Không Phụ Năm Xưa

Chương 56: Phù dung trướng noãn

Buổi trưa hôm sau, khi Vinh Cẩn Du rời giường đã sớm không thấy bóng dáng Cố Tư Mẫn, trên giường lưu lại một mảnh hương thơm say đắm lòng người.

Buổi chiều, Vinh Cẩn Du đến thư phòng Cố Tư Mẫn, cửa khẽ mở, thấy Cố Tư Mẫn tựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, sách trên án thư mở ra, hẳn là đọc sách nhiều mệt mỏi.

Vinh Cẩn Du bước rón rén, lén lút tiêu sái đến phía sau Cố Tư Mẫn, nhẹ nhàng giúp nàng mát xa bả vai.

Tuy là động tác rất mềm nhẹ nhưng vẫn làm Cố Tư Mẫn tỉnh. Nàng vốn tưởng là Lưu Tô cùng Nhiễm Trần, liền thoáng ngồi thả lỏng, không ngờ lúc này Vinh Cẩn Du thấy nàng tỉnh, liền khẽ cúi người, ở bên tai phải nàng nhẹ giọng mềm mại đáng yêu, hỏi: "Thoải mái không ?"

Nghe thấy giọng nói của Vinh Cẩn Du, Cố Tư Mẫn căng thẳng trong lòng, hơn nữa Vinh Cẩn Du kia lại nhân tiện cố ý thở mạnh vào hai má Cố Tư Mẫn, nàng dán mũi vào mắt và tai Cố Tư Mẫn, hơi thở mỏng manh như có như không phả vào trong lỗ tai, Cố Tư Mẫn toàn thân nhất thời có chút nhũn ra, nàng xuất phát từ phản ứng tự nhiên lập tức quay đầu lại, vừa vặn chạm vào môi Vinh Cẩn Du. Cứ như vậy răng môi chạm nhau, Cố Tư Mẫn trong lòng chấn động, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, tay cũng theo phản xạ tự nhiên nắm chặt vạt áo trước ngực Vinh Cẩn Du. Nàng còn chưa kịp tự hỏi, Vinh Cẩn Du liền hé đôi môi đỏ mọng làm cho cái hôn bất ngờ này sâu hơn.

Cái lưỡi linh hoạt của Vinh Cẩn Du xâm nhập vào, Cố Tư Mẫn trong đầu ong một cái đầu óc trống rỗng, thân thể cũng có chút vô thức như nhũn ra, Vinh Cẩn Du thuận thế ôm eo nhỏ Cố Tư Mẫn, tư thế bọn họ cũng hơi nghiêng về phía sau không ít.

Một màn này kéo dài liên tục không đổi tư thế, đúng lúc bị Lục Nhiễm Trần sắp bước vào nhìn thấy.

"Nhiễm . . ." Lưu Tô thấy Nhiễm Trần đứng trước cửa thư phòng Công chúa há hốc mồm, sững sờ đứng tại chỗ. Liền cảm thấy kỳ quái, vừa lên tiếng hỏi liền bị Nhiễm Trần che miệng kéo qua một bên.

"A, ngươi nói chuyện nhỏ giọng một chút." Nhiễm Trần vừa nhìn cửa thư phòng, sợ sẽ kinh động đến hai người tư thế quái dị bên trong, vừa bảo Lưu Tô nhỏ giọng nói chuyện.

"Chuyện gì vậy ?" Lưu Tô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Nhiễm Trần, lại còn thêm hành động khác thường, cảm thấy kỳ quái.

"Cái đó, ngươi tự đi nhìn đi." Nhiễm Trần vẫn đỏ mặt tim đập thình thịch như cũ, còn nhăn nhó ngượng ngùng, chỉ chỉ thư phòng để cho Lưu Tô tự mình nhìn.

"Bọn họ, hai người ?" Lưu Tô khẽ nhìn vào, cũng nhìn thấy hai người vẫn còn chưa hôn xong. Rõ ràng, Phò mã ôm Công chúa hôn môi, mà Công chúa cũng không chút nào kháng cự, tùy ý Phò mã ôm.

"Đúng vậy, thời điểm ta đến đã như vậy rồi, chúng ta vẫn nên lui xuống trước đi, đứng ở nơi này rất nguy hiểm."

Nhiễm Trần cùng Lưu Tô trong lòng nghi ngờ giống nhau, Công chúa có phải thích Phò mã hay không. Vài lần trước bọn họ cũng có những hành động có vẻ thân mật ái muội, hôm nay lại bị các nàng nhìn thấy, đây là chuyện rõ như ban ngày. Chẳng qua Công chúa da mặt mỏng, ngại vì thân phận nữ nhi gia khó nói và thân phận Công chúa cho nên vẫn không chọt thủng tầng cửa sổ giấy này.

"Được." Lưu Tô một bên đáp ứng, một bên nhanh chóng kéo Nhiễm Trần rời khỏi hiện trường, lén lút nghị luận.

Vừa hôn xong, Vinh Cẩn Du mới thoáng lui về phía sau đỡ thân thể Cố Tư Mẫn, nhưng đầu nàng vẫn như cũ không rời khỏi trán Cố Tư Mẫn. Nàng thất thần nhìn Cố Tư Mẫn cười khẽ, thân thể chấn động run lên mới làm Cố Tư Mẫn từ đầu óc trống rỗng tỉnh lại.

Cố Tư Mẫn hơi trừng mắt nhìn nàng, nói: "Nàng lại nhìn chằm chằm ta làm gì ?"

Người này sao có thể vô lại như vậy, đột nhiên hôn tới, thế nhưng chung quy chính mình trong lòng vui sướиɠ, tim đập thình thịch là minh chứng khi động tình không thể che giấu được.

Cố Tư Mẫn đôi mi thanh tú nhíu lại, vẻ ửng hồng trên mặt vẫn chưa tiêu tán, đối với cái hôn môi xảy ra bất thình lình vừa rồi vẫn có chút ngượng ngùng.

Vinh Cẩn Du cũng mặt dày cười nói: "Mẫn Nhi ngày hôm qua nói, 'trời tối như vậy, nàng nhìn chằm chằm ta làm gì ?' Nhưng bây giờ là ban ngày, chiếu theo ý hôm qua Mẫn Nhi nói, ta bây giờ có thể nhìn chằm chằm nàng."

Vinh Cẩn Du nói xong, hai tay lại không an phận đặt lên eo nhỏ Cố Tư Mẫn, môi cũng khẽ hôn môi Cố Tư Mẫn, ngay lúc nàng đang chuẩn bị hôn sâu lại bị Cố Tư Mẫn lấy tay ngăn trước ngực.

