu lại, kết quả cả trăm lần như một, Như Ý gục đầu lên mấy cuốn sách ngủ quên, đến khi tỉnh lại, dù là giữa trưa hay trời đã chuyển về chiều muộn, Nhân Đức vẫn ngồi ở đó. Không đánh thức cô, cũng không rời đi…
Cảm giác ngọt ngào của quá khứ bỗng dưng trở về ngay trước mắt, khiến đáy lòng cô lan tràn một loại cảm giác ấm áp và hoài niệm khó diễn tả. Như Ý không rời người anh, tranh thủ hít hà mùi hương quen thuộc trên khuôn ngực vững chãi của Nhân Đức:
“Mấy giờ rồi hả anh?”.
Anh nhìn bóng nắng đổ xuống sàn nhà, khẽ nói: “Chắc là 2 giờ chiều rồi”.
“Ngủ một giấc ngon thật”. Cô cảm thán, giọng nói bắt đầu có sinh khí hơn: “Lâu rồi em mới được ngủ ngon như thế. Không mơ thấy gì cả. Chỉ ngủ thôi”
Nhân Đức không cử động, nhưng cũng không đẩy Như Ý ra, l*иg ngực anh vẫn đều đều lên xuống theo từng nhịp thở: “Có đói bụng không?”.
“Không đói”. Cô bắt đầu ngựa quen đường cũ, trêu chọc anh: “Ôm anh đã no rồi. Anh cứ nằm đây cho em ôm cả đời, em cũng nhịn đói được cả đời”.
“Tạm thời anh chưa có ý định làm thức ăn của em”. Anh vỗ vỗ vai cô: “Mau dậy đi”.
“Nằm thêm một tý nữa được không?”. Như Ý ngước mắt đôi mắt long lanh nhìn anh. Khó khăn lắm mới có thể được ôm Nhân Đức thế này, chẳng biết lần sau anh chịu để cho cô ôm là bao giờ, cho nên Như Ý lưu luyến không nỡ: “Có một vài chi tiết em muốn nghe ý kiến của anh”.
Nhân Đức biết trong lòng cô đang nghĩ gì, đành thu tay xuống: “Ừ, em nói đi”.
“Lúc khám nghiệm t.ử t.hi của Lê Thuỳ Dung, em phát hiện ra trên người cô ta có một vết bỏng hình chữ T”. Cô nói: “Hôm Trần Đức Quang bị g.iế.t, khi khám nghiệm ở hiện trường, chúng ta cũng nhìn thấy một vết hằn hình chữ T ở lòng bàn tay của cậu ta, anh có nhớ không?”.
Nhân Đức gật đầu: “Trên cán dao không có chữ T này”.
“Đúng vậy. Em đã kiểm tra cán dao rồi, ở trên đó không hề có chữ T. Vết bỏng của Lê Thuỳ Dung cũng không để lại sẹo lồi, hơn nữa da thịt khi tiếp xúc với da thịt sẽ không để lại vết hằn như vậy”. Cô nắm chặt lấy áo sơ mi anh, vì hơi cử động nên chiếc ghế bên dưới bị xê dịch: “Đức, anh có cảm thấy chữ T này mang ý nghĩa gì không?”.
Nhân Đức suy nghĩ một lát rồi nói với cô: “Vết bỏng đó là cố ý hay chỉ là tai nạn trùng hợp?”.
“Chữ T rất rõ, lại rất tương đồng với kiểu chữ T hằn trên lòng bàn tay của Trần Đức Quang. Em nghĩ là do cô ta tự tạo nên”.
“Như vậy chắc chắn nó phải mang ý nghĩa gì đó, như một loại thông điệp, hoặc là ký hiệu của người tham gia”.
“Người tham gia? Dạng như tổ chức ấy hả?”.
Anh gật đầu: “Anh cảm thấy việc rơi xuống của Lê Thuỳ Dung rất kỳ lạ. Như Ý, nếu em muốn thu hút sự chú ý của đám đông, muốn dư luận đồng cảm với mình, muốn mọi người tin bản thân em chỉ vô tình chứ không cố ý, em sẽ làm gì?”.
