Khóc Một Quan Tài Rỗng

Chương 2

Tất cả mọi người sợ hãi chạy tán loạn, họ gào thét trước ống kính, sau ống kính và khắp tòa giải trí. Màn hình ti vi bây giờ đang chiếu cảnh hỗn loạn với một cô gái nhỏ đang điên cuồng gϊếŧ người. Máu me bê bết bắn lên cả ống kính, cánh tay cánh chân của nạn nhân đứt phăng ra dưới ma thuật tím của cô nữ MC. Các công ty truyền thông ngay lập tức ngắt phát sóng trực tiếp trên kênh truyền hình và nhanh chóng lọc xóa dữ liệu.

Thế nhưng, tin tức Nhẫn Tâm hỏa hồi sinh đã bao trùm cả địa cầu. Sự tàn ác của nữ MC đã trở thành tâm điểm chú ý của ngàn vạn khán giả truyền hình. Cô ta đang nổi tiếng theo cách của Nhẫn Tâm Hỏa.

Chỉ sau nửa tiếng đồng hồ, tòa giải trí đã nát bét. Chỉ thấy lổng chổng xương người trong đống gạch gỗ vỡ vụn. Huyễn Thế Uyển khoanh tay trước ngực đứng trên đống đổ nát. Hắn giương mắt nhìn cô nữ MC cuồng loạn gϊếŧ hại những người xung quanh.

* * *

Hắc Thế Thiên đi mua thuốc rồi quay lại công viên, không thấy quạ đen nên anh lo lắng đi tìm. Chợt nghe thấy tiếng ồn lớn phát ra từ phía công ty truyền thông. Anh hiếu kì đi ngược chiều đám người đang xô nhau bỏ chạy. Vừa tới nơi, anh thấy nữ MC đang vung tia sét màu tím vào nhóm người phía trước. Hắc Thế Thiên không nghĩ được gì, anh cố gắng chạy thật nhanh tới chắn tia sét cho họ. Bỗng có tiếng người vang lên từ trên cao.

“Tên điên này! Tránh ra, ngươi không đỡ nổi đâu.“

Trên trời xuất hiện một con chim phượng hoàng, nó vỗ cánh ném ra một quả cầu lửa, làm lá chắn cho Hắc Thế Thiên.

“Ơ!“

Hắc Thế Thiên ngơ ngác nhìn quả cầu lửa to đùng trước mặt rồi ngẩng đầu nhìn con chim phượng hoàng đang sải cánh bay dật dờ trên trời. Trong khi anh còn đang há hốc miệng vì kinh ngạc thì nó vẫn đang bức xúc buông lời mắng mỏ.

"Ngươi chán sống rồi à?"

Hắc Thế Thiên vừa ngạc nhiên vừa chỉ tay lên trời, anh ra sức gào lên bằng chất giọng đầy nội lực.

"Con chim kia, mày mắng ai thế hả!"

Huyễn Thế Uyển đang đứng xem bỗng nhiên thay đổi sắc mặt. Anh tập trung ngắm nhìn phượng hoàng ở phía xa xa. Huyễn Thế Uyển nhíu mày trừng mắt, mím môi nghiêm túc ngẫm nghĩ. Ngay sau đó, anh chỉ tay bắn ra một đường tia sáng mạnh mẽ màu tím, lập tức trói chặt con chim phượng hoàng lại trên không trung.

“Ô hô, không ngờ vị vua quyền lực của Nhân Tâm Hỏa lại có ngày hôm nay. Phạm Thanh Xuyên, ngươi không còn là ma chủ mạnh nhất trong mắt bọn ta nữa rồi.“

Sợi dây thít chặt lại khiến phượng hoàng không thể trốn thoát, khẽ cử động đôi cánh, con chim khó chịu đến phát cáu.

"Huyễn Huyền, ngươi đừng tự đắc quá."

Hắc Thế Thiên thấy nữ MC đang xồng xộc chạy tới bắt lấy phượng hoàng. Anh giật thót bối rối, tay chân luống cuống không biết phải làm sao.

