Không Phụ Năm Xưa

Chương 55: Thánh ý khó dò

Buổi trưa, linh đường Tấn vương được đặt tại Tấn vương phủ, Thánh Thượng tang tử hạ lệnh miễn triều ba ngày, cả triều bi thống. Nhưng bi thống này có mấy phần thật mấy phần giả, không ai biết được.

Nhóm người Cố Tư Mẫn vẫn luôn ở Tấn vương phủ, rõ ràng Tấn vương vì cứu thân muội mà lấy thân phạm hiểm, gặp phải bất trắc cho nên nàng phải tiếp tục diễn.

Giờ Thìn, Cố Tư Mẫn đem việc này nói với Cố Thần Dật, tiếp theo liền truyền ra tin Thánh Thượng tang tử bi thương vô cùng, hạ lệnh thông cáo cả triều văn võ miễn triều ba ngày. Chưa đến buổi trưa đại đa số quan viên đều đến Tấn vương phủ cúng điếu, bất quá không phải vì huynh muội Tấn vương tình thâm, cũng không phải vì nghĩa cử của Tấn vương, mà là vì thể diện của Trường Nhạc Công chúa.

"Công chúa, Tấn vương đã qua đời, người sống thì vẫn nên tiếp tục sống, ngài nhất định phải bảo trọng thân thể."

Tất cả mọi người đều đang thương tâm rơi lệ, vì thế, Vinh Cẩn Du cũng cố gắng đem tất cả sự buồn ngủ và mệt mỏi, từ không có nước mắt nặn ra hai giọt, cực kỳ bi thống.

Tam hoàng tử qua đời, trên linh đường tất cả mọi người đều đang để tang khóc tang, Cố Tư Mẫn vẫn trấn tĩnh, bất quá lúc nên bi thương thì bi thương nhưng không thể quá mức, Vinh Cẩn Du ở bên cạnh an ủi.

Chờ tất cả quan viên hầu như đều bái tế, an ủi gia quyến Tấn vương lại đến thỉnh an Công chúa xong đã đến giờ Thân buổi chiều. Vinh Cẩn Du vốn định cùng Cố Tư Mẫn hồi phủ nghỉ ngơi, thế nhưng lại bị một đạo thánh chỉ triệu vào cung.

--------------------------------------

"Nhi thần thỉnh an phụ hoàng." Cố Tư Mẫn cùng Vinh Cẩn Du tiến vào ngự thư phòng, liền thấy Cố Thần Dật đang ngồi trước ngự án.

"Đứng lên đi." Cố Thần Dật buông quyển sách trên tay, đúng là hoàn toàn không thấy một tia thái độ thương tâm nào.

"Phụ hoàng có khỏe không ?" Cố Tư Mẫn có hơi lo lắng, sợ Cố Thần Dật thương tâm quá mức, bất quá nhìn thấy dáng vẻ Cố Thần Dật vẫn như trước liền cũng yên tâm.

Cố Thần Dật khẽ gật đầu, hỏi: "Ai, phụ hoàng không có việc gì, tang lễ Tam ca của con an bài ổn thỏa chứ ?"

Cố Thần Dật khẽ thở dài, hắn không phải không thương tâm, chẳng qua trước khi thương tâm đã sớm thất vọng rồi.

"Đều đã an bài ổn thỏa, phụ hoàng không cần lo." Cố Tư Mẫn nói sơ qua chuyện tang lễ sau đó cùng Vinh Cẩn Du ngồi xuống bên cạnh.

Cố Thần Dật hừ lạnh một tiếng, nói: "Ừm, hắn cũng là gieo gió gặt bão, chẳng trách được người khác."

Những đứa con có tư tâm này Cố Thần Dật đều biết được, trước kia bọn họ đã làm ra chuyện tốt gì, bao nhiêu Cố Thần Dật cũng đều biết hết. Nhưng hổ dữ không ăn thịt con cho nên hắn không có hành động gì, thế nhưng hiện tại bọn họ vẫn càng ngày càng tranh đấu đến ngươi chết ta sống như cũ.

"Nhi thần tự hiểu, phụ hoàng là muốn tìm thêm người bên cạnh cho nhi thần." Cố Tư Mẫn biết, bước tiếp theo phụ hoàng sợ là muốn chỉnh đốn triều cương.