Nghe anh nói đến đây, Như Ý rút cuộc cũng nhận ra điểm quái gở lúc đứng trên sân thượng nhìn thấy Lê Thuỳ Dung là gì. Cô reo lên:
“Em sẽ làm như cô ta, trèo lên trên tầng thượng đòi nhảy xuống, nhưng em sẽ không mặc váy lộng lẫy như thế. Bởi vì chỉ cần ngồi cheo leo lên tầng thượng là đã đủ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người rồi”.
“Đúng vậy. Con trai của chồng vừa mới c.hế.t, cô ta là người gây ra cái c.hế.t đó, đang trong thời kỳ chịu t.a.ng, cô ta không nên mặc váy đỏ mới đúng”. Nhân Đức nói với cô: “Gương mặt cô ta không trang điểm, nghĩa là không có sự chuẩn bị. Một người đang ở bệnh viện, không có sự chuẩn bị như vậy thì làm sao có một chiếc váy đỏ lộng lẫy để mặc ngay lúc đó?”.
“Cho nên có kẻ nào đó đã đưa cho cô ta chiếc váy đỏ này, bảo cô ta trèo lên trên sân thượng, dùng màu đỏ để thu hút sự chú ý của đám đông”. Như Ý tiếp lời anh, trong đầu dần dần phác hoạ ra được diễn biến ngày hôm đó: “Lê Thuỳ Dung không mang đồ trang điểm, hoặc vội đến mức không kịp trang điểm. Cô ta chỉ kịp mặc váy, sau đó leo lên tầng thượng theo lời của kẻ đó. Hắn biết mối hàn kia đã bung từ trước nên dặn cô ta ngồi đúng ở vị trí bung mối hàn, từng bước sắp đặt cô ta rơi vào chỗ c.hế.t”.
Nhân Đức gật đầu: “Chiếc váy đỏ của cô ta khớp với màu của phần lan can đó, khi Lê Thuỳ Dung ngồi xuống, váy làm trung hoà màu, không ai phát hiện ra mối hàn đã bị bung”
Ngày hôm đó khi anh nói hai từ “Khoan đã”, anh đã nhận ra việc khóc lóc đòi tự s.á.t của Lê Thuỳ Dung chắc chắn có vấn đề, nhưng cô ta không cho mọi người thời gian để cân nhắc, ép đội hình sự phải rời đi. Khi Nhân Đức vừa xoay lưng, anh mới chợt nghĩ ra tại sao cô ta lại chọn màu váy đỏ. Hai từ “Khoan đã” này của anh không phải nói với đội 1, mà là nói với Lê Thuỳ Dung.
Nhân Đức muốn cô ta dừng trèo vào, nhưng đã quá muộn. Lê Thuỳ Dung đã bám vào mối hàn bị bung đó và rơi xuống trước mắt mọi người, khiến ai ai cũng đều lầm tưởng đó là một tai nạn, nhưng kỳ thực, theo suy luận của anh, Lê Thuỳ Dung đã bị người ta sắp đặt g.iế.t hại.
“Vậy tại sao Lê Thuỳ Dung lại không phát hiện ra mối hàn bị bung?”. Như Ý hỏi: “Cô ta rõ ràng ngồi gần nó nhất”.
“Kiểm tra vết bụi ở thành lan can, thấy phía bên phải cách đó 1 mét sạch sẽ hơn bình thường. Nghĩa là Lê Thuỳ Dung đã ngồi ở đó và xê dịch lên phía bên trên”. Nhân Đức nói với cô: “Rất có thể cô ta xê dịch theo sự điều khiển của kẻ kia. Hắn phải ở một nơi mà Lê Thuỳ Dung có thể nhìn thấy”.
Như Ý chợt nhớ đến hôm gặp anh ở hành lang, khi cô nói “anh có cảm thấy chúng ta vẫn bỏ sót một chuyện gì đó không?”. Nhân Đức đã trả lời: “Có một vài chuyện tôi vẫn chưa hiểu được”. Phải rồi, chắc chắn thứ mà cô đã bỏ sót là chuyện này, còn điều mà Nhân Đức vẫn chưa thực sự tìm ra, chính là về chữ T đó.
“Anh nghi ngờ cô ta nghe theo lời hắn bởi vì cô ta là người tham gia trong một tổ chức gì đó? Còn hắn là kẻ đứng đầu”.
