Trình lão gia vuốt bộ râu đẹp đẽ của mình cười không khép được miệng: “Nàng ta có phải thứ tốt hay không cũng không quan trọng, chỉ cần nàng ta có thể mê hoặc được Tiêu tướng quân là đủ rồi. Tiểu nha đầu này là bảo bối, nói không chừng, tương lai thịnh suy của gia tộc đều nhờ vào nàng ta!”
Trình phu nhân không thích Trình lão gia nói như vậy. Chỉ là những chuyện này bà không còn cách nào phản bác, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay vén bức màn lên: “Vậy ngày mai đợi Tiêu tướng quân tỉnh lại rồi hãy nói! Chúng ta còn phải cầu Bồ Tát phù hộ cho tiểu nha đầu này không phải loại lòng lang dạ sói, bạc tình bạc nghĩa.”
“Đó là điều đương nhiên.”
Trình lão gia gật đầu, rồi lại ngáp.
“Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau đi nghỉ ngơi đi! Sáng mai, chúng ta còn phải tiếp đón Đại tướng quân nữa đó!”
Trình phu nhân dậm chân, miễn cưỡng đi theo Trình lão gia.
Suy nghĩ của đôi phu thê này, Lệ Nương một chút cũng không hiểu.
Nàng còn không biết bản thân bất tỉnh từ lúc nào, càng không biết từ lúc nào Tiêu Lãng buông nàng ra.
Trong lúc mê man, nàng chỉ nhớ cả người mềm nhũn nằm ở trên giường, ngay cả sức lực nhấc mí mắt lên cũng không có. Nếu có thể, nàng thật sự chỉ muốn nằm trên giường như thế này và ngủ cho đến hết đời.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng bước chân run rẩy, sau đó vang lên một giọng nói vội vàng: “Tướng quân, có việc gấp từ trong quân bẩm báo, Hoàng thượng triệu ngài quay về doanh trại!”
Lệ Nương cảm thấy tấm nệm bên cạnh nảy lên, bàn tay bóρ ѵú bên trái của nàng cả đêm cuối cùng cũng buông ra.
Sau một tiếng sột soạt, cánh cửa mở ra, tiếng bước chân đều đều và mạnh mẽ dần xa dần.
Nhưng việc này chỉ làm nàng tỉnh giấc được một lúc, Lệ Nương ưm một tiếng rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.
Nửa tháng này rất khó khăn đối với Lệ Nương.
Chỉ nói rằng nàng bị Tiêu Lãng thao hết lần này đến lần khác vào đêm hôm đó, nước mắt mồ hôi trộn lẫn với tϊиɧ ɖϊ©h͙ bao phủ khắp thân thể nàng, trên giường đều là một đống hỗn độn. Nàng không biết Tiêu Lãng rời đi từ lúc nào, cũng không nhớ nàng bị đuổi ra khỏi phòng như thế nào.
Khi nàng mở mắt ra đã là một ngày sau, nàng đã được tắm rửa sạch sẽ, đưa vào phòng khách hạng hai của phủ.
Đêm đó Tiêu Lãng say mê cơ thể của nàng, nhưng lúc hắn rời đi lại không nói với nàng một lời.