Vừa rồi tay Vinh Cẩn Du đặt lên eo Cố Tư Mẫn, làm Cố Tư Mẫn nhột vô cùng, nàng liền khanh khách nở nụ cười.

Vinh Cẩn Du có chút ngơ ngác nhìn Cố Tư Mẫn đang cười không ngừng, tựa như có chút bất mãn. Cố Tư Mẫn thấy nàng như thế liền ngưng lại ý cười, nhìn nhìn cửa mới nói: "Nàng làm gì vậy? Bây giờ đang là ban ngày."

Vinh Cẩn Du nghe xong lời này, đôi mắt đen nhánh như hạt đậu nhỏ của nàng lập tức loé lên ánh sáng ngọc quang, nói: "Vậy, buổi tối có thể đúng không ?"

". . . ." Người này sao có thể vô lại như vậy, đem loại chuyện này nói trắng ra thế, nói không biết ngượng miệng.

Cố Tư Mẫn nhìn ánh mắt sáng long lanh cùng lời truy vấn của Vinh Cẩn Du, nhất thời không nói gì.

"Có phải không? Mẫn Nhi ?" Vinh Cẩn Du vẻ mặt tha thiết chờ mong, tiếp tục mặt dày mày dạn truy vấn, nàng cảm thấy góc tường này sẽ lập tức ngã.

"Ta cũng không nói, đây là nàng tự hiểu." Cố Tư Mẫn hơi xoay người, không nhìn tới ánh mắt sáng rực tràn đầy chờ đợi kia của nàng.

Vinh Cẩn Du cười cười, nói: "Ai u, ta ở trong mắt Mẫn Nhi là ngốc như vậy sao? Xem ra là ta không hiểu phong tình."

Nàng vừa nói xong, Cố Tư Mẫn bật cười, nụ cười tinh thần xán lạn kia yêu kiều như phù dung làm cho lòng người ngứa ngáy không thôi, Vinh Cẩn Du liền ngây ngẩn cả tâm hồn.

Cố Tư Mẫn nhìn nàng, hắng giọng: "Nàng nào có vẻ ngoài thoạt nhìn ngốc như vậy cơ chứ? Người khác không biết nhưng ta biết, nàng có rất nhiều tâm quỷ."

Cố Tư Mẫn ánh mắt dịu dàng nhìn Vinh Cẩn Du, nàng muốn biết hết tất cả của người này.

Vinh Cẩn Du nhìn sâu vào mắt nàng, nói: "Cầm bút vẽ cũng không thể vẽ được vẻ đẹp của nàng trong mắt ta, không lời nào có thể biểu đạt được thâm tình của ta dành cho nàng."

Ánh mắt này, thật ấm áp? Trong mắt nàng toát ra thâm tình tràn đầy trong trái tim Vinh Cẩn Du. Vì thế, biểu tình của nàng ban đầu sửng sốt càng thêm sửng sốt, giờ khắc này càng cảm thấy những từ ngữ hình dung này rõ ràng là nói chính bản thân nàng.

Cố Tư Mẫn đỏ mặt nói: "Lời này của nàng quả nhiên nói thật dễ nghe, nhưng hôm nay ăn mật sao? Sao miệng lại ngọt như vậy? Xem ra Phò mã trước kia hẳn là dụ dỗ không ít trái tim nữ tử ?"

Vinh Cẩn Du, sao ta lại không sớm phát hiện miệng nàng có khả năng dụ dỗ nữ tử như vậy cơ chứ? Khuôn mặt yêu nghiệt này của nàng còn ngại không đủ, cư nhiên còn biết trêu hoa ghẹo nguyệt.

Cố Tư Mẫn một giây trước vẫn còn tốt, một giây sau nghĩ đến Vinh Cẩn Du biết trêu hoa ghẹo nguyệt, lại nghĩ tới đám nữ tử ở Tây Tử Các kia, chợt cảm thấy tức giận, nói không chừng nàng còn có nữ tử khác, xưng hô cũng quay về thành Phò mã như trước.

Vinh Cẩn Du cũng mười phần nghiêm túc, nói: "Ái mộ của ta dành cho Công chúa đều là thật lòng, đều là tình chân ý thiết."

Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn trên mặt mang ý cười nhưng ngữ khí hỏi ra thì lại lạnh như băng, ngay cả xưng hô cũng thay đổi, mỗi lần Cố Tư Mẫn thay đổi xưng hô xưng hô với nàng có nghĩa là nàng ấy tức giận muốn kéo ra khoảng cách với nàng. Cho nên nàng lập tức biểu đạt hết tình cảm chân thành của mình.

Cố Tư Mẫn không nói gì, trên mặt vẫn mang ý cười nhìn Vinh Cẩn Du, nhưng áp lực vô hình này lại ép đến Vinh Cẩn Du không thể thở nổi.

"Thật sự, lời ngon tiếng ngọt từ trước đến nay ta đều chỉ dành cho Mẫn Nhi, sự ôn nhu của ta cũng chỉ thể hiện với một mình nàng." Vinh Cẩn Du một bên khẳng định cam đoan, một bên áp gương mặt còn đang đỏ bừng vào ngực Cố Tư Mẫn.

"Khụ, khụ khụ, thiếu gia, ta tìm ngài có việc gấp." Lúc này, tiếng ho khan của Tiêu Duẫn lại không đúng lúc truyền đến.

Dựa vào đâu, có lầm hay không, sao mỗi lần ta thoáng tới gần Mẫn Nhi một chút, ngọt ngào một chút, lập tức có chuyện xảy ra? Vinh Cẩn Du nhíu mày, bỉu môi, cực không tình nguyện đáp: "Được, tới liền."

Vinh Cẩn Du nghiến răng nghiến lợi, vô cùng không tình nguyện buông tay Cố Tư Mẫn đi ra ngoài.

Tiêu Duẫn có chút mất tự nhiên, nói: "Thiếu gia, vừa nhận được tin tức có người tìm ngài, nói là giờ Dậu ở Mặc Nhu Hiên trong thành muốn gặp mặt ngài."

Vừa rồi hắn cũng thấy thiếu gia nhà mình ôm Công chúa, may mắn Tiêu Duẫn không nhìn thấy cảnh hôn môi kia, bằng không hắn sẽ không chỉ mất tự nhiên, hắn nhất định sẽ nhăn nhó trở nên cà lăm.

Vinh Cẩn Du suy nghĩ, hỏi: "Mặc Nhu Hiên? Ở đâu? Sao chưa từng nghe qua, là người nào đấy ?" Mặc Nhu Hiên? Tên này cũng rất phong nhã, chẳng lẽ là trà lâu ?