“Như Ý, anh cảm thấy chuyện này rất phức tạp”. Ánh mắt anh nhẹ nhàng dời xuống khuôn mặt của Như Ý, lúc này, mặt mũi cô vẫn nhem nhuốc màu cà chua: “Ban đầu anh nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao Lê Thuỳ Dung lại nghe lời kẻ đó như vậy. Bản thân cô ta đã c.h.ết, Trần Đức Quang cũng đã c.hế.t, manh mối bị đứt đoạn. Nhưng nếu đúng như em nói, thì mối liên hệ của bọn họ chắc hẳn phải là ký tự T”.
Như Ý nghe anh phân tích xong cũng háo hức đến nỗi quên cả việc mình đang tranh thủ “hưởng thụ vòm ngực ấm áp của trai đẹp”, vội vàng bật dậy: “Khoan đã. Hình như em nhớ ra một chuyện”.
Cô nhanh chóng xỏ dép, vội tới nỗi cũng quên mất là mình đang trong bộ dạng gì: “Em phải đến phòng lab một chuyến để kiểm tra. Anh đợi em nhé. Có kết quả em sẽ đến tìm anh ngay”.
Nhân Đức cũng ngồi dậy: “Chờ một chút”.
“Hả?”. Cô chuẩn bị chạy ra khỏi cửa, bộ dạng nhanh như con thỏ: “Sao thế?”.
“Lau mặt trước đi”.
“À…”. Cô vô thức sờ lên mặt, thấy nước cà chua đã khô lại, nhưng sờ vào vẫn thấy dinh dính. Như Ý theo phản xạ lại nhìn áo sơ mi của Nhân Đức, ở trên đó cũng bị dây ra rất nhiều vết màu đỏ nhem nhuốc, chẳng cần đoán cũng biết là bị dính từ người cô. Như Ý cười hì hì: “Có cần em giặt luôn áo sơ mi của anh không? Ngoài trời đang nắng, treo lên chút là khô ngay”.
“Chỉ thế thôi à?”. Anh kéo phẳng lại tà áo đã bị cô gối đến nhăn nhúm, Như Ý nhìn hành động này của Nhân Đức, đầu óc được khai sáng rất nhanh:
“Vậy em mời anh ăn cơm nhé?”
“Cũng được”.
***
Như Ý định một mình đến phòng lab, nhưng tiến sĩ tâm lý học tội phạm Nhân Đức hình như hôm nay rất rảnh rỗi nên đi cùng cô.
Lúc vào đến nơi, Như Ý theo thói quen dặn dò anh không được động vào bất cứ đồ đạc gì, sau đó mới đeo găng tay rồi mới kéo buồng trữ lạnh ra. Bên trong là t.h.i t.h.ể của cô gái trong vụ án Nguyễn Văn Thái.
Dưới ánh đèn không hắt bóng của phòng lab, từng chi tiết trên người cô gái ấy hiện ra rõ ràng trước mắt của Như Ý và Nhân Đức. Cô nói với anh:
“Không biết đến giờ vẫn chưa tìm ra phần đầu của cô ấy là may hay rủi nữa”. Như Ý thở dài, lần đầu tiên cô làm việc mà có người đứng cạnh, có Nhân Đức ở đây, không khí trong phòng lab đỡ lạnh lẽo đi rất nhiều: “Nhưng mà nhờ có cô ấy vẫn ở đây, chúng ta mới có thể tìm ra thêm manh mối”.
Nhân Đức nhìn cô: “Em từng phát hiện ra trên người cô ấy có chữ T?”.
“Em không nhớ rõ lắm”. Như Ý vẫn chăm chú tìm kiếm từng tấc da thịt trên người nạn nhân Trần Thị Hiên: “Bình thường các vết sẹo cũ có kích thước dưới 3cm, không liên quan đến vụ án thì không cần thiết phải ghi vào báo cáo. Em kiểm tra thấy vết đó rất nhỏ nên không chú ý lắm. Nhưng ban nãy khi nói đến ký tự T, anh bảo ‘người tham gia’, nếu là tổ chức thì phạm vi chắc hẳn không thể bó hẹp trong mình vụ án của Lê Thuỳ Dung”.
