Yêu Phi Thăng Chức Bằng Thực Lực

Chương 30: Cả nhà Trình gia ở bên ngoài nghe xuân cung đồ

Tất nhiên Lệ Nương không biết trong lúc bị hắn thao bất tỉnh, nửa đêm ngay bên ngoài phòng của bọn họ, người nhà Trình lão gia ở bên ngoài nghe ngóng.

Nghe thấy bên trong không ngừng phát ra tiếng, Trình Hiên hai mắt đỏ bừng,.

“Không được, ta phải cứu Lệ Nương. Cứ tiếp tục như vậy, nàng ấy chắc chắn sẽ chết!”

Hắn hét lên, hắn liều mạng phá khóa để xông vào.

Mắt thấy không thể ép được hắn, đột nhiên một luồng gió mạnh bổ thẳng vào lưng hắn.

Trước khi Trình Hiên kịp phản ứng, hắn cảm thấy gáy mình đau nhức. Hắn chỉ kịp quay người lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt giống mình khoảng năm, sáu phần rồi ngất đi.

Trình Đống đỡ lấy đệ đệ đang ngất xỉu rồi nói với phụ mẫu: “Đệ đệ đã bất tỉnh, con đưa nó về nghỉ ngơi trước.”

Trình lão gia mệt mỏi xua tay: “Đi đi, đi đi”, “Vừa rồi ta không nên để hắn đến.”

Trình Đống quay đầu đỡ Trình Hiên đi: “Vậy con xin cáo lui.”

Nhìn bóng dáng hai người đi xa, Trình phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm: “Hiên nhi, thằng nhỏ này yêu lâu quá rồi, vốn dĩ hôm tay ta gọi nó tới đây là để nó hoàn toàn từ bỏ, kết quả không ngờ…”

Trĩnh lão gia xua tay: “Bỏ đi, bây giờ nha đầu này đã thành người của đại tướng quân, nhất định phải đi cùng tướng quân, không cần biết trong lòng hắn nghĩ gì, đều vô dụng thôi, hắn có gan cướp người của tướng quân sao?”

“Chỉ có điều…Ta không ngờ đến, khẩu vị của Tiêu tướng quân lại lạ đến như vậy, hai nữ nhi đẹp như hoa như ngọc của ta đều không để mắt tới, lại đi nhìn trúng tiểu nha đầu này.”

Tuy nhiên, công bằng mà nói, tiểu nha đầu này có điều đặc biệt của riêng mình, lần đầu tiên có thể chịu đựng được, vóc dáng của Tiêu tướng quân mạnh mẽ như vậy mà còn kiên trì tới bây giờ, đây không phải là điều người bình thường có thể làm được.

Hơn nữa, vừa rồi nghe nàng khóc, nói một cách bí mật, bên dưới của hắn đã cứng rồi. Hắn hận không thể đem những chuyện ở đây hạ xuống, chỉ có thể quay lại trút giận lên nha hoàn.

Vậy mà suy nghĩ của Trình phu nhân lại khác với ông, bà tức giận mắng: “Đúng là tiểu tiện nhân không biết xấu hổ! Còn không phải trước đó Hiên nhi bị nàng ta mê hoặc sao? Sống khó khăn ở phòng tạp vụ, nàng ta chắc không chịu được cực khổ, vừa lúc có được cơ hội tốt như vậy, thì đương nhiên nàng ta phải bám chắc lấy Tiêu tướng quân. Ta sớm đã biết, nàng ta không phải là thứ tốt lành gì!”