Cuối cùng, Hắc Thế Thiên quyết định cứu phượng hoàng, anh lao lên đạp vào người cô nữ MC. Nhờ đó, Hắc Thế Thiên có đà bay lên ôm chầm lấy phượng hoàng, cả hai ngã xuống đất, sợi dây trói bị nhiễu sóng nên tự tiêu biến.

"Hự! Ư...ưm!"

Tay chân Hắc Thế Thiên va chạm trực tiếp xuống mặt đường, những vết xước xát bắt đầu rỉ máu. Anh chẳng mấy bận tâm, chỉ biết cố gắng ôm chặt con chim trong lòng.

Huyễn Thế Uyển giận tím mặt, anh giơ tay tạo ra một quả cầu lửa màu tím. Thế Uyển nghiến răng nghiến lợi uy hϊếp Hắc Thế Thiên.

"Tên kia, tránh xa con chim đó ra. Không tránh thì ngươi sẽ chết chung với nó."

“Hứ!”

Hắc Thế Thiên cứng đầu quyết không buông phượng hoàng ra. Anh cố đứng dậy, tay vẫn ôm chắc con chim lửa. Hắc Thế Thiên trừng mắt thách thức Huyễn Thế Uyển.

"Có ngon thì cháu trai cứ nhắm vào ông nội đây này!"

"Đây là ngươi muốn chết, không phải ta ép ngươi."

Quả cầu lửa di chuyển sau cú đẩy tay hời hợt nhẹ hều của Huyễn Thế Uyển. Hắc Thế Thiên không hề run sợ, anh lật đật ôm phượng hoàng chạy đi.

Phạm Thanh Xuyên trong hình hài là một con chim phượng hoàng, tự nhận thấy tình thế nguy nan, anh trầm giọng chân thành khuyên can.

"Buông ta ra, rồi chạy đi đi. Ôm theo ta thì ngươi sẽ bị quả cầu kia nuốt gọn đấy."

Hắc Thế Thiên chẳng quan tâm, anh chỉ có một ý chí gang thép mãnh liệt.

"Thế tôi thả ông ra, thì ông sẽ bị quả cầu quái dị kia nuốt. Đúng không? Tôi không biết ông là ai, nhưng tôi không muốn nhìn ông chết."

Phạm Thanh Xuyên ngơ ra trong vòng tay ấm áp rộng rãi của Hắc Thế Thiên. Anh cứ tưởng rằng tên ngốc này sẽ chết cùng mình tại đây. Nhưng không ngờ từ phía xa, một chiếc ô tô chạy tới với vận tốc rất cao, nó rít bánh giảm tốc độ khi vừa tới nơi.

"Kít ít ít it!"

Tiếng súng nổ liên thanh chĩa về phía quả cầu khiến nó chuyển hướng tấn công đâm sầm vào tòa cao ốc. Khói bụi tản đi, tòa nhà to lớn giờ chỉ còn lại một đống bẹp dúm nát bét.

Hắc Thế Thiên hân hoan thốt lên, anh thở nhẹ vì cảnh sát đã tới.

"Đại úy Duy Kiên."

Trần Duy Kiên dẫm ga bẻ lái, quay đầu xe ô tô. Anh xả đạn liên tục về phía nữ MC nhưng tất cả đều vô ích. Tốc độ của cô ta quá nhanh, tránh đầu đạn là chuyện quá dễ dàng.

Huyễn Thế Uyển chẳng chút quan tâm đến cô nữ MC, anh chỉ tập trung để ý con chim phượng hoàng trong tay Hắc Thế Thiên. Quá nóng lòng muốn bắt Phạm Thanh Xuyên, Hắc Thế Thiên mạnh bạo ra tay.

"Đâu ra một con người ngu ngốc thế này?"

Một quả cầu lửa màu tím được vun tròn, nó bay thẳng về phía chiếc xe ô tô. Hắc Thế Thiên trợn mắt lao người tới hét thật to.

"Đại úy, mau nhảy xuống xe!"