Cô ngừng lại một giây, cuối cùng cũng tìm ra được chữ T kia, cũng là một vết sẹo bỏng, nhưng đã mờ đến mức chuyển thành màu trắng nhạt, hơn nữa t.hi t.hể của Trần Thị Hiên phát hiện ra rất muộn, bị phân huỷ nhiều, cho nên chữ T này gần như đã biến mất.
“Đây rồi. Chính là nó”. Như Ý reo lên: “Trần Thị Hiên cũng có một vết bỏng hình chữ T, hơi mờ, nhưng nó đúng là hình chữ T”.
Cô quay đầu nhìn anh: “Anh nói đúng, chắc chắn ký tự T này đại diện cho thông điệp hoặc người tham gia”.
Ánh mắt Nhân Đức ngời sáng: “Như Ý, giỏi lắm”.
“Tiếp tục có manh mối rồi đúng không anh?”
Trong đầu của hai người không hẹn mà cùng đồng thời xuất hiện một cái tên: Nguyễn Văn Thái.
Lê Thuỳ Dung và Trần Đức Quang đã c.hế.t, thậm chí cả Trần Thị Hiên cũng đã c.hế.t, nếu thực sự bọn họ có mối liên hệ qua chữ T này thì người duy nhất có thể cung cấp manh mối chỉ là Nguyễn Văn Thái thôi.
Nhân Đức gật đầu: “Ngày mai anh sẽ xin lệnh cấp trên, đến thẩm vấn Nguyễn Văn Thái”.
“Vâng”.
Khi rời khỏi phòng lab thì bầu trời bên ngoài đã tối, Như Ý hẹn cùng Nhân Đức đi ăn cơm, nhưng lại nghĩ tới mình vừa mới khám nghiệm lại t.h.i t.hể xong, cơ thể ám mùi, cuối cùng đành nói:
“Có thể đợi em về qua nhà để tắm lần nữa được không?”. Nói đến đây, cô lại sợ anh nói “để khi khác đi ăn sau”, cho nên đành nhanh chóng bổ sung thêm: “Nhà em ở gần đây thôi, em tắm 15 phút là xong ngay. Anh cứ ở đây đợi em nhé?”.
Nhân Đức nhìn bộ dạng cuống cuồng của cô, khẽ cười: “Tìm một quán cơm nào ở gần nhà em đi, anh đưa em về”
Như Ý ngẩn ra vài giây, cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm. Nhân Đức bình thường sẽ không quá vội vã thân thiết, dù đã từng là người yêu, anh cũng không đốt cháy giai đoạn nhanh đến mức này.
Trong lúc cô còn đang phân vân chưa kịp trả lời thì bác sĩ Phương đi ngang qua hai người. Thấy Như Ý đang đứng cùng Nhân Đức ở hành lang, Thuỳ Phương hơi ngạc nhiên: “Như Ý, anh Đức, hai người bây giờ mới tan làm à?”
“Vâng”. Như Ý nhanh miệng nói trước: “Chị Phương giờ cũng mới xong việc hả?”.
“Ừ”. Thuỳ Phương liếc bộ dạng vẫn còn đang vô cùng bết bát của Như Ý: “Như Ý, em vẫn ổn chứ?”
“Em không sao”. Cô phủi phủi mấy vết cà chua dính trên người, theo phản xạ lại liếc sang nhìn Nhân Đức, buổi trưa anh không đồng ý cho cô giặt đồ của mình, bây giờ quần áo hai người bẩn như nhau.
Như Ý cười hì hì: “Chuyện nhỏ ấy mà. Chị đừng bận tâm”.
“Cố gắng lên nhé. Mọi người sẽ sớm giải quyết chuyện này, trả lại trong sạch cho em”.
“Vâng ạ. Em cảm ơn chị”.
“Vậy chị về trước đây. Hai người về sau nhé”.
Thuỳ Phương mỉm cười chào Nhân Đức, anh cũng khẽ gật đầu chào lại cô ấy, nhưng ngoài sự điềm tĩnh, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như phủ một tầng sương.
Lúc này, Thuỳ Phương mới lờ mờ nhận ra, dường như tiến sĩ Đức đối xử với tất cả mọi người vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định, nhưng với Như Ý thì không. Ban nãy khi đứng từ xa, Thuỳ Phương đã nhìn thấy một vẻ mặt ấm áp của Nhân Đức khi nói chuyện với Như Ý. Còn với cô ấy, dù có cố gắng thân thiết cách mấy thì anh cũng chưa từng cho Thuỳ Phương một nụ cười thật sự, đừng nói là sự ấm áp hiếm hoi này.