Tiêu Duẫn lắc đầu, giải thích: "Đó là một kỹ viện, hình như là một nữ tử hẹn gặp mặt ngài" Ai, kỹ viện này nổi danh nhất kinh thành mà thiếu gia cũng không biết.

Vinh Cẩn Du sửng sốt, nói: "Sao, kỹ viện? Nữ tử? Được, ta đã biết, ngươi ở cửa chờ ta một chút, cùng đi với ta." Sao lại nghe quỷ dị như vậy? Người nào vậy, còn hẹn gặp ta ở kỹ viện ?

"Mẫn Nhi, ta muốn ra ngoài một chút, hình như có người tìm ta." Vinh Cẩn Du xoay người trở về thư phòng trình báo với Cố Tư Mẫn.

"Ừm." Cố Tư Mẫn sớm đã khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, lại bắt đầu đọc sách, nghe thấy Vinh Cẩn Du nói như vậy, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên liền thản nhiên ừm một tiếng. Hồi lâu nàng cũng không nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Vinh Cẩn Du, liền ngẩng đầu nhìn thấy Vinh Cẩn Du đang đứng ở đó chờ mong, nháy mắt đưa tình nhìn nàng. Lại nói thêm một câu: "Sớm trở về."

"Được, ta đi đây." Khi Vinh Cẩn Du nghe thấy Cố Tư Mẫn nói 'sớm trở về' lập tức trở nên vui mừng khôn xiết đi đến, ngay lúc Cố Tư Mẫn không kịp phòng bị liền hôn lên mặt nàng một cái chốc, sau đó nhanh chóng bỏ trốn.

Đối với hành vi đáng yêu vô lại này của nàng, Cố Tư Mẫn chỉ bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ.

————————————

Vinh Cẩn Du ngồi trong thanh lâu vô cùng nóng lòng nói: "Sao còn chưa tới? Rốt cuộc là ai vậy? Chẳng lẽ đùa bỡn ta? Hay lắm, dám phá hư chuyện tốt của ta."

Đã trôi qua hai canh giờ, Vinh Cẩn Du uống chút rượu xong có hơi nóng nảy, không gian tốt đẹp của bản thân và Mẫn Nhi đều bị quấy rầy, hại chính mình đợi lâu như vậy cư nhiên vẫn không đến.

Tiêu Duẫn lại rót đầy chén rượu cho Vinh Cẩn Du, nói: "Không biết, hẳn là sẽ không sai, chẳng lẽ người nọ có việc trì hoãn ?"

Tiêu Duẫn ít khi nhìn thấy Vinh Cẩn Du nóng nảy, lại nghe thấy Vinh Cẩn Du nói cái gì mà phá hư chuyện tốt của ta, gương mặt nháy mắt có chút đỏ lên, hắn vốn biết thiếu gia nhà mình thích Công chúa, cái ôm ấm áp vừa rồi, hiện tại còn nói lời này, làm cho Tiêu Duẫn không muốn nghĩ đến cũng không được.

'Bốp.' Vinh Cẩn Du tức giận vỗ cái bàn, cả giận nói: "Hồi phủ, trời đã tối rồi." Người nào đây, nếu lần sau gặp được, không thể không gϊếŧ ngươi.

Vinh Cẩn Du thở phì phì vỗ cái bàn, đứng dậy đi ra ngoài, Tiêu Duẫn thấy thế cũng lập tức đi theo ra ngoài.

Tiêu Duẫn ra khỏi cửa đuổi theo Vinh Cẩn Du, nói: "Thiếu gia, bây giờ chúng ta hồi phủ sao?"

Vinh Cẩn Du vừa đi vừa nói: "Đúng vậy, hồi phủ đi, trời đã tối rồi, ánh trăng đêm nay cũng không tệ."

Vinh Cẩn Du cùng Tiêu Duẫn mới vừa đi không bao lâu liền có người đến Mặc Nhu Hiên.

"Tiểu thư." Một tên hạ nhân thấy vị tiểu thư này, vội vàng hành lễ chào hỏi.

Tiểu thư kia sốt ruột, hỏi: "Ừm, người đến chưa ?"

Tiểu thư kia hơi điều chỉnh hô hấp, trông giống như khẩn trương, trong vui sướиɠ dường như có chút nóng vội.

Hạ nhân kia lập tức trả lời: "Có hai người buổi chiều đến đây, có một công tử dáng vẻ như tiểu thư miêu tả, chẳng qua bọn họ đợi hai canh giờ không thấy tiểu thư đến, vừa mới rời đi rồi."

Tiểu thư nói hẳn chính là hai vị công từ buổi chiều đến đây, trong đó có một vị tuấn mỹ bất phàm, khí chất cũng không bình thường.

Tiểu thư kia kinh hô, nói: "Cái gì? Đi rồi ?" Vừa mới trì hoãn một lúc đã lại bỏ lỡ.

Lúc nữ tử kinh hô còn xen lẫn chút ảo não.

"Mới đi không lâu, có muốn tiểu nhân đuổi theo không ?" Tiểu nhị kia nhớ rõ bọn họ vừa rồi đi về hướng Đông, vừa mới đi không bao lâu, xem ra hiện tại đuổi theo vẫn còn kịp.

Tiểu thư kia vô lực khoát tay, nản lòng nói: "Quên đi, không cần, ngươi đi làm việc đi."

Nàng kia có chút ủ rũ, xoay người đi lên lầu.

"Tiểu thư, người." Trở lại phòng, nữ tử bên cạnh nàng kia có chút không rõ hành động của tiểu thư các nàng. Rõ ràng có thể đuổi theo kịp, rõ ràng bản thân đau lòng muốn gặp người nọ, vì sao lại không đuổi theo ?

"Thủy Ảnh, Đào Yêu, các ngươi đều lui xuống nghỉ ngơi đi, ta muốn ở một mình." Nữ tử này ngăn cản nữ tử bên cạnh nói chuyện, một người ngồi xuống bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn màn đêm.

Vinh Ngọc, ngươi thật sự yêu Cố Tư Mẫn hay là tình thế quẫn bách cho nên mới như thế? Ngươi có từng nhớ tới ta nơi cuối chân trời ?

Hôm trước, Lâu Ngữ Ngưng vừa đến kinh thành liền phái người đi tìm Vinh Ngọc, không ngờ hôm nay ra ngoài giải quyết công việc làm trễ giờ nên mới bỏ lỡ cơ hội gặp mặt Vinh Cẩn Du. Hiện tại thân phận của hắn ở kinh thành quá nổi, sẽ rất bất tiện, xem ra cũng chỉ có thể chờ ngày khác gặp lại.

