Sau Khi Tiếp Nhận Cục Diện Rối Rắm Của Người Xuyên Không

Chương 23

Bên kia, thị vệ không kiếm được năm lượng bạc vô cùng tiếc hận, Ninh Ánh Hàn an ủi bọn hắn: “Không sao đâu, bổn Quận Chúa rất nhiều kẻ thù, về sau vẫn còn cơ hội.”

Mấy thị vệ này là nàng điều tới từ Ninh phủ làm tâm phúc quản lý các thị vệ khác, còn lại đều là chỗ khác đưa tới,.

Không thể không nói, Tuyết Sắc tuyển người rất hợp với nhu cầu của Ninh Ánh Hàn. Chưa từng gặp, cũng không hỏi thân phận đối phương, chỉ cần nghe nàng nói một câu liền thật sự muốn ném người ta ra ngoài.

Ninh Ánh Hàn gật gật đầu, tỏ vẻ đối với loại tinh thần này rất vừa lòng.

Thị vệ lui xuống, Ninh Ánh Hàn nhìn về phía Tuyết Sắc: “Như thế nào, giận rồi?”

Ở trước mặt nàng, Tuyết Sắc chưa bao giờ che dấu phẫn nộ của mình: “Sao bà ta dám tuỳ tiện tới đây chứ, còn tự chọn cho người một hôn sự hỏng bét như vậy?”

Ninh Ánh Hàn an ủi Tuyết Sắc: “Đừng tức giận, ta sẽ không để bà ta thực hiện được.”

Tuyết Sắc cắn cắn môi: “Ta chính là giận thay Quận Chúa, bốn năm trước lúc chúng ta mới vào kinh, Võ Bình hầu phủ liền đuổi như đuổi tà, chuyện gấp thì không giúp một tay mà còn châm dầu vào lửa. Hiện giờ lại ỷ vào thân phận trưởng bối bắt ép người, bà ta xứng đáng để gọi là mợ sao?”

Ninh Ánh Hàn thở dài: “Võ Bình hầu phủ là như vậy đấy, khoan nói đến tư chất thông thường, đầu óc không thông minh lắm. Muốn Quảng Bình Bá giúp một chút còn phải bán đứng chất nữ. Nếu là ông ngoại cần Quảng Bình Bá làm việc, chỉ nói một tiếng là xong.”

Tuyết Sắc bình tĩnh lại: “Trong giọng nói Quận Chúa hình như có tiếc hận?”

“Tiếc hận thì chưa chuẩn, chẳng qua là cảm khái một thời cực thịnh Hầu phủ lại lưu lạc đến mức này, khó tránh khỏi có chút buồn mà thôi.” Ninh Ánh Hàn rũ mắt nói: “Càng đáng sợ hơn nữa là vị biểu ca hiện là thế tử Võ Bình hầu phủ kia của ta, cũng là dạng tư chất tầm thường. Đại khái sau hai thế hệ, trong kinh sẽ không ai sẽ để ý Võ Bình hầu nữa.”

Nói xong, nàng lại tự giễu cười cười: “Chẳng qua ta cũng không có tư cách gì đồng tình bọn họ, dù sao bình an giàu có sống sót cũng không thành vấn đề.”

Nghe nàng nói như thế, Tuyết Sắc bỗng nhiên có chút khổ sở. Ninh Ánh Hàn đường đường là tiểu bá vương của U Châu, có thể sống tự tại ở U Châu, nhưng cố tình lại muốn tới kinh thành tranh vũng nước đυ.c này.

Bốn năm trước mới vừa vào kinh, mỗi ngày Ninh Ánh Hàn đều dốc hết sức lực, mắt thấy đã ổn gót chân trong kinh thành, tình cảnh dần tốt hơn, có thể thoáng thả lỏng chút, lại bị một linh hồn ất ơ nào đó phá huỷ hết tất cả nỗ lực.

Hôn sự, thanh danh, tiền đồ, hầu như đều biếm mất. Nhưng sau khi Tuyết Sắc trở về, cũng không thấy Ninh Ánh Hàn oán giận, tuyệt vọng gì cả.

Nàng chỉ yên lặng chấp nhận hiện trạng, sau đó nỗ lực nghĩ cách chuyển mình.

Năm đó khi vào kinh Ninh Ánh Hàn từng nói đây là trách nhiệm của trưởng nữ của Tấn Vương, không có gì để oán giận, Tuyết Sắc hiểu được. Nhưng khó tránh khỏi không hận thay Ninh Ánh Hàn.

Tuyết Sắc cảm xúc dâng trào không bao lâu, đã bị tiếng cười Ninh Ánh Hàn đánh gãy.

Tuyết Sắc nhìn qua, liền thấy Ninh Ánh Hàn đang cầm một quyển sách cười vui vẻ: “Cốt truyện theo rất sát tình hình thực tế, khoảng cách ta mang Lưu Vân đi đã bao lâu? Quyển sách mới liền xuất hiện. Tuy rằng trong đây bổn Quận Chúa đóng vai ác, là nhân vật chia rẽ đôi uyên ương Tô Tuấn Chi cùng Lưu Vân, nhưng miêu tả thật sự rất thú vị.”

Khoé miệng Tuyết Sắc vừa kéo, uổng công ta còn khổ sở cho người.

Tuy rằng nghĩ như thế, nhưng Tuyết Sắc bưng mâm đựng trái cây khác lên, mắt thấy ánh mặt trời gần lên đến bên này, liền chỉnh lại vị trí bình phong cho nàng, che khuất ánh mặt trời.