Vẫn là nữ nhi này của trẫm giống trẫm nhất, hiểu trẫm nhất. Cố Thần Dật mỉm cười, trong nụ cười không giấu được vui mừng, nói: "Đúng vậy, vẫn nên dọn dẹp một vài tên gian nịnh trong triều, Mẫn Nhi cứ đi làm chuyện của mình đi."

"Vâng, nhi thần đã rõ." Cố Thần Dật trong lòng muốn làm gì Cố Tư Mẫn vẫn có thể đoán được một ít, dù sao cũng chỉ có nàng mới hiểu Cố Thần Dật nhất, cũng chỉ có Cố Thần Dật mới thương Cố Tư Mẫn nhất.

"Vậy Mẫn Nhi quay về nghỉ ngơi trước đi, Cẩn Du ở lại, trẫm đã triệu tả thừa tướng và hữu thừa tướng bọn họ đến đây nghị sự." Cố Thần Dật có chút đau lòng nữ nhi của mình trắng đêm chưa ngủ, xem ra từ đêm qua đến giờ vẫn hao tâm tổn sức, liền kêu nàng hồi phủ nghỉ ngơi trước.

"Vâng, nhi thần cáo lui trước." Cố Tư Mẫn đứng dậy cáo lui, không quên liếc mắt nhìn Vinh Cẩn Du một cái, khẽ lắc đầu, ý bảo nàng một hồi đừng nói lung tung, thấy nàng khẽ gật đầu, mới an tâm hồi phủ trước.

"Lý Hoàn." Cố Thần Dật gọi Lý Hoàn, cho một hắn cái ánh mắt, Lý Hoan liền hơi hành lễ ra ngoài gọi các vị đại thần đang chờ trước cửa.

"Thần, tham kiến Hoàng Thượng, cung chúc ngô hoàng thánh an." Các đại thần vừa tiến vào liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng tiều tụy của Cố Thần Dật.

Vừa rồi nhìn thấy tốc độ lật mặt của Cố Thần Dật lại làm cho Vinh Cẩn Du cảm khái, bội phục một phen.

"Bình thân, hôm nay trẫm đau lòng vì mất đi nhi tử yêu thương, vì vậy hao tâm tổn sức quá mức, đối với việc tiểu quốc phương Tây hiện tại nhiều lần đến xâm phạm lại càng lo lắng." Cố Thần Dật nói một nửa liền dừng lại, đánh giá chư vị đại thần bên dưới.

Lý Trung Phụ bước lên, nói: "Vạn mong Thánh Thượng bảo trọng long thể, nước ta hùng mạnh uy chấn tứ phương, tiểu quốc phương Tây không đủ khả năng làm loạn."

Tả tướng Lý Trung Phụ lập tức khuyên giải an ủi Thánh Thượng thân thể quan trọng hơn, kéo theo các đại thần còn lại cũng đều góp lời, muốn Thánh Thượng bảo trọng long thể.

Cố Thần Dật thở dài, khẽ lắc đầu, lộ ra dáng vẻ mỏi mệt vô cùng, nói: "Ai, trẫm đã già, sớm không còn hùng thao vĩ lược, oanh chấn tứ hải như năm đó nữa."

Hàn Chuẩn lại tiến lên một bước, nói: "Thánh Thượng sao lại nói vậy, Thánh Thượng chính trực tráng niên, chí lớn mưu lược vĩ đại sao có thể dễ dàng nói già là già được."

Hữu tướng Hàn Chuẩn lại an ủi Thánh Thượng, hai người này một tả một hữu hai chức quan cao nhất, đáng để chúng thần noi gương.

"Thôi, các ngươi thử nói cái nhìn của bản thân về mấy hoàng tử xem." Cố Thần Dật hàn huyên vài câu, cuối cùng nhắc tới trọng điểm của cuộc nói chuyện hôm nay.

"Chuyện này, thần không dám nghị luận." Lý Trung Phụ do dự, phẩm hạnh các vị hoàng tử này, thần tử bọn hắn làm sao dám nghị luận trước mặt Thánh Thượng. Nếu bị truyền ra, sau này cho dù ai đăng đế vị cũng đều khó mà phụng sự.