Ánh trăng đêm nay rất đẹp, ánh trăng sáng, một vầng trăng cong cong soi sáng trên trời. Trăng kia sáng như thế soi xuống bóng người cô độc nhưng cũng làm lạnh lòng người.

———————————

Vinh Cẩn Du nhìn ánh trăng, có chút ngơ ngác tự hỏi: "Ánh trăng đẹp quá, chẳng lẽ nay ngày mười lăm sao ?"

Đi ngang qua hoa viên nhỏ trước phòng, Vinh Cẩn Du không khỏi dừng lại, có chút si mê thưởng thức ánh trăng, dịu dàng trong đêm tối, ánh trăng mờ ảo, lạnh lùng nhưng lại không mất đi nhu tình, thích hợp để tưởng niệm nhất.

Cố Tư Mẫn đi tới, nói: "Đúng vậy, tối nay là mười lăm, đúng là đêm trăng tròn, tối nay là thời điểm ánh trăng sáng nhất trong tháng."

Cố Tư Mẫn vừa rồi cũng đang đứng bên cửa sổ ngắm trăng rằm, từ xa nhìn thấy Vinh Cẩn Du trở về. Cũng không ngờ khi nàng ấy trên đường đi ngang qua hoa viên nhỏ đột nhiên dừng lại, thân ảnh có chút đơn bạc kia lại hấp dẫn ánh mắt Cố Tư Mẫn.

"Ánh trăng ban đêm là sáng ngời, nhu tình nhất." Vinh Cẩn Du đột nhiên thốt lên một câu như vậy, làm cho Cố Tư Mẫn dời mắt khỏi ánh trăng nhìn về phía nàng.

Cố Tư Mẫn nhìn nàng, nâng nhẹ khoé môi, hỏi: "Sao hôm nay Cẩn Du lại có hứng thú ngắm trăng vậy ?"

Người này ngày thường ngủ cũng rất sớm, thức lại rất trễ. Rất thích lên giường ngủ, luôn tỏ ra dáng vẻ thờ ơ mọi việc.

Cố Tư Mẫn nháy mắt nhớ tới, sáng sớm mỗi ngày đều nhìn thấy nàng đang trong mơ cũng cười rất tươi. Xem ra mỗi đêm đều có giấc mơ rất đẹp, luôn hài lòng mỉm cười. Nhưng nàng lại không biết đây là bởi vì nàng ở bên cạnh Vinh Cẩn Du, cho nên mới có thể làm cho Vinh Cẩn Du cảm thấy những chuyện trong mơ đều là hạnh phúc.

Vinh Cẩn Du cười cười không giải thích, lại nhìn Cố Tư Mẫn, hỏi: "Đêm dài đằng đẵng, không lòng dạ nào ngủ được, đêm nay đêm gì, giai kỳ* tư năm."

*Giai kỳ: ngày đẹp. Thường chỉ ngày kết hôn.

Tình yêu là một loại tâm tình, Cố Tư Mẫn, ta yêu nàng cũng là một loại tâm tình. Ta yêu nàng, yêu đến bất khả tư nghị, yêu đến đảo điên. Tình yêu của ta đối với nàng giống như một dòng suối nhỏ, lưu luyến, chân thành vô cùng, yêu không lối thoát.

Vinh Cẩn Du lúc này nhìn về phía Cố Tư Mẫn, ánh mắt chứa đựng tình yêu tràn đầy thâm tình, lòng nàng nóng bỏng đốt cháy linh hồn Cố Tư Mẫn.

Cố Tư Mẫn cũng cười với nàng, nhẹ nhàng nói: "Nàng vô thanh vô tức, mạnh mẽ tiến vào lòng ta."

Ánh mắt nàng long lanh, dịu dàng thâm tình, ánh mắt sáng rực, hơn cả đào yêu. Đây, hẳn là tình yêu? Cố Tư Mẫn nháy mắt hoảng hốt, đến khi hồi thần lại, nàng liền nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Vinh Cẩn Du, nhấn mạnh từng chữ, những lời vừa nói ra chính là cảm giác chân thật tận đáy lòng mình nhất.

Đây có tính là Mẫn Nhi thổ lộ với ta không? Vinh Cẩn Du trong lòng suy đi nghĩ lại những lời này, nàng đang tìm dấu vết chỉ ra Cố Tư Mẫn yêu mình. Chỉ một câu như vậy lại làm rung động trái tim nhút nhát của nàng. Tràn đầy lòng nàng, tất cả đều là những miêu tả sinh động về tình yêu nồng nàn, dịu dàng chua xót.

Cố Tư Mẫn thấy Vinh Cẩn Du có chút ngơ ngác, nói: "Cẩn Du."

Vinh Cẩn Du ngẩng đầu, nhẹ giọng đáp: "Sao ?"

Hôn? Cố Tư Mẫn chủ động hôn môi Vinh Cẩn Du. Nhưng tình huống này đúng là hiếm thấy. Không, là hiếm có.

Ngay lúc Vinh Cẩn Du vui sướиɠ thất thẩn, đầu óc quay cuồng, Cố Tư Mẫn thở nhẹ một hơi gọi suy nghĩ của nàng trở về. Khi nàng nghi ngờ quay đầu sang Cố Tư Mẫn, một đôi môi ấm áp hôn lên môi Vinh Cẩn Du, Vinh Cẩn Du ngơ ngác tuỳ Cố Tư Mẫn hôn nàng. Cái hôn này có chút vụng về, nghiễm nhiên đây là lần đầu tiên Cố Tư Mẫn chủ động hôn.

"Mượn trăng thanh để hứa hẹn, ta nguyện ở trong mắt nàng hoá thành xuân thuỷ làm dịu lòng nàng." Vinh Cẩn Du nắm tay Cố Tư Mẫn, mười ngón đan xen nắm chặt.

Vinh Cẩn Du mỉm cười, bất quá lần này nàng cười rất si ngốc khiến Cố Tư Mẫn hơi đỏ mặt, cho rằng nàng cười chính mình không biết ngại, lần đầu hôn vụng về, liền giận dữ nói: "Nàng cười cái gì ?"

Vinh Cẩn Du lại trả lời: "Đêm khuya vắng người, thích hợp bỏ trốn. Mẫn Nhi, chúng ta bỏ trốn được không? Ngay bây giờ."

Ai u, cô nương này bây giờ táo bạo ghê. Nói động một chút là giận dữ, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ làm mất bầu không khí.

Cố Tư Mẫn nghiêng đầu nhìn nàng, nghi vấn nói: "Bỏ trốn? Đi đâu ?"

