Tô Tuấn Chi tự nhủ mình phải thật bình tĩnh: “Thật ra…… Ta vốn không cần do dự, nàng mới người trong lòng ta, cảm xúc ta đối với Lưu Vân chỉ là thương tiếc mà thôi, nhưng đã nghĩ lầm đó là tình yêu, chỉ tiếc rằng qua lâu như vậy mới nhận ra được.”
Ninh Ánh Hàn vỗ tay tán thưởng hắn ta: “Tô công tử có từng nghĩ muốn làm nghề diễn tuồng hay không? Ngươi rất có thiên phú đó.”
Thần sắc Tô Tuấn Chi cứng đờ, gắng gượng tươi cười: “Ánh Hàn, ta biết nàng không tin, nàng cũng không cần lập tức tin tưởng ta, ta sẽ dùng hành động chứng minh tình cảm của ta đối với nàng trời đất chứng giám.”
“Ngươi chuẩn bị dùng hành động như thế nào để chứng minh?” Ninh Ánh Hàn hứng thú dạt dào nhìn hắn ta.
Tô Tuấn Chi đã sớm có chuẩn bị cho trường hợp này: “Tất nhiên là mọi chuyện tốt đều ưu tiên nàng trước, không làm trái ý nàng.”
Trong xương cốt hắn ta cảm thấy nữ tử nên phụ thuộc vào nam tử, thê tử nên ưu tiên mọi chuyện tốt cho trượng phu.
Lúc nói ra lời này, hắn ta tự cho là đã là nhượng bộ rất lớn, bất luận nữ tử nào nghe xong lời này đều phải cảm động đến rơi lệ mới đúng.
Ai ngờ Ninh Ánh Hàn vô cùng lãnh khốc chỉ ra: “Ta là Quận Chúa, vốn dĩ đã không được làm trái ý ta, bằng không ngươi còn muốn chỉ huy ta sao?”
Gân xanh trên trán Tô Tuấn Chi nhảy dựng, lại nghe thấy Ninh Ánh Hàn vô cớ gây rối nói: “Hơn nữa, nếu ngươi dám làm trái ý ta, ta sẽ đánh ngươi dó.”
Tô Tuấn Chi cắn răng: “Quận Chúa, bạo lực không thể giải quyết vấn đề gì.”
“Thứ lỗi ta không thể gật bừa.” Ninh Ánh Hàn nhướn mày: “Chỉ cần bạo lực có thể giải quyết ngươi, vậy là đủ rồi. Thân phận và địa vị của ngươi, tạm thời không xứng để ta hao tâm tốn sức.”
Lời này thật sự quá đáng, nếu không phải trước khi đến đây Tô Tuấn Chi liên tục mặc niệm bảy bảy bốn mươi chín lần tầm quan trọng của Ninh Ánh Hàn, cũng hạ quyết tâm mặc kệ thái độ đối phương có ra sao đều phải dụ dỗ, thì đã tung một quyền rồi.
Đương nhiên, cho dù có làm thật thì kết quả chỉ là thảm hơn mà thôi.
Hắn ta đau kịch liệt nói: “Ánh Hàn, ta biết lúc trước là ta tổn thương nàng, nàng muốn ta làm sao mới được tha thứ?”
“Như vậy đi, để ta đánh ngươi một trận trước?”
Sắc mặt Tô Tuấn Chi cứng đờ.
“Thế nào? Không được sao?” Ninh Ánh Hàn tiếc nuối nói: “Ngay cả yêu cầu nhỏ nhoi này cũng không làm được, xem ra ngươi đối với ta cũng không phải thiệt tình.”
Tô Tuấn Chi cảm thấy cạn lời rồi, không phải người trước mắt này cố ý lấy hắn ta làm trò cười đó chứ?
Nghĩ đến đây, Tô Tuấn Chi lại lần nữa cố gắng nhịn xuống, mềm giọng nói: “Quận Chúa, tại hạ tới đây là muốn báo cho người, trong kỳ thi yết bảng mùa xuân, tại hạ vinh dự ghi tên vào bảng hai.”
“Ngươi cũng thật vô dụng.” Ninh Ánh Hàn thất vọng nhìn hắn ta: “Tại sao không lấy luôn Trạng Nguyên? Thám Hoa cũng được mà.”
