“Linh kinh, linh kinh, linh kinh!“
Trên nóc chiếc l*иg kính trong suốt đang bị treo lủng lẳng bởi những sợi dây xích sắt to tướng nặng trịch. Một con chim phượng hoàng lông màu lửa bỗng nhiên xuất hiện, nó vươn cánh ưỡn ngực đầy mệt mỏi.
“Khỉ thật, linh hồn mỏng manh, sức mạnh cũng thế, cũng yếu ớt.”
Phượng hoàng ngán ngẩm, buông tiếng thở dài rất nặng nề. Nó vừa buồn phiền vừa mệt mỏi. Phượng hoàng gục đầu xuống l*иg kính, nó nhắm mắt đánh một giấc ngon lành tới sáng.
Bảo tàng “Ngọn Lửa Ma Thuật“ bỗng lóe lên tia sáng màu đỏ. Giới báo chí truyền thông lại thỏa sức sáng tạo cho tin tức Nhẫn Tâm Hỏa tái xuất giang hồ. Hàng ngàn hàng vạn đầu báo đăng bài tiên đoán về một thế giới diệt vong. Các nhà khoa học lại dùi mài nghiên cứu. Cảnh sát bắt buộc phải vào cuộc điều tra, bảo tàng bị phong tỏa.
Nhân viên lau dọn - Hắc Thế Thiên là người đầu tiên, cũng là người duy nhất được ông quản lý chấp nhận cho ở lại, lau chùi trông giữ bảo tàng. Chỉ với vài phút nhận việc ngắn ngủi, cậu đã quen được anh đại úy đẹp trai, và cô em gái nuôi xinh xắn của anh ta.
Buổi sáng trời trong xanh, gió mát lành, Hắc Thế Thiên ung dung đi tới bảo tàng. Anh xắn tay áo bắt đầu làm việc, mới lau được sàn nhà, chùi rửa vài cái l*иg kính. Tiếng ồn cứ rầm rầm, đập thuỳnh thuỳnh vang xuống từ trên tầng ba khiến anh nổi máu bực bội, sinh lòng tức giận. Hắc Thế Thiên bèn đi ra ngoài lôi theo vài tên cảnh sát đi vào trong. Anh cùng họ lò dò đi lên tầng ba dò xét tình hình. Đẩy cánh cửa sắt nặng trịch ra, Hắc Thế Thiên chống hông, chậc lưỡi thở dài ngán ngẩm.
“Lại trộm, lại cắp rồi. Tôi không hiểu tại sao. Chỉ trong ba tiếng đồng hồ, mà căn phòng này lại đón tiếp nhiều tên trộm như thế.”
Đại úy Trần Duy Kiên vừa bước vào phòng, anh lấy ra một chiếc còng tay, vừa thong dong bắt trộm vừa ôn tồn giải thích cho Hắc Thế Thiên nghe.
“Vậy là cậu không biết gì về Nhẫn Tâm Hỏa rồi. Cái ngọn lửa tưởng như vô hại bên trong l*иg kính kia, thực chất lại có sức mạnh vô cùng lớn đấy.“
Ngưng lại vài giây, Trần Duy Kiên nói tiếp.
“Ba ngàn năm trước, bằng sức mạnh ma thuật kì dị của mình, Tâm Hỏa đã tiễn gần hết các nhà nghiên cứu thời đó xuống địa ngục. Không những vậy, Nhẫn Tâm Hỏa không ngần ngại chơi trò: “Trao đổi chênh lệch“ với con người.“
Hắc Thế Thiên nhớn mày nhếch mép, nghe một đống Nhẫn Tâm Hỏa gì đó xong rồi lắc đầu chẳng hiểu đầu đuôi tai nheo ra sao. Anh nuốt nước bọt, xoa gáy, gãi đầu nhăn nhó.
“Nói chung là mấy tên trộm này muốn trộm ngọn lửa màu đỏ kia đúng không?“
Đại úy Trần Duy Kiên cười khà khà, đỡ tên trộm đứng dậy.
“Họ không ăn cắp ngọn lửa thì ăn cắp cái gì chứ. Đứng trước một sức mạnh ma thuật có thể chấp nhận trao đổi vô lý như thế thì ai cũng nổi lòng tham thôi.“
“Ơ nhưng mà, trao đổi chênh lệch mà anh nói.. nó là trao đổi kiểu gì thế? Có phải là đổi một cái bánh mì nhỏ lấy một cái bánh mì to hơn không?”. Hắc Thế Thiên gãi đầu gãi tai, ngơ ngác hỏi lại.
Đại Úy Trần Duy Kiên cười sặc sụa, cười đến mức ho khụ khụ như người bị bệnh hen suyễn.
“Này cậu bạn, cậu hài hước quá rồi đấy. Trao đổi chênh lệch ở đây chính là nói đổi mạng người lấy vật chất. Hoặc đổi mạng người để lấy một mong muốn cá nhân. Đổi một người không đủ thì đổi nhiều người, đổi đến bao giờ đủ thì thôi.“
Hắc Thế Thiên chau mày khó hiểu bèn hỏi lại.