Cố Thần Dật nhíu mày, nói: "Ai ~, chuyện này có gì đâu, trẫm cho các ngươi nói, các ngươi cứ nói thẳng là được."

Hừ, một đám lão hồ ly, chỉ biết hỗn thủy mạc ngư*, bo bo giữ mình, nói đến chuyện gì cũng liền ra sức từ chối. Hiện tại mới chỉ chuyện nhỏ thế này, sau này nếu có đại sự gì chẳng phải đều tự bảo mệnh sao.

*Tương tự như "Thừa nước đυ.c thả câu".

"Vâng, đại hoàng tử trời sanh tính thuần lương, chính trực quang minh."

"Nhị hoàng tử ham chơi hỉ nhạc, trời sanh tính yếu đuối."

"Tứ hoàng tử phóng đãng vô cùng, hữu dũng vô mưu."

"Ngũ hoàng tử tâm tư kín đáo, nhưng thật ra có chút mưu lược."

"Lục hoàng tử khiêm cung* nhân nghĩa, nhưng lại không quan tâm triều chính, năng lực cùng thủ đoạn không đủ."

*Khiêm cung: khiêm tốn.

"Còn lại hai vị hoàng tử, đều vẫn còn nhỏ, có thể dạy dỗ."

Các vị đại thần, mỗi một đánh giá đối với các vị hoàng tử đều không sâu, nhưng thoạt nhìn có vẻ như là đề cử ngũ hoàng tử nhất, nếu như Thánh Thượng có ý muốn lập người kế vị, trong tất cả chọn ra một vị, đánh giá như vậy ngược lại cũng không đắc tội.

Bất quá, những đánh giá không đến nơi đến chốn này của bọn họ Cố Thần Dật đều biết rõ, nhân phẩm con mình thế nào bản thân hắn sao lại không biết, chẳng qua là hắn muốn cho những đại thần này chính miệng nói ra những đánh giá đó.

Cố Thần Dật nghe xong, khẽ gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Vinh Cẩn Du, nói: "Cẩn Du thấy thế nào ?"

Luận về tình về lý, chuyện này cũng không đến lượt ta có tư cách luận bàn. Hành động này của phụ hoàng, là có ý gì? Vinh Cẩn Du suy nghĩ, hành lễ nói: "Thần từ nhỏ đến lớn ở bên ngoài, vẫn chưa từng gặp mặt các vị hoàng tử, cũng chỉ từng gặp mặt các vị hoàng tử một lần ở hỷ yến đại hôn, sau đó cũng chưa từng gặp nhau. Vì thế phẩm hạnh các vị hoàng tử thần vẫn chưa biết, cho nên không dám chỉ mới nghe lời đồn mà vội kết luận."

Cố Thần Dật uống ngụm trà, chậm rãi từ từ hỏi: "Ừm, nói cũng đúng, vậy chuyện tiểu quốc phương Tây ở biên giới nhiều lần đến xâm phạn, Cẩn Du cảm thấy thế nào ?"

Nhạc phụ ngài giữ ta lại không phải chỉ đơn giản là để biểu hiện lòng trung thành như vậy thôi chứ? Vinh Cẩn Du trong lòng rối bời nghĩ, lại thi lễ, nói: "Thần, chỉ biết trung quân ái quốc, thần, cũng hiểu được chuyện này nghiêm trọng. Bây giờ tiểu quốc phương Tây nhiều lần đến xâm phạm, thần tất nhiên chủ động xin đi gϊếŧ giặc, nắm giữ ấn soái xuất chinh, vì nước vì quân, muôn lần chết không chối từ."

Cố Thần Dật nhìn nàng cười, nói: "Được, ha ha, trẫm biết nhi tử Vinh Hải sao lại là kẻ tham sống sợ chết được. Cẩn Du ngươi nhất định phải ra sức vì nước vì dân." Vinh Cẩn Du ngươi quả nhiên là một nhân tài, rất thông minh, Mẫn Nhi quả nhiên không nhìn lầm người.