Hơn nữa, rõ ràng áo của Nhân Đức có dính vết cà chua, không phải do bị ném vào, mà là do dính từ người Như Ý.
Thuỳ Phương nghĩ đến đây liền thở dài, hình như cô đã đến muộn thì phải!
***
Lúc Như Ý cùng Nhân Đức đi ra khỏi cục cảnh sát, nhìn qua kính xe thấy có vài phóng viên vẫn đang cầm máy ảnh đứng đợi ở cổng, cuối cùng Như Ý cũng đã hiểu tại sao Nhân Đức lại muốn đưa cô về.
Chắc chắn biển số xe của cô hôm nay đã bị chụp lại, nếu bây giờ lái chiếc xe ấy về nhà, đám phóng viên kia cũng sẽ lần mò được đến căn hộ cô mới mua. Khi ấy thì phiền phức c.hế.t mất!
Như Ý ôm một bụng ấm ức trong lòng, nhưng lại tỏ vẻ như không biết gì. Cô không muốn bản thân mình trở nên đáng thương trong mắt Nhân Đức, cho nên chỉ quay sang tươi cười bảo anh:
“Anh muốn ăn gì?”.
“Ăn gì cũng được. Miễn là no bụng”.
“Mì tôm nhé?”. Cô nói đùa: “Vừa nhanh vừa ngon”.
“Cũng được”. Nhân Đức đáp một cách rất thoải mái.
Như Ý không bất ngờ khi anh đồng ý nhanh như vậy, hoàn cảnh bây giờ thật sự không thích hợp để ra ngoài ăn uống, vả lại, cô muốn có không gian riêng tư bên cạnh anh. Bất kể lý do nào cũng được, tạm thời, chỉ cần anh đồng ý với bên cô là tốt rồi.
Nói là nói vậy nhưng khi đi ngang qua một siêu thị, Nhân Đức dừng xe lại, bảo cô chờ một chút rồi đi xuống. Như Ý biết anh định làm gì nhưng không ngăn cản, còn nói với theo: “Em muốn ăn bắp cải xào”.
“Ừ”. Anh đóng cửa xe: “Bắp cải xào mì tôm”.
Đợi đến khi bóng Nhân Đức khuất sau cửa siêu thị, Như Ý mới bật nguồn điện thoại lên. Cả một ngày trời tắt máy, đến khi màn hình vừa sáng thì thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn gửi đến.
Như Ý không muốn đọc những tin nhắn chửi rủa mình, nhanh chóng lọc hết các tin nhắn từ số lạ, còn lại đều là của mọi người trong đội 1 nhắn tin động viên cô. Sau đó là tin nhắn của Lam Quỳnh, ba, mẹ và anh hai.
Như Ý đang không biết phải trả lời tin nhắn nào trước thì lại thấy số mẹ gọi đến. Cô không thể không nghe máy, vừa nhận điện thoại đã nghe mẹ nói:
“Như Ý, con đang ở đâu?”.
“Con vừa mới đi làm về”. Cô uể oải đáp: “Có chuyện gì hả mẹ?”.
“Sao con có thể bình tĩnh như thế? Con có biết bây giờ tất cả mọi người đang nói gì về con không?”
Như Ý mệt mỏi kẹp điện thoại lên tai: “Mẹ, con hy vọng mẹ biết con làm gì”.
Ở đầu dây bên kia, mẹ cô có thể nghe ra được sự nặng nề trong giọng nói của con gái mình. Bà hiểu tâm trạng của Như Ý, nhưng lại không kiềm chế được nổi nóng. Cuối cùng, sau một hồi im lặng, mẹ cô mới nói: “Như Ý, cả nhà rất lo cho con”.
“Con không sao đâu. Đợi qua vài ngày nữa, điều tra ra chân tướng xong xuôi thì tự khắc dư luận sẽ được dẹp yên thôi. Mẹ đừng lo”.