Trong lúc đó, Ninh Ánh Hàn vừa cầm sách vừa phát ra mấy tiếng cười quỷ dị.

Tuyết Sắc sâu kín hỏi: “Quận chúa, người rất rảnh sao?”

“Ta một chút cũng không rảnh.” Ninh Ánh Hàn nghiêm túc: “Ta phát hiện cơ sở ngầm bốn năm trước đều bị đương kim Thánh Thượng cắt đứt. Hiện tại còn đang suy xét muốn xử lý như thế nào.”

Tuyết Sắc nhịn không được hừ lạnh một tiếng: “Tài trí của Hoàng thượng, toàn dùng để đối phó Tấn Vương hết rồi.”

“Đúng vậy.” Trong ngữ khí của hai chủ tớ không có kính ý nào đối với đương kim bệ hạ: “Ta hỏi Thương Sơn mới biết được, mấy lượng bạc năm đó phụ vương cho Niệm Noãn Thành Lan đưa tới đã bị ăn chặn toàn bộ, thật ra bọn họ có viết thư lần nữa hướng phụ vương xin giúp đỡ. Chẳng qua lá thư kia như chìm trong đây biển, ngay cả người truyền tin cũng biến mất.”

“Hoàng Thượng phái người thủ tiêu?”

Ninh Ánh Hàn gật gật đầu: “Không có chứng cứ, nhưng ta hoài nghi. Mục đích giữ Niệm Noãn cùng Thành Lan ở chỗ này là để cho bọn họ tứ cố vô thân, phong thư không truyền ra đi được. Đây rất giống phong cách của ông ta.”

“Cho nên các cơ sở ngầm lúc trước có vẻ đặc biệt quan trọng, ta phải nghĩ cách xem có thể vãn hồi lại hay không.” Ninh Ánh Hàn dựa vào ghế nằm thở dài, “Ta đúng là rất bận đó.”

Nghe được câu cảm thán này, tầm mắt Tuyết Sắc bất giác nhìn quyển sách trong tay nàng.

Biết được ý nghĩa tầm mắt kia, Ninh Ánh Hàn liền bảo vệ sách, lộ ra biểu cảm cực kỳ đáng thương: “Ta chỉ là tranh thủ lúc rảnh rỗi thôi.”

Tuyết Sắc đối với biểu cảm này của Ninh Ánh Hàn không có sức chống cự, lập tức đầu hàng, không quấy nhiễu nàng xem sách nữa.

Tiếc nuối chính là, thời gian rảnh rỗi không được bao lâu, Tô Tuấn Chi đã tìm tới cửa.

Lúc trước Ninh Ánh Hàn đã phỏng đoán được rất nhanh hắn ta sẽ có chút động tác, quả nhiên không quá mấy ngày, Tô Tuấn Chi liền thiếu kiên nhẫn tìm tới cửa.

Ninh Ánh Hàn đối với hành động của Tô Tuấn Chi có chút hứng thú, vì thế kêu người gác cổng cho hắn ta tiến vào.

Tô Tuấn Chi một đường đi tới, chỉ cảm thấy phủ đệ tinh xảo thoáng mát, nhất thời cực kỳ hâm mộ, chủ nhân nhà cao cửa rộng này rất biết hưởng thụ, đâu giống mình cầm nhiều bạc như vậy, cũng chỉ mua được một chút tranh trang trí.

Mục đích của hắn ta, tất nhiên là muốn khuyên Ninh Ánh Hàn hồi tâm chuyển ý.

Kỳ thi yết bảng mùa xuân, Tô Tuấn Chi xếp bảng hai.

Ở trong kế hoạch của hắn ta, là đưa nữ nhi của Trưởng Công Chúa trở về, vừa lúc lót đường tiền đồ cho hắn ta.

Nhưng hiện giờ đã bị Ninh Ánh Hàn cướp mất, không thể mưu tính chuyện đó được nữa.

Hắn ta chỉ có thể nghĩ đến dùng tiền mở đường, mà người hắn ta quen biết, chỉ có Ninh Ánh Hàn ngốc nghếch lắm tiền.

Cho nên, hắn ta quyết định tạm thời buông tôn nghiêm, bỏ qua một quyền trước kia, nỗ lực dỗ Ninh Ánh Hàn trở về.

Tô Tuấn Chi nhìn thấy Ninh Ánh Hàn, lập tức bày ra bộ dáng thâm tình, thậm chí còn muốn nắm tay nàng, nhưng bị Ninh Ánh Hàn né tránh, vì thế liền giả bộ thương tâm: “Quận Chúa, trước kia là ta không đúng, là ta quá ngốc, do dự giữa ngươi và Lưu Vân lâu như vậy, nhưng xin ngươi tin tưởng ta, phần do dự này vẫn luôn tra tấn nội tâm của ta, làm cho ta thập phần thống khổ.”

“Ta tin tưởng ngươi, ngươi do dự khiến ta rất đau lòng.” Ninh Ánh Hàn cười trầm ngâm nhìn hắn ta, ngay lúc Tô Tuấn Chi cho rằng sự tình có thể biến chuyển thì bổ sung thêm một câu: “Cho nên ta giúp ngươi giải thoát. Ngươi xem, hiện tại Lưu Vân ngươi truy đã không trở lại, bổn Quận Chúa cũng đuổi không kịp. Tự nhiên không cần do dự nữa.”

“Không cần cảm tạ ta.” Ninh Ánh Hàn ngữ khí chân thành kết luận

Tô Tuấn Chi: ‘Đột nhiên ta rất muốn chửi một câu thô tục.’