"Vâng, thần tất nhiên sẽ vì quân tận tâm, vì nước tận trung." Xã hội này, người tốt không thể làm, lời thật không thể nói. Ai, nhạc phụ này của ta hôm nay sẽ không đào hố cho ta ngay trước mặt đại thân ở đây đi chứ.

"Ha ha ha, được, có những lời này của Cẩn Du là trẫm an tâm rồi, Đại Minh Quốc ta lương tướng hiền tài nhiều như vậy, làm sao lo lắng không giải quyết được mấy tiểu quốc phương Tây kia."

Cố Thần Dật đứng dậy ngửa đầu cười to, lời nói dõng dạc, nhưng ngược lại làm cho chư vị đại thần bên dưới nhìn lẫn nhau, không sao hiểu được.

Bất quá các vị đại thần này giỏi nhất là nịnh nọt. Bọn họ thấy Hoàng thượng khí thế hùng hồn như thế, không khỏi tán tụng: "Ta quốc chủ thánh minh, Minh quốc thiên thu muôn đời."

"Đứng lên, các ngươi lui ra đi, mấy ngày này đều trở về ngẫm lại sự tình lớn nhỏ trong triều thật kỹ." Cố Thần Dật khẽ phất tay, kêu bọn họ lui xuống.

Ra khỏi ngự thư phòng, Lý Trung Phụ liền nhanh chóng bước đến gọi Hàn Chuẩn: "Hàn đại nhân, xin dừng bước."

Hàn Chuẩn hơi dừng bước, có chút khinh thường chắp tay, hỏi: "Sao? Lý đại nhân có chuyện gì chỉ giáo?"

Hàn Chuẩn chính trực, khinh thường làm bạn với gian nịnh. Lý Trung Phụ mặc dù không tính là là người đại gian đại ác, nhưng hắn lại muốn một tay nắm giữ triều cương, cũng không phải người tốt gì.

Lý Trung Phụ giảo hoạt cười cười, nói: "Nào có, ta chỉ muốn hỏi Hàn đại nhân đối với chuyện Thánh thượng vừa rồi có cái nhìn thế nào ?"

Hừ, triều đình lần này sợ là phải thay máu rồi. Hoàng thượng coi trọng Cẩn Du như vậy, nhìn tình hình này Hoàng thượng quả nhiên là yêu ai yêu cả đường đi lối về, thiên vị Trường Nhạc Công chúa, ngay cả Phò mã của Trường Nhạc Công chúa cũng muốn trọng dụng. Chỉ là hôm nay lại nhắc tới phẩm hạnh đạo đức của các hoàng tử, chẳng lẽ thật sự không chịu nổi đả kích chuyện tam hoàng tử qua đời nên muốn lập hoàng tự sao?

Hàn Chuẩn nhìn hắn, hừ nhẹ một tiếng, nói: "Cái nhìn? Thánh Thượng là quân, ta là thần, có thể có cái nhìn gì? Thánh ý khó dò, gần vua như gần cọp điều này ngài hẳn đã biết rõ, cần gì phải thắc mắc nhiều như vậy ?" Hừ, cả triều văn võ còn mấy người không phải vây cánh của ngươi? Lý Trung Phụ ngươi cũng có lúc sợ ?

Hàn Chuẩn không chừa mặt mũi nói xong, cũng không chờ Lý Trung Phụ lên tiếng liền phất tay áo rời đi.

Thấy Hàn Chuẩn không chừa mặt mũi rời đi, Lý Trung Phụ hận nghiến răng nghiến lợi, khẽ nói: "Sao? Ngươi, hừ, hay cho Hàn Chuẩn ngươi, cả triều trên dưới ngươi là người cứng nhắc nhất, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc có thể cứng nhắc tới khi nào, hừ."

Các đại thần phỏng đoán, Vinh Cẩn Du cũng phỏng đoán: 'Xem ý tứ vừa rồi của Thánh thượng, chẳng lẽ muốn ta xuất chinh Tây Vực? Nhưng hắn lại ở trước mặt đại thần nói ra phẩm hạnh của các vị hoàng tử, hắn thương Cố Tư Mẫn là sự thật.