Cố Tư Mẫn muốn phóng túng chính mình, phóng túng tình yêu của mình đối với Vinh Cẩn Du, tựa như vừa rồi phóng túng chính mình hôn môi nàng ấy. Đây là suy nghĩ thật lòng, dưới loại tình huống tình mê ý loạn này, không có gì phải rụt rè, không có gì phải kiêng dè, muốn thì cứ làm như vậy. Tựa như hôm nay nàng ấy hôn môi mình, tựa như hiện tại phóng túng chính mình hỏi nàng ấy hỏi bỏ trốn đi đâu, buổi tối tốt đẹp như thế, thiên hạ tốt đẹp như thế, ngại gì không phóng túng một lần ?

Vinh Cẩn Du tới gần Cố Tư Mẫn, nói: "Không bằng, bỏ trốn vào trong phòng đi ~, cảnh đẹp chờ đợi, không nên bỏ lỡ đêm đẹp, nhuyễn ngọc ôn hương, không bằng lên giường."

Vinh Cẩn Du sắc mặt ửng hồng, ngây ngốc cười. Nàng cũng không biết, không biết có thể dẫn theo cô nương mình yêu thương bỏ trốn đi đâu? Bất quá nàng tin rằng có một ngày Cố Tư Mẫn sẽ đi với nàng, bởi vì nàng biết, bởi vì nàng chắc chắn rằng các nàng yêu nhau.

Cố Tư Mẫn cũng hơi tới gần, khẽ nói vào tai Vinh Cẩn Du: "Như nàng mong muốn."

Cẩn Du của ta, nàng thật sự rất khờ, nàng đáng yêu hồn nhiên bị từ chối một ngày, ta sẽ đau lòng, nàng có biết hay không? Nếu đây là nàng muốn, như vậy, như nàng mong muốn. Phóng túng chính mình, phóng túng tình yêu này, Cố Tư Mẫn ta tất nhiên sẽ bảo hộ nàng, bảo hộ tình yêu này.

Cố Tư Mẫn giương khoé môi xinh đẹp, trong mắt tràn ngập ý cười. Nàng hơi hơi gần sát sườn mặt Vinh Cẩn Du, ghé vào tai Vinh Cẩn Du khẽ nói liền làm ngứa ngáy lòng Vinh Cẩm Du.

Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn mị hoặc câu người như thế, thầm nghĩ: 'Nàng thế nhưng nhìn chằm chằm vào mắt ta, nắm tay ta nói: Như nàng mong muốn. Một câu này, lay động lòng người, lay động lòng người, giọng nói như Thiên Âm bàn uyển chuyển êm tai, nhϊếp hồn người. Ta cũng không biết trên thế gian này lại có người có thể đem chuyện thẹn thùng như thế nói ra vô cùng tự nhiên, lại không mất đi sự thẹn thùng của nữ nhi gia.'

Vốn là Vinh Cẩn Du chỉ nói vui đùa một câu nhưng lại được Cố Tư Mẫn đáp lại, điều này làm cho trái tim Vinh Cẩn Du nhộn nhạo, nhanh chóng bay lên chín tầng mây, trái tim lúc này của nàng, ngoại trừ ngôn ngữ hình thể đã không thể dùng ngôn từ nào để diễn đạt.

Vinh Cẩn Du không biết bản thân trở về phòng như thế nào, tựa như còn ở trong mộng chưa tỉnh, không thể tin nhìn Cố Tư Mẫn, không biết phải làm sao.

Cố Tư Mẫn lúc này, cười quyến rũ phong tình, xinh đẹp vô cùng, Vinh Cẩn Du liền ôm eo Cố Tư Mẫn, cởi nhẹ đai lưng. Lúc này đầu xuân, xiêm y không dày như mùa đông, từ ngoại sam mềm mại đến trung y liền mơ hồ thấy được cái yếm màu hồng nhạt của Cố Tư Mẫn.

Vinh Cẩn Du hôn hôn hai má Cố Tư Mẫn, dịu dàng hỏi: "Cởi bỏ tiết y đã ngửi thấy hương thơm, cảnh đẹp như thế, Mẫn Nhi có thể cho ta nhìn dung mạo không ?"

Đầu ngón tay xẹt qua hai má, dịu dàng không sao tả được, lưu luyến vô cùng. Ngón tay thon dài trắng nõn của Cố Tư Mẫn, nhẹ nhàng thản nhiên, tựa như có chút vô tình sượt qua mi mắt và chóp mũi Vinh Cẩn Du, không biết là người thương vuốt ve khiến cho nhuận phấn, hay là rượu kia Vinh Cẩn Du uống đến bây giờ mới dần phát tác, dẫn đến chỗ nào cũng đều là một màu hồng phấn. Mê hoặc vô cùng, làm cho Vinh Cẩn Du giờ phút này lộ ra vô hạn phong tình, đầu ngón tay nhẹ lướt qua lại khiến Vinh Cẩn Du khẽ run.

Vinh Cẩn Du liền khẽ hôn khoé môi Cố Tư Mẫn, gò má thơm ngát, da thịt trắng hơn tuyết, cảnh sắc tuyệt luân vô cùng này làm cho người ta lưu luyến quên lối về.

Dù cao quý như Cố Tư Mẫn cũng là lần đầu trải nghiệm chuyện này, nữ nhi ngượng ngùng cùng rụt rè vẫn phải có, nàng không trực tiếp trả lời Vinh Cẩn Du nhưng nàng lại cổ vũ nàng ấy tiếp tục động tác.

"Cẩn Du cởi y phục của ta, vì sao bản thân vẫn còn mặc tiết y đấy ?"

Chỉ như tước thông căn, khẩu như hàm chu đan*. Một tay Cố Tư Mẫn cùng một tay Vinh Cẩn Du mười ngón đan xen, tay kia của nàng có chút như có như không nhẹ nhàng xẹt qua trên người Vinh Cẩn Du, tựa như đang đốt lửa, tựa như đang dụ dỗ, lại tựa như đang mời gọi.

*Ngón tay trắng như hành bóc, miệng đỏ tựa chu đan.

Cố Tư Mẫn bất mãn Vinh Cẩn Du lúc này còn mặc tiết y, lại đem chính mình cởi hết chỉ còn cái yếm, nhất thời nổi lên ý xấu, liền xoay người đè Vinh Cẩn Du dưới thân, ngồi trên người nàng ấy, ngay cả đai bó ngực màu trắng kia cũng xé không còn một mảnh.