Tô Tuấn Chi nghẹn nghẹn, ý đồ giãy giụa một chút, nhẫn nại giải thích cho vị không học vấn không nghề nhiệp không biết thưởng thức này một chút, được ghi tên vào bảng hai đã rất lợi hại.
“Quận chúa, không thể nói như vậy, lấy tuổi tác của ta, có thể vào được bảng hai đã là hiếm thấy.”
“Đừng gạt ta, tân Thám Hoa cũng mới mười chín tuổi.” Dáng vẻ Ninh Ánh Hần giống như vô cớ gây rối.
“Đó là trường hợp đặc biệt.” Tô Tuấn Chi đổi đề tài: “Tóm lại, ta có công danh, ta muốn cưới nàng làm thê tử, bảo đảm về sau nhất định sẽ cho ngươi cuộc sống tốt.”
Ninh Ánh Hàn kỳ quái liếc hắn ta một cái: “Chờ ngươi thăng quan rồi khỏi Hàn Lâm Viện phải tốn bao nhiêu năm chứ? Hiện tại bổn Quận Chúa đã cẩm y ngọc thực, vì sao phải đợi ngươi cho ta cuộc sống tốt?”
Định mệnh thật sự không nói được nữa.
Nhưng hắn ta nếu dám đến, tất nhiên là ôm tự tin rất lớn.
Tuy rằng hai lần gặp mặt Ninh Ánh Hàn biểu hiện rất quyết tuyệt, nhưng Tô Tuấn Chi cũng không quá lo lắng, bởi vì hắn ta tự nhận là trong tay nắm một trương vương bài ——
Toàn kinh thành đều biết Ninh Ánh Hàn đã làm ngoại thất của hắn ta, cho dù hai người cũng không có sinh hoạt phu thê, nhưng người ngoài cũng không biết điều này.
Mặc kệ Ninh Ánh Hàn có khắp nơi giải thích như thế nào, thì ai sẽ tin chứ? Có người đứng đắn nào chịu lấy nàng?
Trừ phi Ninh Ánh Hàn lại đi làm ngoại thất, làm thϊếp.
Nhưng hiện tại mình đã hứa cho nàng danh phận chính thê, tự nhiên so với thϊếp mạnh hơn nhiều, nàng đã là vật trong bàn tay của mình rồi.
Đến lúc đó, chẳng cần bản thân chủ động nói, nàng cũng vì tiền đồ trượng phu tận tâm tận lực phải không?
Vì thế, Tô Tuấn Chi đắc ý mở miệng nói: “Quận Chúa, hiện tại khắp thiên hạ đều biết quan hệ ngươi với ta, ngươi không gả cho ta, vậy ai sẽ cưới ngươi?”
Nói xong, Tô Tuấn Chi liền thấy ánh mắt lạnh băng của Ninh Ánh Hàn, nhưng hắn ta nghiêm túc nhìn lại, thì đối phương vẫn tư thái lười biếng, ngay cả dáng vẻ cũng không thay đổi.
“Ai nói cho ngươi bổn Quận Chúa muốn gả? Là trai tơ chơi không vui hay là tân Thám Hoa không đủ đẹp mắt?”
Ngươi là đồ cầm thú, quả thực vô sỉ không ai bằng.
Tô Tuấn Chi thầm mắng trong lòng. Tuy rằng hắn ta thường ảo tưởng khung cảnh sau khi công thành danh toại liền tam thê tứ thϊếp, nha hoàn thông phòng lấp đầy viện.
Nhưng lời này từ miệng của một người thân là nữ tử Ninh Ánh Hàn nói ra, khiến Tô Tuấn Chi cảm thấy nàng không biết xấu hổ.
Nữ tử trên thế gian, vốn nên tam tòng tứ đức một dạ đến già, tự nhiên lại chui ra một nhân vật vô sỉ như Ninh Ánh Hàn, nếu không phải có chuyện cầu cạnh nàng, hắn ta sẽ không hi sinh bản thân nói cưới.
Ninh Ánh Hàn rất thích bộ dáng giận mà không dám nói gì của hắn ta, chỉ dựa vào biểu cảm này thôi cũng đủ ăn đầy một mâm trái cây.