Cố Tư Mẫn gϊếŧ Cố Hàm, đây là do Cố Hàm sai, nhưng cũng đều cùng một phụ thân thân sinh, cho dù bất công cũng không nên nói câu 'gieo gió gặt bão, không trách được người khác' là xong sao? Nghe cuộc đối thoại của Cố Thần Dật và Cố Tư Mẫn, Cố Thần Dật rõ ràng là hướng về Cố Tư Mẫn, tựa như hắn chưa nhìn thấy đã có thể đoán trước được kết quả. Đó là do hắn rất hiểu biết con hắn, hay là do hắn rất xem trọng nữ nhi của mình ?

Vậy cũng có khả năng hắn sẽ đem ngôi vị hoàng đế này truyền cho Cố Tư Mẫn? Nếu nói như thế, vậy cuộc đối thoại với các đại thần hôm nay đã là quá rõ ràng. Hắn muốn dùng phẩm hạnh đạo đức và năng lực của các hoàng tử để cho thấy phẩm hạnh đạo đức và năng lực của Cố Tư Mẫn, so sánh như vậy, thật đúng là vừa xem đã hiểu ngay.

Thế nhưng, giảo thổ tử, tẩu cẩu phanh; cao điểu tận, lương cung tàng; địch quốc phá, mưu thần vong*. Đây là đạo lý muôn đời không đổi, ta đây có tính là quân cờ của bọn hắn hay không? Theo như tình thế hiện tại mà nói, sau này ta tất nhiên sẽ biết rất nhiều bí mật, mặc dù ta không tạo thành uy hϊếp với Cố Tư Mẫn, nhưng cũng khó bảo đảm Cố Thần Dật sẽ buông tha ta, biết càng nhiều bí mật tất nhiên sẽ đưa đến tai ương ngập đầu, dù sao có thể giữ kín bí mật cũng chỉ có người chết mà thôi.'

*Thỏ khôn chết, chó săn bị thịt; chim chết rồi, cung tên bị vứt bỏ; nước địch phá xong, mưu thần bị gϊếŧ.

Vinh Cẩn Du có chút bất lực hồi tưởng lời nói hôm nay của Cố Thần Dật, nghĩ một lúc đã trở về tới phủ Công chúa. Lúc này trời đã tối hẳn , Vinh Cẩn Du lại không khỏi cảm thán: 'Quanh đi quẩn lại đã hết một ngày.'

"Công chúa, nàng sao vậy ?" Lệ quang trong mắt nàng làm ướt lòng ta.

Khi Vinh Cẩn Du ở hoa viên nhìn thấy Cố Tư Mẫn, trong mắt nàng còn hơi phiếm lệ quang, nàng trong lòng căng thẳng liền tiến đến ôm lấy nàng, nước mắt nàng thấm đẫm bả vai của bản thân.

Cố Tư Mẫn còn hơi có chút nghẹn ngào, nói: "Ta chỉ là có chút tưởng niệm mẫu hậu, người ra đi khi ta chỉ mới năm tuổi, đến bây giờ đã nhiều năm trôi qua, thời gian quá dài, đã có chút nhớ không rõ dáng vẻ của người, có đôi lúc có phải ta cũng thật sự rất yếu đuối hay không ?"

Mẫu hậu sớm đã không còn, ấn tượng mẫu hậu đối với ta đã không còn khắc sâu nữa, ta biết phụ hoàng thực sự rất yêu người, yêu đến mức lúc ấy muốn đi theo người. Hôm nay Tam ca đã chết, ngày mai sẽ là ai đây? Sự tranh đoạt không ngừng này đến khi nào mới có thể chấm dứt ?

Vinh Cẩn Du có chút đau lòng lau nước mắt của nàng, nói: "Nếu nàng rơi lệ, trước tiên sẽ ướt lòng ta. Trước kia có người nói cho ta biết, khóc, không có nghĩa là yếu ớt, chỉ là bởi vì kiên cường quá lâu mà thôi, khóc là bản năng của mỗi người, cũng không phải là biểu hiện của yếu đuối."

Tiểu hài tử này trong ánh mắt hết hy vọng lại không có cảm giác an toàn, nàng không còn từ ngữ nào để hình dung, Công chúa vẻ ngoài cao quý, nội tâm nhu nhược còn có phần kia bởi vì bất an mà giả vờ cường hãn. Cố Tư Mẫn, quá khứ của nàng ta không kịp tham dự, nhưng tương lai của nàng, nhất định phải có sự tồn tại của ta.