“Như Ý, không biết đám fan cuồng của cô ca sĩ kia sẽ làm gì đâu. Còn chồng cô ta nữa. Thời gian này không an toàn, con xin nghỉ việc một thời gian, về nhà đi, đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống rồi tính tiếp”.
“Mẹ, con thật sự không sao mà. Bây giờ con vẫn phải làm việc, ở đội của con chỉ có một pháp y, con không thể nghỉ được. Con cũng muốn tự tìm ra chân tướng, ngồi không ở nhà cũng chẳng có tác dụng gì”.
“Như Ý”. Giọng mẹ cô có một sự bất lực nặng nề: “Dù sao con cũng là con gái. Ở ngoài như vậy mẹ không yên tâm được”.
“Mẹ quên à? Con gái của mẹ bây giờ là một thành viên được biên chế của cục cảnh sát đấy. Ai dám làm gì cảnh sát chứ? Mà nếu có, con cũng sẽ hạ đo ván kẻ đó trước”. Cô nói dối, sau đó lại đổi giọng dỗ dành mẹ: “Mẹ, với cả mấy ngày này con ở lại cục, nơi này an toàn, có phòng làm việc riêng, có chỗ ngủ riêng, mẹ đừng lo”.
“Được rồi, mẹ không nói được con”. Mẹ cô thở dài: “Như Ý, có chuyện gì phải nói ngay với mẹ. Ba mẹ và anh hai rất lo cho con”.
“Vâng, con biết rồi ạ”.
“Ăn uống đầy đủ, ngủ sớm, đừng tham công tiếc việc quá. Mình dù sao cũng là phụ nữ, sức khoẻ không như đàn ông”.
“Vâng, vâng, con biết rồi, biết rồi mà”.
“Được rồi. Giữ gìn sức khoẻ, mẹ cúp đây”.
“Vâng. Mẹ cũng giữ gìn sức khoẻ”.
Sau khi cúp máy, Như Ý đọc hết tin nhắn của Lam Quỳnh và đội 1, mọi người đều rất lo lắng cho cô, ngay cả đội phó Minh cũng nói, anh ấy sẽ tìm mọi cách để mọi thứ nhanh chóng lắng xuống.
Như Ý nhắn tin cảm ơn hết một vòng, sau đó tắt điện thoại đi, cùng lúc này Nhân Đức cũng xách mấy túi đồ ăn từ trong siêu thị đi ra. Khi anh ngồi vào xe, Như Ý ngay lập tức gạt bỏ tâm trạng không vui vừa rồi, cười cười:
“Anh mua nhiều thế? Trong này có bắp cải của em không?”.
“Chắc là có”. Anh nói đùa.
“Trí nhớ của tiến sĩ Đức càng ngày càng kém đấy”. Cô thắt dây an toàn, nhìn về phía trước: “Đi thôi, về nhà em đi, em nấu cơm đãi anh”.
Nhân Đức cũng khẽ cười: “Ừ”.
Xe của hai người về đến chung cư, Như Ý mới nhảy xuống xách mấy túi đồ cùng Nhân Đức, sau đó cùng nhau đi thẳng vào trong sảnh. Lúc này, người tài xế ngồi trên một chiếc xe hạng sang ở cách đó không xa mới quay đầu nhìn người phụ nữ ở phía sau: “Chị Thanh, chúng ta vào bên trong chứ ạ?”
“Không cần”. Mẹ Như Ý lắc đầu, hôm nay không liên lạc được với Như Ý, bà đã đợi ở cục cảnh sát rất lâu. Cho đến khi thấy xe của Nhân Đức đi ra, bà đoán Như Ý ở trên chiếc xe ấy nên mới bảo tài xế lái theo. Kết quả đúng như bà nghĩ, ngày hôm nay, Như Ý vẫn là bám dính lấy người đàn ông này.
Dù sao cũng không ngăn cản được, vả lại, lúc này có lẽ người mà Như Ý cần nhất cũng không phải là gia đình mà là anh ta. Thôi thì cứ để cô sống theo ý thích của mình hôm nay vậy.
Mẹ cô cụp mi mắt: “Được rồi, về thôi”.
“Vâng”.
***
Lời tác giả: Mấy hôm rồi đi chơi, hết cả sức, đến hôm nay thì chịu không viết dài được. Hẹn chị em ngày mai tớ bù đoạn dài nha!