Xin Lỗi, Em Là Ác Quỷ

Chương 53: Phẫu Thuật!

Sáng sớm, Tuấn đánh thức nó bằng 3 tiếng gõ cửa, nhưng như thế là ko đủ cho 1 chai wisky. Tuấn đành mở cửa vào phòng gọi tận nơ. Cậu mở rèm màu xám kia ra, từng ánh nắng len lỏi chiếu vào. - Cô chủ, cô chủ dạy thôi, nếu ko muộn giờ hẹn bác sĩ đó_ Tuấn khổ sở đứng nhìn cô.

-....

Vẫn không có động tĩnh gì. Tuấn giật mình nghĩ mọi khi cô đâu cần để gọi nhiều thế này. Rồi cậu lay người cô, mấy lần liền, vừa lay miệng vừa gọi.

- Cô chủ, cô chủ, nữ Hoàng, nữ hoàng ơi. Người đừng dọa tôi mà_ Cậu mếu máo hoảng sợ, rồi đành bế cô đến bệnh viện.

" Bệnh viện Washington"

Nằm trong căn phòng vip, với giá một ngày tới 2400 USD, với mọi phương tiện, đồ dùng tiện nghi. Tuấn đang ngồi đọc báo ở ghế sopha. Nó từ từ mở mắt. Nhận ra mình ở bệnh viện thì thấy chả có gì bất ngờ.

- Nước..._ Nó lên tiếng.

Tuấn nghe thấy vội vàng rót nước cho nó uống.

- Cuối cùng cô chủ cũng tỉnh dậy_ Tuấn cười vui vẻ.

- Bao lâu rồi?_ Nó hỏi

- Thưa cô đã 2 ngày rồi. Bác sĩ nói, tối nay cô chủ sẽ phẫu thuật..._ Nói tới đây Tuấn ấp úng.

- Sao? _ nó tiếp tục hỏi.

- tỉ lệ phần trăm có thể gặp rủi ro bất cứ lúc nào. _ Tuấn nói nốt.

Sau khi ăn một số thứ linh tinh, Tuấn đã bị nó sai đi mua nước ngọt mà nó thích. Nó quyết định gọi điện thoại cho James.

- Hello_ Nó nói.

- Sao hôm qua anh không gọi đc cho em?_ Vừa nghe máy hắn đã hỏi rồi.

- Hôm qua em phải ngồi ô tô đi hết nhà hàng này tới nhà hàng khác đấy_ Nó nói kiểu bực bực.

- hửm, vậy anh sẽ không trách tội em nữa. _ hắn nói nhẹ nhàng rồi cười.

- Anh đã ăn sáng chưa?_ Nó hỏi.

- Anh ăn rồi, nhưng mà..._ Hăn chợt dừng.

- Nhớ em quá à?_ Nó cười.

- Không, nhớ vị bánh táo, haha_ Hắn nói rồi cười phá lên.

- Anh thật là...._ Nó bực mình.

- Nhớ nó nhưng anh yêu em cơ mà_ Hắn mà đã nịnh thì thôi rồi :v

- Hơ, em làm sao biết đc ấy_ Nó kiêu chảnh trả lời.

- Gì chứ tôi không yêu cô thì yêu ai, người ta sợ cô nên ko ai dám lại gần tối hết đây này_ Hắn trách yêu.

- Ơ thế thì tốt rồi_ Nó cười.

- Vậy nhá, anh đi học đây. _ Hắn chào cô.

- Py py anh_ Nó tắt máy.

Gọi tiếp 1 cuộc điện thoại nữa cho anh trai cô. có lẽ anh ko biết cô đã hôn mê 2 ngày đâu.

- Bảo bối khỏe ko?_ Harry nghe máy.

- Anh trai à_ Nó nói nhẹ nhàng nhất đấy.

- Sao thế?_ Harry cũng nói nhỏ theo.

- Nếu em không thể về nước, thì a cũng đừng bao giờ tới Mỹ nhé!_ Nó nghẹn ngào nói.