Nếu nói, rạng sáng khi Vinh Cẩn Du nói những lời này là câu hỏi, như vậy hiện tại, nàng nói những lời này chính là khẳng định. Nàng khẳng định, tương lai của Cố Tư Mẫn nhất định phải có sự tồn tại của nàng.

Cố Tư Mẫn lắc đầu, nói: "Đúng vậy, ta đã kiến cường quá lâu, có đôi khi, ta chỉ cần một người để có thể nói chuyện, thế nhưng, vẫn không có ai."

Có đôi khi không phải trầm mặc, chỉ là vô lực kể ra. Vinh Cẩn Du, nếu ta khóc ướt lòng nàng, vậy nàng có muốn là người có thể lẳng lặng nghe ta nói chuyện không? Có thể là chỗ dựa để ta tuỳ ý dựa vào? Ta muốn có một người có thể hiểu được ta cho dù ta chưa nói gì, mà hiện tại, ta hy vọng người kia là nàng.

Một câu nói của Vinh Cẩn Du 'nếu nàng rơi lệ, trước tiên sẽ ướt lòng ta' liền khiến lòng Cố Tư Mẫn trở nên mềm mại.

Vinh Cẩn Du có chút vô lực, nói: "Mẫn Nhi, nàng sẽ không tưởng tượng được nơi ta ở ra sao, nơi đó không có chiến tranh, cũng không có nhiều sinh ly tử biệt cùng bi kịch nhà tan cửa nát như vậy." Hiện tại thoạt nhìn thể kỷ 21 là cỡ nào tốt đẹp, làm cho người ta mơ ước.

"Nàng cũng không thể tưởng tượng được nơi ta ở ra sao, nơi này chỉ có tranh quyền đoạt thế, đấu đá lẫn nhau, nơi này chỉ có âm mưu tính kế, ngươi lừa ta gạt. Ta nếu không tính kế người khác, chẳng lẽ phải đợi người khác tới tính kế ta sao? Bá tánh chung quy cũng chỉ là vật hy sinh trong cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi. Càng là người vô tội sẽ càng bị liên lụy, làm vật hy sinh. Chỉ là bởi vì bọn họ không có quyền lợi, không có tính kế. Nàng từ nhỏ đã đến núi Thanh Thành cho nên nàng rất may mắn. Thế nhưng bây giờ nàng vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh, không phải sao ?"

Cuộc sống thời thơ ấu của Vinh Cẩn Du nàng thật sự rất may mắn, nàng không có trải qua quá sinh ly tử biệt, nàng cũng không có thủ túc tương tàn. Loại thống khổ này, người không có cảm tình cũng sẽ đau lòng.

Vinh Cẩn Du nhìn nàng, vô cùng kiên định nói: "Quyết định chúng ta trở thành người như thế nào, không phải do năng lực chúng ta, mà là do chúng ta lựa chọn. Cả đời người kì thật rất ngắn ngủi, chuyện duy nhất có thể làm đó là cố gắng khiến cho bản thân trở nên vui vẻ hơn. Nếu như có thể, ta muốn đến rừng sâu núi thẳm sống một cuộc sống ngăn cách với mọi thứ. Nàng có muốn đi cùng với ta ?"

Cố Tư Mẫn, đáp án lúc này của nàng có thể đừng khiến ta thất vọng được không?

Cố Tư Mẫn lại nói: "Nàng cần gì phải lừa mình dối người như thế ?" Biết rõ không có khả năng, cần chi phải nhắc tới, khiến cho người ta thêm sầu não.

Nghe câu hỏi của nàng, Vinh Cẩn Du cuối cùng lại cười tự giễu, nói: "Đúng vậy, bây giờ còn không phải lúc."

Đúng vậy, ta hiện tại cũng không thể thoát khỏi trói buộc này, còn có tư cách gì, giống như những người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, vô cùng bực tức, lớn giọng quảng cáo rùm beng.

"Đây là thiên tính của nàng, thiên tính của nàng có lẽ chính là tự do tiêu sái như vậy." Cuộc sống tiêu sái như vậy, tựa như khi ở Hàng Châu.