Tô Tấn Chi dáng vẻ nhàn nhã kia càng thêm giận sôi máu.
Hắn ta không phải kẻ ngốc, tất nhiên phát hiện Ninh Ánh Hàn bất đồng, đương nhiên, hắn ta không nghĩ tới ngay cả thái độ cũng chuyển biến.
Trong ba năm trước lúc bọn họ còn ở chung, Ninh Ánh Hàn luôn cố gắng cho hắn ta nhìn thấy mặt đẹp nhất của chính mình, khi đối diện hắn ta thường nhẹ vén tóc con, hơi rũ cổ làm mấy động tác nhỏ linh tinh.
Những thủ đoạn nhỏ kia hắn ta đều xem ở trong mắt, cảm thấy cực kỳ sung sướиɠ.
Trước kia Ninh Ánh Hàn sẽ không giống hiện tại, lười biếng dựa nghiêng trên ghế nằm nói chuyện với hắn ta.
Nhưng cố tình động tác lười nhác này, lại ra vài phần ưu nhã cùng cao quý.
Đây là thứ mà ba năm trước Ninh Ánh Hàn chưa bao giờ bộc lộ.
Hắn ta bỗng dưng cảm thấy, Ninh Ánh Hàn so với lúc xưa còn câu hồn đoạt phách hơn nhiều.
Không chờ hắn ta sắp xếp ngôn ngữ cho tốt thì Tuyết Sắc đã từ bên ngoài trở về gặp được hắn ta.
Trước mắt Tô Tuấn Chi sáng ngời, tính toán dùng Tuyết Sắc kí©ɧ ŧɧí©ɧ Ninh Ánh Hàn: “Là Tuyết Sắc cô nương sao? Mấy năm không thấy, vẫn thanh lệ thoát tục như vậy.”
Tuyết Sắc cực kỳ chán ghét hắn ta, vì vậy trực tiếp làm lơ.
Ngược lại Ninh Ánh Hàn khẽ cười một tiếng: “Tuyết Sắc tất nhiên thanh lệ thoát tục, nhưng cũng đừng có cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.”
“Quận chúa đang ám chỉ tại hạ liền nha hoàn của ngươi đều không xứng?” Liên tục bị Ninh Ánh Hàn dỗi vài câu, Tô Tuấn Chi cũng có chút nhịn không được.
“Vậy cũng không phải.” Ninh Ánh Hàn cười cười: “Ta đã nói rõ, sao còn ám chỉ làm gì?”
“Quận chúa khinh người quá đáng.” Kỳ thật hắn ta càng muốn dùng câu: “Mắt chó xem người thấp” để nói, nhưng suy xét đến nắm tay của Ninh Ánh Hàn, cuối cùng lại dùng từ tương đối văn minh.
“Được rồi, ta còn có chính sự muốn làm, ngươi có thể rời đi.” Tuyết Sắc bị nàng phái đi Xương Bình hầu phủ thăm hỏi tình huống Niệm Noãn, lúc này nàng đã trở về, Ninh Ánh Hàn cũng lười phản ứng Tô Tuấn Chi.
“Ngươi……”
“Ta có chính sự, không rảnh bồi ngươi mắt to trừng mắt nhỏ.” Nói đến mắt to Ninh Ánh Hàn chỉ chính mình, nói đến mắt nhỏ nàng chỉ Tô Tuấn Chi.
Tô Tuấn Chi giật giật khóe miệng, thật đúng là không buông tha bất luận cơ hội gì hạ thấp ta.
Hắn chưa đạt được mục tất tự nhiên không muốn rời đi, nhưng thấy Ninh Ánh Hàn kêu thị vệ tiễn khách, nếu không đi liền bị đuổi ra ngoài, hắn ta đành phải rời đi.
Sau khi hắn ta rời đi, Tuyết Sắc đang muốn báo cáo cho Ninh Ánh Hàn thì lại có người tới cửa.
Sóng người này Ninh Ánh Hàn cản không được, bởi vì bọn họ tới truyền ý chỉ của Thái Hậu.
Ý chỉ rất dài, nhưng tổng kết chỉ có một câu, tuyên Trường Ninh quận chúa Ninh Ánh Hàn ngày mai vào cung bái kiến Thái Hậu.