- Em đừng nói thế, nhất định em sẽ khỏi mà._ Harry buồn bã an ủi em gái mình.

- Em đã hỏi Alice (Thùy Dương) rồi, nó nói rằng, bệnh này có thể phẫu thuật nhưng mà nếu bị hôn mê sâu thì, không có thuốc nào khiến em tỉnh lại nữa đâu, một thời gian sau đó, ca phẫu thuật này cũng sẽ biến thành lí do khiến em chết não mà thôi...._ Nó đang nói thì hắn ngắt lời.

- Em đừng nói nữa...._ Hắn ngăn, nhưng nó vẫn nói.

- Sau đó, từng bộ phận cũng ngừng hoạt động... cuối cùng e cũng sẽ rời xa thế giới này. có lẽ em đã gây ra quá nhiều tội lỗi..._ Nó nấc lên rồi khóc.

- Không, em sẽ không sao hết mà, sau khi phẫu thuật song, em muốn gì a cũng sẽ chiều em hết._ Harry an ủi em gái mình, nước mắt nhẹ nhàng rơi

- Nếu có xảy ra chuyện gì, thì anh hãy sống thật tốt, và ... giúp e chăm sóc James đấy_ Nó cười trong khi đang khóc.

- Anh sẽ không để mất bảo bối của anh một lần nào nữa đâu...._ Cậu vừa nói vừa khóc.

- Vậy thôi nhé! _ Nó không nói chuyện nữa, tắt nguồn điện thoại.

Harry nghe xong lập tức từ công ty về nhà sắp xếp ổn thỏa mọi thứ rồi lên chuyến bay gần nhất tới Mỹ. Nó thì ngay khi Tuấn quay trở lại phòng, nó liền bắt cậu yêu cầu bác sĩ phẫu thuật càng sớm càng tốt. Và ca phẫu thuật đã được rời tới lúc 2h chiều.

Thời gian nhanh chóng tới lúc nó vào phòng phẫu thuật. Trước khi vào phòng nó cố nói với Tuấn một câu.

- Hãy tìm một nữ hoàng... tuyệt vời hơn tôi!

Cậu 2 tay nắm chặt, mím môi, mắt nhìn theo phía cửa phòng phẫu thuật. Trong những năm tháng cậu theo nó, tuy rằng đã nhiều lần bị đánh, bị mắng, áp lực trầm trọng nhưng chưa bao giờ cậu ghét nó hay hận nó hết. Vì nó vẫn luôn quan tâm tới cậu, đối xử tốt với cậu. Và có những lần bố nuôi của nó đánh cậu, nó đã nói đỡ, thậm chí can ông. Thực sự cậu vẫn chưa báo đáp được nhiều cho nó. Cậu cũng đã từng thề trung thành với hội rằng sẽ chết theo. Nhưng câu vừa rồi của nó, chính là có ý muốn cậu đừng chết...

Từng giây phút, từng giờ trôi quá. Tại sao lại lâu đến vậy. Từ đầu ngã rẽ hành lang, tiếng bước chân rồn rập của Harry đi tới. Anh túm lấy cổ áo Tuấn hỏi.

- Em gái tôi đâu?_ Anh hét lên.

- Trong đó_ Tuấn chỉ về phiaas cánh cửa.

- Rõ ràng là tối mới phẫu thuật tại sao lại là bây giờ?_ Harry như muốn ăn thịt Tuấn vậy,

- Cô chủ nói, nếu đằng nào cũng chết, chi bằng chết trước cho mọi chuyện bớt đau_ Tuấn nhắc lại câu nói mà nó đã nói lúc bắt cậu đổi lịch.

Harry thả tay ra rồi ngồi xuống ghế, 2 tay đan vào nhau và cầu nguyện.

- Nó ở trong đó bao lâu rồi?_ Một lúc sau Harry lại hỏi

- Được 10 tiếng rồi _ Tuấn nói.

- Tại sao lại lâu đến thế chứ, chết tiệt...

Thế rồi một lúc sau, cách cửa bật mở, bác sĩ bước ra.....