Vinh Cẩn Du tựa như có chút mất mát, nói: "Có lẽ vậy." Cố Tư Mẫn, nếu không thể dùng lời nói và chữ viết để miêu tả. Như vậy, ta ở trong lòng nàng sẽ là dáng vẻ gì ?

"Trời tối như vậy, nàng nhìn chằm chằm ta làm gì ?" Trời tối như vậy còn nhìn chằm chằm ta, có thể nhìn thấy sao ?

Cố Tư Mẫn thấy Vinh Cẩn Du nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, có hơi đỏ mặt xoay người sang chỗ khác.

Vinh Cẩn Du gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Cố Tư Mẫn, nói: "Ta muốn đem nàng khắc sâu vào tâm trí ta."

Di, vậy ý tứ của nàng có phải ban ngày cũng có thể nhìn chằm chằm nàng hay không? Vinh Cẩn Du cũng xoay người theo, xoay đến trước mặt Công chúa, tiếp tục mặt dày mày dạn.

"Nàng." Thời điểm Cố Tư Mẫn đang muốn cùng Vinh Cẩn Du so đo, Lãnh Hạo Dạ lại tiến đến quấy rầy: "Công chúa, Phò mã, tai mắt tam hoàng tử phái tới đều đã xử lý sạch sẽ."

Cố Tư Mẫn gật đầu, nói: "Đứng lên đi, Hạo Dạ, ngươi lui xuống trước đi."

"Vâng." Lãnh Hạo Dạ vừa đi, Cố Tư Mẫn lại nói: "Công chúa phủ này của ta làm sao thiếu tai mắt được, chỉ là bổn cung đều cố ý giả vờ như không biết mà thôi."

Tai mắt Tam ca đã trừ khử, vậy của Ngũ ca thì sao? Lục ca thì sao? Trong phủ này của ta bây giờ thứ không thể thiếu nhất sợ là tai mắt. Bất quá sau chuyện này, bọn họ hẳn đều sẽ rút lui.

Vinh Cẩn Du khó hiểu, hỏi: "Trong phủ có phần lớn tai mắt, Mẫn Nhi đã sớm biết, vậy vì sao không sớm ngày trừ khử bọn họ ?"

Cố Tư Mẫn, ta nên nói nàng bí hiểm hay nên nói nàng mau thay đổi đây? Nàng cảm thấy từ nào với nàng là chuẩn xác nhất ?

Cố Tư Mẫn ngồi trở lại bên bàn thạch, nhấp ngụm trà, mỉm cười nói: "Đánh hổ cần lực, tróc hầu cần trí, muốn bắt hồ ly, cần phải giảo hoạt hơn hồ ly."

Vinh Cẩn Du dường như có hiểu được, nói: "Heo mập không thể thoát khỏi tay đồ tể*, cho nên nói Mẫn Nhi là muốn lợi dụng những tai mắt này, khó trách Cố Hàm cũng không biết nàng biết võ công."

*Đồ tể: người gϊếŧ mổ gia súc.

Vinh Cẩn Du đến bây giờ mới hiểu được đêm qua không chừa người nào là có ý gì, ngoài tam hoàng tử cũng sẽ có tai mắt của người khác xếp vào. Hơn nữa huynh muội Cố Tư Mẫn cùng Cố Hàm tranh đấu, bất luận ai đúng ai sai, đều không thể truyền ra. Một khi lan truyền đi ra ngoài, ảnh hưởng không chỉ danh dự của hai người các nàng mà còn có tôn nghiêm cùng thể diện của hoàng thất.

Cố Tư Mẫn nháy mắt, thú vị nhìn Vinh Cẩn Du, hỏi: "Sao? Vậy Cẩn Du nàng muốn nói ta giảo hoạt hơn hồ ly? Hay muốn nói ta là đồ tể ?"

Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn sắc mặt không tốt, nói: "Nào có nào có? Nàng là tiểu hồ ly đáng yêu nhất trong mắt ta." Ai u, rõ ràng là mặt mang ý cười, lời này như thế nào sao lại nghe như sấm vậy chứ.

Cố Tư Mẫn khẽ nhíu mày, dường như giận dữ, nói: "Lời ngon tiếng ngọt."