"Mẫn Nhi hiện tại cởi y phục của ta, như vậy, ta cũng muốn cởi của nàng, mới tính là công bằng." Vinh Cẩn Du cười xấu xa một tiếng, nói còn chưa dứt lời, liền đưa tay kéo sợi dây sau lưng Cố Tư Mẫn, cái yếm nhỏ liền từ trước ngực Cố Tư Mẫn rơi xuống, nàng lại nhanh tay lẹ mắt cầm lấy nhét xuống dưới gối đầu.

"A ~." Cố Tư Mẫn không ngờ tới Vinh Cẩn Du sẽ xuất chiêu này, thở nhẹ một tiếng, liền che thân thể hơi ghé vào trên người Vinh Cẩn Du, thời điểm ngực mềm mại của nàng chạm vào da thịt Vinh Cẩn Du, đúng ý Vinh Cẩn Du, nàng liền kéo vai Cố Tư Mẫn xuống, cười xấu xa.

Vinh Cẩn Du ngưng cười, nói: "Thân thể Mẫn Nhi ấm áp quá, mềm mại quá."

Cố Tư Mẫn, ấm áp trước ngực của nàng cũng chỉ có thể thuộc về một mình ta. Nàng có biết hay không, ta thực may mắn, ta yêu người kia là nàng, vẫn là nàng, chưa từng thay đổi, bất kể nàng giả trang, thay đổi thân phận thế nào, người ta yêu nhất vẫn là nàng, đây là cảm giác của ta dành cho nàng.

Cố Tư Mẫn lại hằng giọng: "Thì ra Cẩn Du cũng háo sắc như vậy ?"

Cố Tư Mẫn giận dỗi, người này gần đây không ngừng nói những lời xấu hổ, nàng ấy sao có thể mặt dày như vậy ?

Cố Tư Mẫn đương nhiên không biết, chuyện tình yêu ở thế kỷ 21 là cỡ nào bình thường, cỡ nào cởi mở. Vinh Cẩn Du gặp qua không ít, nhưng nàng cũng là lần đầu trải qua chuyện này.

Vinh Cẩn Du lúc này, nghiêm mặt nói: "Ta háo sắc, ta cũng chỉ háo sắc với nàng, người có thể làm cho ta háo sắc cũng chỉ một mình nàng mà thôi."

Trong lúc đó sóng mắt nàng hơi đổi, tựa như có vô hạn phong tình, nói ra nhu tình, nói ra mật ý. Ta lúc này mới biết được, bản thân ở trước mặt nàng chỉ cần một giây đã luân hãm.

Vinh Cẩn Du ngưng cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Cố Tư Mẫn, tựa như muốn nhìn vào lòng nàng, lại bị Cố Tư Mẫn câu hồn.

Cố Tư Mẫn cười duyên, ngón tay thon dài tinh tế vẽ vòng tròn trước ngực Vinh Cẩn Du, nói: "Cẩn Du, nếu nàng có ý muốn với những người khác, cứ thử xem."

Nàng đối với việc mỗi lần Vinh Cẩn Du phân tâm thất thần trước mặt nàng đều thực vừa lòng, bởi vì nàng biết, đây là bởi vì nàng mới mất thần, phân tâm.

Vinh Cẩn Du lại cười nói: "Cố nương tử nhà ta mê người mị hoặc như vậy, ta làm sao có thể động tâm với người nào khác được." Cố Tư Mẫn, nàng hôm nay quá yêu nghiệt.

Vinh Cẩn Du vốn định nhân cơ hội xoay người làm chủ, không ngờ Cố Tư Mẫn lại hôn vết sẹo trên ngực nàng.

Cố Tư Mẫn thản nhiên hôn hôn vết sẹo hồng nhạt kia, nói: "Vết sẹo này quả nhiên phai nhạt không ít, thuốc kia, đúng là có hiệu quả."

Một kiếm này suýt nữa lấy đi tính mạng của nàng, cũng là vì chính mình. Khi Cố Tư Mẫn khẽ hôn vết sẹo trên ngực Vinh Cẩn Du, hơi đau lòng.

Vinh Cẩn Du nghe nàng nói sau khi hôn vết sẹo kia, biết nàng là đau lòng mình, nhanh chóng nói: "Sao? Là do Mẫn Nhi điều chế thuốc tốt."

Cố Tư Mẫn lại cười cười, nói: "Thuốc kia cũng không phải do ta điều chế, ta làm sao có y thuật được như thế chứ ?"

Y thuật kia của ta dùng để trị liệu khẩn cấp một vài vết thương nhỏ, cũng không phải y thuật cao minh gì, lần trước đều là do may mắn.

Vinh Cẩn Du sửng sốt, hỏi: "Đó là do ai bào chế? Người này y thuật tương đối cao minh, hình như dùng thảo dược Miêu Cương phối chế." Người phối dược này y thuật thật sự rất cao minh, có vẻ ngang ngửa với y thuật của sư phụ.

Cố Tư Mẫn nghe Vinh Cẩn Du nói bên trong hình như có thảo dược Miêu Cương, nói: "Hình như là vậy, thuốc này là Dương Kỳ Nhạc cho ta , trước kia vô ý làm bị thương cánh tay, là hắn tìm thuốc trị thương cho ta. Nói là thiên kim khó cầu, có tác dụng mờ sẹo, trị vết thương."

Hừ, Dương Kì Nhạc, về sau ngươi còn dám đến Công chúa phủ, ta liền bóp chết ngươi. Vinh Cẩn Du nhíu mày, ngữ khí nghi vấn, nói: "Sao? Vậy bị ta dùng, chẳng phải đã cô phụ một mảnh thâm tình dụng tâm của Kỳ Nhạc ?"

Vinh Cẩn Du vừa ăn dấm chua vừa nghiêng đầu sang một bên, còn chu cái miệng nhỏ nhắn một bộ dạng thương tâm uỷ khuất vô cùng. Kỳ thật trong lòng đã vẽ mấy trăm cái vòng nguyền rủa Dương Kỳ Nhạc .

Cố Tư Mẫn vuốt lên chân mày đang nhăn của nàng, hơi hắng giọng: "Ta tất nhiên cùng hắn không có gì, nàng cần chi phải tin là thật cơ chứ ?"

Vinh Cẩn Du, ta cho rằng nàng sẽ không ăn dấm chua đấy chứ? Ẩm yến lần trước thế nhưng lại còn muốn xin ta chiêu Dương Kỳ Nhạc vào Công chúa phủ. Hừ, sau này nhất định phải thảo luận chuyện Dương muội muội với nàng một chút mới được.

