Sau Khi Tiếp Nhận Cục Diện Rối Rắm Của Người Xuyên Không

Chương 7

“Nàng… Nàng không sợ ta báo quan à?” Tô Tuấn Chi mở miệng dọa dẫm, thật ra hắn ta hoàn toàn không có ý định này, dẫu sao trong mắt hắn ta, Ninh Ánh Hàn chỉ cần dỗ một tí là nguôi, báo quan sẽ khiến hai bên trở mặt với nhau.

Hơn nữa…

“Toàn kinh thành có ai không biết Tô Tuấn Chi ngươi nhận bạc của ta? Nếu ngươi muốn báo quan thì cứ việc, ta muốn nhìn xem quan phủ có thể phán ngươi bồi lại phần tiền ngươi đã tiêu mất cho ta hay không đấy.”

Tô Tuấn Chi tức điếng ngươi, đành an ủi bản thân rằng những thứ ấy là vật ngoài thân, sau này dỗ dành Ninh Ánh Hàn quay lại là được, mà cho dù có thất bại thì hắn ta vẫn còn con át chủ bài Lưu Vân…

Đang nghĩ ngợi, đã thấy Ninh Ánh Hàn giơ tay vẫy Lưu Vân: “Sao nào? Có muốn đi với ta không?”

Trong nháy mắt Lưu Vân ngẩng lên, mắt nàng ta rực sáng như sao trời, nàng ta đặt tay mình vào trong tay Ninh Ánh Hàn, cất giọng nói đượm vẻ nghẹn ngào nhưng lại rất kiên định: “Muốn.”

Tô Tuấn Chi: ???

Hắn ta đã giận tới mức không nói nên lời, đứng chắn trước mặt hai người, nét mặt vặn vẹo, mấp máy môi song chỉ phát ra những tiếng vô nghĩa.

“Dù sao số bạc giúp Vân Nhi chuộc thân cũng là của bổn quận chúa.” Ninh Ánh Hàn nói với Tô Tuấn Chi: “Ngươi có ý kiến gì không?”

Thương Sơn hùng hổ vén tay áo lên, như thể nếu Tô Tuấn Chi dám có ý kiến thì sẽ bị hắn đánh bay luôn.

Tô Tuấn Chi liếc thấy cơ bắp của Thương Sơn qua khóe mắt, nuốt suy nghĩ vào bụng, đổi qua chiêu bài tình cảm: “Vân Nhi, nàng đang làm gì thế? Chúng ta đã ở chung gần ba năm, nàng nói đi là đi, không hề niệm chút tình xưa sao?”

Lưu Vân đối mặt với hắn, hành lễ: “Cảm tạ công tử chuộc thân, nhưng ý Lưu Vân đã quyết.”

Tô Tuấn Chi nghiến răng: “Nàng đi với nàng ta? Nàng ta có thể tốt với nàng như ta sao? Nàng đừng bị nàng ta lừa, Ninh Ánh Hàn vẫn luôn yêu ta, nếu nàng lọt vào tay nàng ta, ai biết sẽ bị tra tấn như thế nào!”

“Ít ra bổn quận chúa sẽ không ngoài mặt thì nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng vẫn khư khư giữ giấy bán thân của người ta không trả.” Ninh Ánh Hàn tiện tay đưa giấy bán thân cho Lưu Vân: “Nhận đi, ra khỏi cổng tòa nhà này, quyết đi hay ở đều do ngươi quyết định.”

Lưu Vân giật mình, cánh tay vươn ra hơi run run mà người ta để ý kỹ mới phát hiện được. Nàng ta nhận lấy tờ giấy bán thân, rưng rưng nước mắt nói: “Cảm tạ quận chúa.”

Tô Tuấn Chi đứng cạnh thoáng giật mình, hắn ta chưa từng thấy Lưu Vân như thế bao giờ. Trước kia dù Lưu Vân nói cảm ơn nhưng đáy mắt không hề có cảm xúc. Hắn ta cho rằng tính tình Lưu Vân vốn là thế nên không nghĩ nhiều, không ngờ Lưu Vân cũng sẽ bộc lộ cảm xúc ra ngoài.

Hắn ta không khỏi hối hận, sớm biết thế thì hắn ta đã diễn trò xé bỏ tờ giấy bán thân trước mặt nàng ta từ lâu, kéo tới bây giờ lại để Ninh Ánh Hàn được hời.

Hắn ta mất hồn mất vía, mặt méo xệch đi.

Chuyến này Ninh Ánh Hàn tới, phải nói là đã cướp tiền của hắn ta, đập nhà của hắn ta, lại còn bắt luôn thê tử của hắn ta.

Ra khỏi cổng tòa nhà, Ninh Ánh Hàn nắm bàn tay mịn màng của Lưu Vân, ngoảnh lại liếc nhìn Tô Tuấn Chi đã mất hết cả người lẫn của, vui sướиɠ rảo bước trên con đường không ngán kẻ nào.

Thủ đoạn giống nhau không thể dùng hai lần. Mấy năm trước khi mới vào kinh, Ninh Ánh Hàn dùng con đường cấp cao – lấy lòng Thái hậu, luôn làm quý nữ mẫu mực mọi nơi mọi lúc, dù mang thân phận nữ nhi của Tấn vương, cái gai trong mắt Thánh thượng, thế mà vẫn khiến vô số quý nữ trong kinh ganh ghét không thôi.