Quả cầu lửa đâm vào đuôi xe khiến chiếc ô tô bay lên không trung, lộn nhào vài vòng rồi nổ tung thành những mảnh nhỏ nát vụn. Cơ thể đại úy rơi xuống như con chim én bị gãy cánh. Anh nằm ngửa ra trên đống mùn vụn của chiếc ô tô.

"Đại úy!"

Hắc Thế Thiên chạy tới, một tay ôm phượng hoàng một tay lay nhẹ vai Trần Duy Kiên. Trong con hẻm nhỏ phía xa, có tiếng một cô gái vọng tới, giọng cô ta cao vυ't, nó vừa chứa sự sợ hãi vừa chứa nỗi đau đớn, tuyệt vọng.

"Anh hai!"

Hắc Thế Thiên trừng mắt gọi lí nhí trong cổ họng.

“Là Yến Nhi.“

“Cẩn thận!”

Nữ MC lạnh lùng vung cây roi dài quật mạnh vào chân cô gái khiến cô ngay lập tức bị hất văng ra xa. Tiếng Huyễn Thế Uyển văng vẳng truyền tới tai Hắc Thế Thiên.

“Giao con chim kia ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.“

Phạm Thanh Xuyên chậc lưỡi thở dài.

“Ngươi cứ giao ta cho hắn đi. Hắn không gϊếŧ nổi ta đâu.“

Hắc Thế Thiên đứng dậy, anh ôm khư khư phượng hoàng, tay phải chỉ thẳng mặt Huyễn Thế Uyển. Anh uất ức biết mình bất lực trước hắn. Nhưng Hắc Thế Thiên không kìm được sự phẫn nộ đang bùng phát, anh trừng mắt tức giận mà quát lớn.

“Tên điên Huyễn Uyển Huyễn Huyền nhà mày, hãy dóng tai lên mà nghe ông nội mày nói đây. Bước qua xác tao đi, rồi mày sẽ có được con quạ đỏ này.“

“Chết tiệt... tên ngốc này! Ta là phượng hoàng, không phải quạ đỏ.“

Phạm Thanh Xuyên bất bình phản đối ngay, nhưng Hắc Thế Thiên chẳng mảy may bận tâm đến. Thanh Xuyên tranh thủ thời gian, anh ngưng tụ ma thuật từ dòng cảm xúc hỗn loạn của Thế Thiên.

“Tên này...”

Huyễn Thế Uyển lại tiếp tục tạo một quả cầu lửa màu tím. Anh bình thản đẩy nó về phía Hắc Thế Thiên.

“Phạm Thanh Xuyên, ngày này năm sau sẽ là ngày dỗ của ngươi. Chức ma chủ rừng Quỷ Đại Tuyền từ nay là của ta!“

Hắc Thế Thiên đứng chôn chân như cọc, anh nhìu mày lẩm bẩm trong cổ họng.

“Ma chủ que củi cái gì chứ?”

Phạm Thanh Xuyên mở mắt ra, thấy quả cầu lửa đang bay đến. Anh lập tức hét lớn.

“Tên ngốc, còn không mau chạy đi.“

Phạm Thanh Xuyên cáu giận ra lệnh đanh thép. Hắc Thế Thiên vừa chạy vừa cười đùa như đang bỡn cợt với thần chết.

“Tuy tôi không biết ông là ai, nhưng dù sao cũng được coi là một mạng sống. Tôi không để ông chết trước tôi đâu.“

Hắc Thế Thiên chạy thẳng về phía nữ MC. Lúc hai người sắp đâm vào nhau thì Hắc Thế Thiên bật chân nhảy tót sang bên trái. Quả cầu lửa không quay đầu kịp, nó xông thẳng vào nữ MC khiến cô ta gục người bất tỉnh ngay lập tức. Huyễn Thế Uyển đứng phía trên nhìn xuống thì tức lắm, anh nhớn mày bặm môi ngấm ngầm chửi rủa.