“Là sao cơ?“
Vừa nói, đại úy Trần Duy Kiên vừa kí đầu tên trộm vừa giải thích cặn kẽ cho Hắc Thế Thiên hiểu.
“Ví dụ như tên này tới đây. Nếu hắn trộm được Nhẫn Tâm Hỏa kia thì hắn có thể tùy tiện lấy đại một người lạ nào đó, để trao đổi lấy tiền chẳng hạn. Người lạ kia sẽ chết, còn tên này sẽ có vàng bạc kim cương tiền tiêu không hết cho đến cuối đời.“
Hắc Thế Thiên bắt đầu hiểu ra, anh giật thót vỗ hai tay vào nhau, kinh ngạc thốt lên.
“Ơ, nói như thế thì họ có thể tùy tiện lấy tính mạng của một người lạ mặt, để trao đổi với Nhẫn Tâm Hỏa sao?“
Đại úy Trần Duy Kiên mím môi nghiêm túc gật đầu.
“Đúng thế.“
Dứt lời, đại úy áp giải tên trộm rời khỏi phòng. Hắc Thế Thiên đưa mắt nhìn những sợi dây xích to đùng cách mạng đang trói chặt l*иg kính trong suốt. Bên trong le lói ngọn lửa ba nhánh cháy sáng rực, Thế Thiên buột miệng.
“Ngọn lửa bé xíu thế kia, ai mà ngờ nó nguy hiểm và tàn nhẫn đến vậy. Bảo sao lại bị phong ấn ở đây.“
Cánh cửa sắt khép kín lại, Hắc Thế Thiên nhún vai thở dài đi xuống tầng hai. Trong căn phòng ấy, ngọn lửa màu đỏ bỗng bùng lên dữ dội, nó nhẹ nhàng nung nóng chảy l*иg kính. Nó dễ dàng dùng sức đốt làm đứt dây xích to. Cứ thế nó cháy loang ra tứ phía, chẳng bao lâu thì thiêu rụi cả viện bảo tàng.
"Bịch!”
Hắc Thế Thiên mệt mỏi đặt bình chữa cháy thật mạnh xuống đất. Quản lý viện bảo tàng xồng xộc chạy tới trước mặt cậu, khua tay múa chân chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Cậu mới làm việc được bảy tiếng đồng hồ, thế mà ra cớ sự này rồi. Giờ thì hay rồi, bảo tàng cháy hết rồi. Cậu.. cậu!“
“Cậu cái gì chứ, đây là bảo tàng tự cháy. Không phải lỗi của tôi“. Hắc Thế Thiên bức xúc cãi lại.
Đại úy Trần Duy Kiên từ từ bước tới, hai tay nâng niu một con quạ đen xì, lông nó cháy khét sặc mùi xăng.
“Ông Châu, không phải do cậu ta đâu. Có lẽ là tại nó.”
Quản lý Châu bức xúc chạy đến nhìn con quạ bị gãy cánh đang nằm thoi thóp, lớp lông nó bết rợp vì bị cháy xém. Ông rùng mình bịp chặt mũi liên tục xua tay hất đẩy, không chịu được cái mùi xăng nồng sặc nên ông tức giận nói liên thoắng.
“Ơi trời ơi, ném đi, ném đi! Vứt bỏ nó đi! Ghê quá, kinh quá!“
Hắc Thế Thiên nhếch mép bước tới ôm con quạ vào lòng, anh kiếm cớ chuồn luôn.
“Vậy, để tôi đi vứt nó.“
Chẳng cần nghe câu trả lời từ ai, Hắc Thế Thiên ôm chặt con quạ chạy vụt đi ngay. Vừa chạy trốn tới gốc cây phượng ở công viên, anh đặt con quạ lên ghế đá. Cẩn thận lật dở từng phiến lông lên, anh thì thầm với con quạ.
“Mày có đau không, để tao tìm thuốc về băng bó cho mày nha. Ở đây chờ tao đấy.“
Hắc Thế Thiên vừa đi thì toàn thân con quạ bốc cháy, Nhẫn Tâm Hỏa màu đỏ nhập vào cánh tay con quạ, trị thương cho nó rồi sử dụng thể xác nó luôn. Đôi mắt quạ chuyển màu đỏ. Lông không còn đen tuyền nữa, nó biến thành màu lửa cam sáng bóng óng mượt. Nhẫn Tâm Hỏa đỏ cứ thế thoát ra khỏi phong ấn một cách dễ dàng.
Tòa giải trí thế giới, trong căn phòng rộng lớn đang bố trí dàn cast quay trực tiếp chương trình: Phỏng đoán tương lai. Trên chiếc ghế mây sang trọng, một người đàn ông thanh lịch mặc nguyên một bộ combo màu tím. Hình xăm ngọn lửa to tướng ở phía bên trái cổ gần xuống vai. Vàng bạc đá quý lấp lánh kín các ngón tay, cúc áo thậm chí là hoa văn đính dày.