Vinh Cẩn Du lập tức nhìn Cố Tư Mẫn, nói: "Không có, đây là lời thật lòng của ta."

Cố Tư Mẫn nhìn nàng bật cười, lại nói tiếp: "Vậy nàng có biết, Cố Hàm lần này, ý muốn gϊếŧ ta, chí muốn bắt nàng."

Vinh Cẩn Du cả kinh, nói: "Hả ?"

Vinh Cẩn Du có hơi sửng sốt, liền hiểu được: 'Ai u, tiểu hài tử khổ đại sầu thâm nàng. Ta đương nhiên biết, nàng cười ta không biết chữ Hán, ngay cả Nguỵ Tấn. Nàng nói điểm này, ta cũng thật sự không ngờ tới.'

Cố Tư Mẫn thấy nàng vẫn không rõ, lại nói: "Nếu nàng xảy ra bất trắc gì, phụ thân Vinh Vương gia của nàng sẽ như thế nào? Cũng không phải không có khả năng khởi binh tạo phản."

Hai chữ cuối Cố Tư Mẫn cố ý nhấn mạnh, đúng là vậy, có binh có thể tạo phản, không có binh cũng có thể tạo phản. Huống chi Vinh Vương gia nắm binh quyền trong tay. Một khi nhi tử hắn yêu thương nhất mất đi, còn không biết sẽ có thể làm ra chuyện gì. Cố Hàm thật đúng là tính rất hay, gϊếŧ Mẫn Nhi, lại bắt ta, Vinh Vương gia sẽ nghiên về phía này, cho dù Vinh Vương gia bảo trì trung lập, chỉ cần loại bỏ Mẫn Nhi, vậy hắn cũng đã nắm chắc phần thắng.

Cố Tư Mẫn thấy nàng thất thần, khẽ nói: "Chỉ vì một nước cờ sai, cả bàn cờ đều thua. Tam ca chính là đi sai đường, đến cuối cùng không thể quay đầu lại."

Sau khi thất thần khiến cho trái tim Vinh Cẩn Du lập tức nhói đau, tất cả những lời này nói ra trông rất thoải mái, nhưng Cố Tư Mẫn nhìn qua lại là đơn bạc như vậy. Dưới ánh trăng, gió khẽ thổi qua, tay áo bay bay, những sợi tóc nhảy múa trong gió, tựa như tiên tử sắp bay về trời. Nàng xinh đẹp, cao quý, kiêu ngạo, bình tĩnh như vậy, giờ khắc này, Vinh Cẩn Du nghĩ rằng bản thân hiểu được, nàng hiểu được Cố Tư Mẫn trong lòng cất giấu thật lớn bất an. Mặc kệ nàng có phải là Công chúa mà hoàng đế sủng ái nhất hay không, nàng đều có bất an cùng sợ hãi của riêng mình, dù cho nàng nguỵ trang thế nào, chung quy nhất định đều sẽ bị một người nhìn ra. Thực may mắn, người kia chính là mình.

Vinh Cẩn Du bước đến nắm tay Cố Tư Mẫn, ôn nhu nói: "Công chúa, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi."

Hình ảnh này trông quá mức đẹp đẽ, làm cho Vinh Cẩn Du không khỏi nhớ tới nữ tử bên hồ trong hoa viên Tổng đốc phủ ở Lưỡng Giang, cái nghiêng mặt kia nàng vẫn còn khắc sâu rõ ràng, nàng ấy chính là Cố Tư Mẫn, nữ tử làm cho bản thân thất thần ngẩn người lại là Cố Tư Mẫn, đây chính là duyên phận mệnh trung chú định.

Thời khắc an tĩnh này vô cùng tốt đẹp, Vinh Cẩn Du ngắm nhìn hồi lâu, cuối cùng quyết định phá vỡ bức tranh này. Mệt mỏi một ngày một đêm , nàng cũng có chút đau lòng Cố Tư Mẫn mệt nhọc, xem ra hôm nay sau khi hồi phủ nàng ấy cũng chưa nghỉ ngơi, nàng liền bước đến nắm tay Cố Tư Mẫn trở về phòng.

---------------Hết chương 55---------------

Ngày 17 - 7 - 2024.