Sáng sớm, Lệ Nương bưng chậu nước đi vào phòng nhị công tử.
Nàng vừa bước một chân vào, ngay lập tức có một cánh tay từ bên cạnh cửa duỗi ra nắm chặt cổ tay nàng, kéo nàng vào bên trong.
"Ôi!".
Lệ Nương kinh ngạc hô lên một tiếng, chậu nước trong tay rơi xuống đất, nhưng nàng đã không có thời gian để ý tới.
Bởi vì ——
"Lệ Nương xinh đẹp à, ta nhớ nàng muốn chết, nàng mau cho ta hôn một cái!"
Nhị công tử Trình Hiên đặt nàng lên cánh cửa, vội vàng phủ môi mỏng của mình lên đôi môi đỏ mọng của nàng, đầu lưỡi cũng nhanh chóng xuyên qua kẽ môi đang hơi nhếch lên của nàng tiến thẳng vào, tìm được cái lưỡi đinh hương nhỏ nhắn bắt đầu dây dưa, không ngừng đòi hỏi hương dịch mới mẻ của nàng.
"Nhị công tử, không được a!"
Lệ Nương chỉ kịp kêu ra một tiếng rêи ɾỉ mơ hồ, thanh âm của nàng đã bị Trình Hiên nuốt vào.
Ngay sau đó, hai tay Trình Hiên chỉ ôm bả vai của nàng cảm thấy không thoả mãn chút nào, liền đổi thành một tay cố định nàng trên cánh cửa, tay kia chậm rãi di chuyển xuống, từ cổ áo nàng luồn vào, sờ lên bầu vυ' đẫy đà bên trái nàng, dùng sức nhéo một cái!
"A!".
Lệ Nương đau quá thét lên một tiếng.
Nàng bất lực mở mắt ra, không nghĩ tới liền nhìn thấy với đôi mắt đang đắc ý dào dạt của Trình Hiên.
Nam nhân này tiếp tục dùng cánh môi miết lấy môi nàng, đầu lưỡi khuấy loạn trong khoang miệng nàng, bàn tay to lớn chui vào trong quần áo nàng cũng không ngừng vuốt ve, bóp bầu vυ' mềm mại trước ngực nàng thành đủ loại hình dáng.
Bên này bóp đủ rồi, hắn lại bắt đầu chuyển chiến bên kia.
Bàn tay nam nhân này thật lớn, hai bên ngực Lệ Nương đều bị bóp đến đau đớn. Thế nhưng không biết từ lúc nào, trong sự đau đớn lại chậm rãi hiện lên một loại kɧoáı ©ảʍ không nói nên lời, truyền đi khắp toàn thân.
Nàng nhịn không được vặn vẹo thân thể, miệng phát ra tiếng hừ hừ khó nhịn.
Đến tận bây giờ, cuối cùng Trình Hiên mới ngẩng đầu, cánh môi hai người dính chặt vào nhau tách ra, kéo ra một sợi bạc ái muội ở giữa.
Đầu lưỡi hắn nhếch lên, liếʍ sợi bạc này vào trong miệng, sau đó tà ác cười với nàng: "Tiểu yêu tinh, vừa rồi bị bổn công tử sờ rất sảng khoái phải không? Nói đi, nàng có muốn bổn công tử tiếp tục hay không?"
Trong đầu Lệ Nương choáng váng một trân, trong thân thể lại sinh ra một loại cảm giác tê dại ngứa ngáy.
Nàng căn bản ngay cả lời Trình Hiên nói gì cũng không nghe rõ, chỉ có thể nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể, bên trong kẽ môi truyền ra một tiếng rêи ɾỉ ẩn nhẫn.
"Nàng không nói lời nào, vậy bổn công tử coi như nàng đồng ý!"