Hiện tại dưới loại tình huống này, Cố Tư Mẫn vẫn không quên được chuyện về nữ tử này, nữ nhân thật sự là trời sinh lòng dạ hẹp hòi, Cố Tư Mẫn thầm oán trách.

"Mẫn Nhi, ta muốn nàng."

Vinh Cẩn Du nghe xong lời này của Cố Tư Mẫn, nàng tất nhiên biết nắm bắt tình thế, lại còn rất nghiêm túc. Chỉ là nữ tử cũng sẽ lộ ra bá đạo cùng ghen tuông, nàng xoay người một cái, đè Cố Tư Mẫn dưới thân mình, có chút bá đạo nhưng cũng không mất đi sự dịu dàng của tình yêu.

Cố Tư Mẫn mỉm cười, dùng nụ cười mị hoặc thiên hạ, chậm rãi lại không kém phần kiêu ngạo, nói: "Vậy cho nàng."

Nàng nắm tay ta, câu cổ ta, nhìn vào mắt ta nói: 'Vậy cho nàng.' Nhẹ nhàng êm tai, tình chân ý thiết, câu trả lời này quá dịu dàng lưu luyến không sao tả hết. Một màn này lại làm cho trái tim ta bắt đầu nhộn nhạo, một dòng nước ấm sôi trào trong máu ta, cuồn cuộn mênh mông. Cố Tư Mẫn, ta muốn đem nàng nhẹ nhàng tiến vào trong sự yêu thương của thân thể ta.

Mẫn Nhi, phần bình tĩnh tình nồng ý mật này chỉ có nàng mới có thể hoàn toàn, chân thành giải bày ra. Nàng vĩnh viễn cũng không biết được thời điểm nàng động tình có bao nhiêu mê người, xa hoa, thiên hạ có một không hai. Một ánh mắt của nàng cũng khiến ta trở nên điên cuồng, ngón út nàng câu một cái ta liền nguyện ý tan xương nát thịt dâng cho nàng hoàng tuyền bích lạc*.

*Bích lạc: trời xanh.

Cao quý rụt rè lại không làm mất vẻ mê người, loại tình yêu này chỉ mạnh mẽ thể hiện trước mặt người yêu, chỉ có Cố Tư Mẫn mới biểu đạt ra được.

"Ưm, a . . ." Lúc này không một tiếng động, cảnh sắc trước ngực Cố Tư Mẫn hiện ra trong mắt Vinh Cẩn Du, trái tim dịu dàng của Vinh Cẩn Du. Bên tai bị nhẹ nhàng liếʍ cắn, hai tay Vinh Cẩn Du cũng vuốt ve Cố Tư Mẫn làm cho nàng thở dốc không ngừng.

"Mẫn Nhi, Mẫn Nhi..." Vinh Cẩn Du nhẹ giọng gọi, nàng nhẹ nhàng mυ'ŧ cắn cổ, xương quai xanh Cố Tư Mẫn từ trên xuống dưới. Nhẹ nhàng liếʍ hôn nơi mượt mà đẫy đà của Cố Tư Mẫn. Vinh Cẩn Du hôn, từng cái hôn trải rộng khắp mỗi nơi trên cơ thể Cố Tư Mẫn, nàng gợi lên du͙© vọиɠ tình yêu khắc sâu mãnh liệt trong Cố Tư Mẫn. Cuồn cuộn sóng triều ăn mòn nàng, mỗi một nơi, mỗi một tấc, Cố Tư Mẫn thậm chí có thể cảm nhận được tình yêu mãnh liệt sinh động của Vinh cẩn Du đối với nàng, nồng đậm nhẵn nhụi.

Đầu ngón tay Vinh Cẩn Du chạm vào thân thể Cố Tư Mẫn, mỗi một lần đều có thể đúng chỗ khiến cho Cố Tư Mẫn run rẩy, điều này làm cho Vinh Cẩn Du hưng phấn vô cùng.

Mị hoặc như vậy, ai có thể sánh bằng? Một vẻ tuyệt mỹ, xinh đẹp, mị hoặc, tựa như một đóa hoa kiều diễm ướŧ áŧ như vậy sắp ở trong tay bản thân nở rộ ra trong thời khắc đẹp nhất cuộc đời. Vinh Cẩn Du cũng chưa bao giờ nhìn thấy qua Cố Tư Mẫn động tình như thế.

Khi Cố Tư Mẫn động tình toàn thân đều toả ra hương vị mê người, tươi mát thanh nhã lại có thể mê say lòng người, dáng người đẫy đà yểu điệu của nàng cùng hai chân thon dài, thủ như nhu đề (1), nhan như thuấn hoa (2), khiên nhược tước thành (3), yêu như thúc tố (4), thật sự là nhiều một phần ngại béo, thiếu một phần ngại gầy. Lúc này đối mặt với việc Vinh Cẩn Du hôn đoạt lấy đôi môi, nàng cũng chỉ có thể toàn thân mềm yếu vô lực, dựa vào ý thức bản năng nghênh đón khát vọng dịu dàng lại mãnh liệt của nàng ấy.

(1) Thủ như nhu đề: Tay của nàng trắng và mềm như ngó tranh mới mọc. Ý nói da mềm mại lại trắng.

(2) Nhan như thuấn hoa: Dung nhan đẹp đẽ như hoa cây thuấn.

(3) Khiên nhược tước thành: Vai như vót đẽo thành.

(4) Yêu như thúc tố: Eo như lấy dải lụa thắt lại.

Hồi lâu sau, Vinh Cẩn Du đốt lửa trên khắp người Cố Tư Mẫn, lấy tay đặt lên đôi chân thon dài trắng nõn của Cố Tư Mẫn, đưa tay tiến vào trong cơ thể, đã trải qua màn dạo đầu lâu cho nên bên trong trơn dính ướŧ áŧ, nàng chợt vào chợt ra dụ hoặc người dưới thân, một dòng nước ấm áp chảy qua đầu ngón tay nàng, ngón tay hơi tiến vào liền thấy có chút trở ngại. Vinh Cẩn Du hôn lên vành tai Cố Tư Mẫn, thở nhẹ làm cho toàn thân Cố Tư Mẫn lại xụi lơ vô lực, đầu ngón tay Vinh Cẩn Du hơi hơi dùng sức liền xuyên qua lớp trở ngại mỏng manh kia.

"A." Vốn đang thoải mái vô cùng Cố Tư Mẫn đột nhiên đau đớn, toàn thân chợt căng thẳng, liền hung hăng cắn lên vai trái Vinh Cẩn Du. Đây là Cố Tư Mẫn lòng dạ hẹp hòi, nàng muốn lưu lại ấn ký của mình trên người Vinh Cẩn Du, đến khi cắn ra vết máu nàng mới nhả ra.