Quý cô MC thanh lịch nhẹ nhàng lật tờ giấy rồi đặt câu hỏi.
“Dạ thưa nhà tiên tri Huyễn Thế Uyển, cảm ơn anh đã chấp nhận tham gia chương trình của chúng tôi. Ờm... sau khi sàng lọc những gmail của các khán giả gửi về đài truyền hình, thì chúng tôi đã chọn được hai câu hỏi như sau. Câu hỏi thứ nhất là: Anh biết gì về khu rừng bí ẩn - rừng Quỷ Đại Tuyền. Và câu hỏi thứ hai là: Anh có dự đoán gì trong tương lai nếu Nhẫn Tâm Hỏa thoát khỏi phong ấn.“
“Tôi xin được trả lời câu hỏi đầu tiên trước nhé!“
Huyễn Thế Uyển đan hai tay vào nhau, giả vờ vân vê các ngón. Đôi môi anh mấp máy mở hờ, giọng trầm, thấp nói rõ từng từ một.
“Theo các nhà nghiên cứu từ các đời trước ghi chép lại thì Nhẫn Tâm Hỏa đã bị họ phong ấn gần hết. Trận chiến tại rừng Quỷ Đại Tuyền ba ngàn năm trước, đã diệt sạch ma thần dưới trướng Nhẫn Tâm Hỏa.“
Dựng người ngồi ngay lại, Huyễn Thế Uyển chậc lưỡi nói tiếp với chất giọng bí hiểm.
“Rừng Quỷ Đại Tuyền trở thành cấm địa ngay sau trận chiến tìm diệt đó. Nơi rừng núi xanh biếc này bỗng bị bao phủ bởi sương độc. Và đây cũng là bài toán khó nhằn của biết bao nhà khoa học nổi tiếng thời nay.“
Vừa nói vừa phụ họa tay, Huyễn Thế Uyển chuyển giọng rùng rợn thâm sâu.
“Lý do rừng Quỷ Đại Tuyền luôn nhận được sự quan tâm đặc biệt của các nhà khoa học. Là vì.. tương truyền.. nơi đây có chứa một quyển sách viết về phương pháp điều chế thuốc bất tử.“
“Theo sổ sách ghi chép lại, thì người đầu tiên điều chế và sử dụng thành công loại thuốc bất tử này có tên là Phạm Giản Phong.“
Nói đến đây, anh thở dài mệt nhọc xong lại lắc đầu một cách chán nản.
“Không ngờ Nhẫn Tâm Hỏa đỏ lại cho chiếm rừng Đại Tuyền làm của riêng. Hắn tạo nên một vùng đất nuôi quỷ, ngày ngày làm hại con người. Phương thuốc bất tử từ đó mất tích không để lại dấu vết gì.“
Huyễn Thế Uyển đang nói thì bỗng nhiên im bặt lại. Cả phim trường giương mắt trắng dã, há hốc miệng ra nhìn luồng khí màu tím bay lượn trong không trung. Chợt nó lao đi, đâm thẳng vào trán nhà tiên tri rồi biến mất hút. Nữ MC ngượng ngùng đưa bàn tay run run của mình ra hẩy vai Huyễn Thế Uyển.
“Thưa... anh!“
Chưa dứt chữ anh, Huyễn Thế Uyển đã trừng mắt nhìn thẳng. Tròng đen bây giờ hóa thành màu tím trong vắt long lanh, đôi mắt anh bỗng sắc lạnh vô hồn đến đáng sợ. Thế Uyển đứng dậy bóp cổ nữ MC, anh trừng trợn nhìn xoáy thẳng vào mắt cô mà nói.
“Cô muốn nổi tiếng. Cô muốn cả thế giới biết đến cô, ngưỡng mộ cô. Vậy thì...“
Mặc nữ MC la hét dãy dụa, Huyễn Thế Uyển búng tay biến ra ngọn lửa màu tím có ba nhánh nhỏ trên ngón trỏ. Anh ấn ngón tay vào trán nữ MC để ngọn lửa thâm nhập vào não cô ta. Xong việc, anh chỉ tay về phía đám người đang run cầm cậm trước mặt.
“Gϊếŧ họ đi, và rồi cô sẽ nổi tiếng.“
Huyễn Thế Uyển buông lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cố tình kí©ɧ ŧɧí©ɧ nữ MC phải chấp nhận vụ trao đổi này.
“Tin tôi đi, cô dư sức để gϊếŧ đám người rác rưởi kia. Cô gϊếŧ càng nhiều người, thì cô càng nổi tiếng.“
Nữ MC hoàn toàn mất đi ý thức, cô gật đầu chấp nhận trao đổi như một cái máy. Với lòng tham, mong muốn được nổi tiếng, nữ MC đã không giữ được sự tỉnh táo trước Nhẫn Tâm Hỏa. Cô thi triển ma thuật, bắt đầu tàn sát, gϊếŧ người không chút nương tay.
。。。