“Thằng nhãi ranh chết tiệt, đã thế thì tao chôn hết cả hai.“

Huyễn Thế Uyển mất bình tĩnh, anh ngẩng đầu hô mưa gọi gió, trong phút chốc đã tạo được một hố đen tròn vo trên trời. Những tia sét màu tím từ từ giáng xuống mặt đất bóc ngược lớp tráng nhựa đường lên. Hắc Thế Thiên sợ hãi lùi dần về phía sau, anh biết rằng dù có chạy thì anh cũng không tránh nổi cái thứ quái quỷ này.

“Đen thôi, đỏ chắc là vẫn thế!...“

Lẩm nhẩm trong cổ họng, Hắc Thế Thiên thở hắt một hơi dài tự động viên chính mình. Tay anh ôm chặt phượng hoàng. Ngay khi tia sét vừa giáng xuống người, anh không chút do dự, liền dứt khoát tung con chim lên trời. Tiếng thét đau đớn vang lên vọng thanh.

“Hự...ưm! Aaaa!“

Toàn thân Hắc Thế Thiên chìm vào lớp tĩnh điện, tay chân kều cào giật nảy liên tục. Mồ hôi mồ kê chảy nhễ nhại, những vết xước trên tay chân cứ rách to ra, máu nhỏ thành giọt rơi tóc tách xuống mặt đất.

Phạm Thanh Xuyên bất ngờ bị đẩy ra, anh ngơ ngác nghe tiếng gào thét đau đớn của Hắc Thế Thiên. Phạm Thanh Xuyên nhìn tia sét màu tím đang loang rộng trên cơ thể Thế Thiên, anh nhắm mắt ngầm nhận định trong đầu:

“Ngươi có thể đẩy ta ra... làm bia đỡ đạn cho ngươi mà... Ta thật không ngờ ngươi cao thượng, có nghĩa khí như vậy.“

Phượng hoàng vỗ cánh chầm chậm đến bên cạnh tia sét màu tím. Sau một cái nhắm mắt, ngọn lửa màu lục rực cháy trên người con chim, rồi từ từ cháy lan sang người Hắc Thế Thiên.

“Dù sao thì cũng cảm ơn ngươi, vì đã bảo vệ ta như thế.“

Hắc Thế Thiên toàn thân bốc cháy, ngọn lửa màu xanh lục hừng hực, tràn trề tinh khí. Những vết trầy xước trên da Thế Thiên dần dần hồi phục.

“Uây! Chuyện gì vậy?“

Huyễn Thế Uyển trợn tròn mắt kinh ngạc thốt lên.

“Là nhẫn tâm hỏa màu lục, sức mạnh ma thuật tự chữa lành.“

Phượng hoàng đang bay dật dờ trên không bỗng rũ cánh rơi xuống đất. Huyễn Thế Uyển tự biết mình yếu thế, ngay lập tức biến mất không để lại lời nhắn gì.

Thấy phượng hoàng rơi xuống, Hắc Thế Thiên vội đưa tay ra đỡ nhưng không kịp.

“Này ông gì đó ơi, này.. này! Quạ đỏ... phượng hoàng ơi! Này!“

Hắc Thế Thiên ngồi xuống bên cạnh phượng hoàng. Bất ngờ nó tỉnh dậy bình thản vỗ cánh bay lên.

“Ngươi thấy trong người sao rồi, còn đau ở đâu không?“

Hắc Thế Thiên vội cử động tay chân, anh bình thản lắc đầu.

“Tôi không sao hết!“

Phạm Thanh Xuyên thở đều nhẹ nhõm, ngọn lửa màu lục tắt dần trên cơ thể con chim lửa. Phượng hoàng ngó nghiêng hồi lâu rồi bay tới gần đại úy Trần Duy Kiên.

“Nên về với cơ thể ban đầu rồi.”

“Này, ông đi đâu vậy.“

Hắc Thế Thiên lận đận chạy theo, chưa tới nơi thì phượng hoàng đã biến thành một con quạ đen rơi bịch xuống đất. Tia sáng màu đỏ từ từ nhập vào ngực trái Trần Duy Kiên.

Phạm Thanh Xuyên đứng dậy vươn vai hít thở thật sâu.

“Lâu rồi ta mới được thoải mái như vậy.“

。。。