"Ưʍ." Vinh Cẩn Du nhẹ giọng kêu rên một tiếng, trong lòng nàng tất nhiên biết Cố Tư Mẫn lòng dạ hẹp hòi cùng thiếu cảm giác an toàn nên tùy ý nàng cắn chính mình.

"A . . . Ưʍ." Đợi khi Cố Tư Mẫn chậm rãi thích ứng đau đớn này, nàng mới lại bắt đầu hơi cử động tay, nhẹ nhàng cọ xát, bắt đầu làm cho trong không khí cũng tràn ngập hơi thở mê người trí mạng. Trong màn phù dung êm ái chỉ nghe thấy loáng thoáng truyền ra tiếng rêи ɾỉ cùng tiếng thở gấp đầy ái muội.

"Ưm, a ~." Cố Tư Mẫn nhịn không được thở gấp, rống lên tên Vinh Cẩn Du: "Vinh Cẩn Du!"

"A? Sao thế ?"

Vinh Cẩn Du nhịn xuống nụ cười xấu xa, vẻ mặt vô tội ngẩng đầu nhìn Cố Tư Mẫn. Vừa rồi Vinh Cẩn Du lúc nhanh lúc chậm lại đột nhiên cắn ở nơi mềm mại trước ngực Cố Tư Mẫn, ngón tay cũng đột nhiên tăng tốc nhanh hơn, ngược lại chọc cho Cố Tư Mẫn thở gấp không thôi, ngượng ngùng không chịu được.

"Nàng, a ~."

"Ưm ~, a...".

Cố Tư Mẫn vừa định mở miệng nói chuyện, Vinh Cẩn Du vừa rồi khi hỏi ngón tay dừng lại, lại đột nhiên tăng tốc, Cố Tư Mẫn nhất thời phản ứng không kịp hô nhỏ lên, Vinh Cẩn Du không đợi nàng có động tác khác liền hôn lên môi Cố Tư Mẫn, dùng phương thức này để bịt miệng nàng, kéo người yêu dưới thân đang phân tâm trở về.

Hai cỗ thân thể trắng nõn, dây dưa nóng như lửa đốt, từ trong tình yêu nồng đậm câu ra du͙© vọиɠ nguyên thuỷ nhất của nhân loại quấn quanh hình ảnh thuần mỹ nhất.

Đêm mười dặm gió xuân, người không phong lưu uổng thời niên thiếu, trong màn phong cảnh xuân ý dạt dào, bên trong màn thiên hạ nhu tình như nước, một đêm thật sự rất dài, quanh co triền miên, mối tình thắm thiết.

Các nàng nhẹ giọng ngâm ra tên, lời nói nhỏ nhẹ dễ nghe, tình ý triền miên, tựa như lời vừa nói, ta muốn cùng nàng dây dưa triền miên cả đời.

Trên tường phòng ngủ Cố Tư Mẫn treo một bức tranh, một mỹ nhân đang trang điểm, nàng vui mừng mặt mày cùng ánh mắt tươi cười, bên trên có một hàng dùng chữ nhỏ thanh tú đề tự: 'Trong mộng cầm tay hoạ bút, cả đời tương hứa hồng trang, nơi tưởng thanh ánh đèn lưu luyến, mỹ nhân tiễn ảnh ở sơ trang, tâm sự lan tràn ai đuôi lông mài, ánh ai di thế cười.'

Đây là Vinh Cẩn Du tự mình vẽ Cố Tư Mẫn, nàng cực kỳ dụng tâm, dùng tình vẽ cô nương mình yêu thương. Như tối nay, làm cho cô nương mình yêu thương ở trong tay bản thân nở rộ xinh đẹp.

Gió mát, trăng thanh, đêm đẹp, ánh trăng kia xuyên qua cửa sổ chiếu rọi trên mặt đất như nước, trong trẻo dịu dàng. Đêm hôm nay thật lãng mạn, cũng thật nhiều tình, ánh trăng dịu dàng soi sáng, ngay cả ánh trăng cũng nói lên vô tận triền miên.

Đêm nay quá sâu thẳm triền miên, như hoa bàn tĩnh dật, uyển khúc u miên, ý vị sâu xa vô cùng.

---------------Hết chương 56---------------

Tác giả muốn nói ra suy nghĩ của mình:

Khụ, viết chương này thật sự rất lo lắng, các nàng tình yêu tình thâm tra tấn ta chết đi sống lại, sống lại rồi chết đi, xoá rồi ghi lại. Lo lắng viết hai ngày một đêm, vốn định buổi chiều đăng, bất quá nghĩ lại cảm thấy chương này buổi tối đọc sẽ động tình hơn chút cho nên bây giờ mới đăng, xét thấy chương này tra tấn ta sống không bằng chết, cho nên, ta thận trọng đưa ra một quyết định gian nan.

Người đọc xong chương này không tặng hoa đều đã bị ta cực độ khinh bỉ nghiêm trọng.

Ca từ bên dưới rất hợp, tiếp tục phiến tình một chút ~.

Ca từ:

Đêm khuya thanh vắng chợt vọng tới, tiếng saxophone văng vẳng từ nơi xa, bỗng gợi về nỗi ưu hoài luôn chất chứa trong tâm.

Đêm khuya tĩnh mịch chợt nghe thấy, tiếng saxophone mơ màng da diết, mải nhớ người rồi lạc vào cõi đêm u tối.

Đêm nay sao trăng đều ngọt ngào, mong sao sẽ nhìn thấy gương mặt người, đêm nay bỗng nhớ nhung da diết, như thể tâm trạng không tài nào ngăn được.

Vẫn biết rồi sẽ có ngày ta gặp lại, để ta gửi trả bao tình nồng, gió xuân hôm ấy sẽ lại bừng lên vì ta và người đã tương phùng.

Trời đêm tĩnh lặng ngày hôm đó, tinh tú trăng non dần chảy xuôi, cảm xúc mãnh liệt như thuỷ triều đang trào dâng.

Nếu tình chưa phai, hãy cùng ta, ngân nga lại điệu saxophone này, để đêm nay càng êm ái nhớ tới em trong mơ.

Nó có thể nhẹ nhàng gửi gắm, nếu tình chưa phai, hãy luôn tin tưởng, lời ước hẹn mùa xuân của đôi ta.

I have a date with spring.

————————————

Editor:

Bài hát trên tên là "Tôi có hẹn với mùa xuân" do Đặng Tuỵ Văn trình bày cũng rất hay, mọi người có thể tìm nghe thử.

————————————

Ngày 01 - 8 - 2024.