Nhưng giờ đây nàng không thể đi theo con đường này, chưa kể tốn thời gian công sức, mà nàng cũng không muốn dùng một cách thức đến lần thứ hai. Vả lại, thực tế cũng cho nàng thấy rõ, cái gọi là yêu chiều của Thái hậu hay sự ao ước đố kỵ của đám quý nữ là thứ không đáng tin cỡ nào.

Nàng thân là một cô nương mang trong mình dòng máu hoàng thất, nếu không phải đương kim Thánh thượng ngầm đồng ý và dung túng, sao lại có lắm kẻ ức hϊếp nàng như vậy?

Bây giờ nàng muốn thế nào thì sẽ làm thế ấy.

Đám Thương Sơn dọn hết đồ đạc vào căn nhà nhỏ của Ninh Ánh Hàn, sau khi chuyển hết đồ vào, Thương Sơn quan sát căn nhà rồi nhíu mày: “Quận chúa, ngài có muốn… dọn về phủ Ninh không?”

“Tạm thời không được.” Ninh Ánh Hàn giải thích: “Ta đã nhờ người tìm giúp chỗ ở mới.”

Thương Sơn gật đầu, không khuyên gì thêm: “Quận chúa còn sai bảo gì không ạ?”

“Ngươi cầm hai mươi vạn lượng này về đi,” Ninh Ánh Hàn ra lệnh: “Một phần để chi tiêu trong phủ, một phần đổi ra mệnh giá thấp hơn, đợi lần sau Thành Lan xuất cung về phủ thì đưa cho nó, nó sống trong cung luôn cần thưởng người nọ kẻ kia.”

Thương Sơn mở miệng toan bảo nàng giữ lại một phần cho mình. Đoán được tâm tư hắn, Ninh Ánh Hàn kịp thời ngăn cản: “Yên tâm, ta không thiếu bạc.”

“Còn mấy cửa hàng này, ngươi phái người tới báo cho bọn họ sau này sẽ đổi chủ, nhìn xem kinh doanh thế nào, lời lỗ ra sao.” Ninh Ánh Hàn lại tiếp tục ra lệnh, “Nếu làm ăn không tốt thì bán qua tay đi, còn nếu buôn bán không tồi thì mang số khế đất và sổ sách của mấy cửa hàng đó đưa cho Niệm Noãn, coi như là số hồi môn mà người làm chị như ta cho muội ấy trễ.”

Thương Sơn nhất mực nghe theo, nhận lệnh rời đi.

Nhìn đám thị vệ đi khuất, bà vυ' già vội vã chạy từ bếp ra, nét mặt có vẻ rối rắm: “Đồ vật bọn họ chuyển đến là của Tô công tử à?”

Mỗi quý, bà ta đều tới chỗ Tô Tuấn Chi lãnh bạc nên cũng để ý tới cách bài trí trong nhà hắn ta.

“Sau này chúng là của ta, yên tâm, ta và Tô công tử đã đồng thuận với nhau.”

“Ơ… Tô công tử đồng ý thật à?” Bà vυ' già hơi ngờ hoặc.

“Không, chắc hắn ta cảm thấy mình bị cướp.” Ninh Ánh Hàn nhớ lại khuôn mặt vặn vẹo của Tô Tuấn Chi, cười đáp: “Có điều, hắn ta có đồng ý hay không cũng chẳng quan trọng.”

Bà vυ' già: ???

Bà ta ngớ ra một lát lại hỏi: “Cái cô nương mặc đồ trắng trong nhà là ai thế?”

“Lưu Vân tiên tử.”

Bà vυ' già: Ôi chao, cả người cũng cướp?

Nhìn vẻ muốn nói lại thôi của bà ta, Ninh Ánh Hàn mỉm cười: “Giúp ta dọn mấy thứ này ra đi.”

Bà vυ' già giật mình, bà ta cứ tưởng Ninh Ánh Hàn chuyển mấy thứ này về để nhìn vật nhớ người: “Cô nương, cô bỏ hết à?”

“Khiếu thẩm mỹ của một tên giàu xổi như Tô Tuấn Chi khiến ta ngứa mắt.” Ninh Ánh Hàn cầm cái bình ngọc Hồ Xuân lên ngắm nghía: “Cái bình này xem như phí đi lại của bà.”

Bà vυ' già nháy mắt vứt bỏ người chủ cũ là Tô công tử, vui sướиɠ nhận lời.

Lúc này, Lưu Vân mới mở miệng: “Quận chúa, có thể giúp tôi xử lý luôn những thứ này không?” Nàng chỉ đống rương hòm dưới đất. Sau khi Lưu Vân đồng ý đi theo Ninh Ánh Hàn, bọn thị vệ phủ Ninh chẳng cần ai bảo cũng cực kỳ tự giác đóng gói đồ đạc trang sức trong phòng nàng ta mang đi, khiến Tô Tuấn Chi lại lần nữa tức đến méo cả mặt.

Thương Sơn suýt nữa còn tưởng hắn bị trúng gió, khấp khởi hy vọng mà nhìn chằm chằm hắn, khi phát hiện hắn dần dần trở lại bình thường thì mới thất vọng mà đi.

“Được.” Ninh Ánh Hàn gật đầu: “Ngươi nhìn xem muốn giữ lại gì trước đi.”

Lưu Vân lắc đầu: “Tôi không muốn giữ lại đồ đạc của Tô Tuấn Chi.”

“Được.”

Bà vυ' già cũng thông minh, thấy thế bèn về nhà gọi phu tử tới giúp dọn đồ tới tiệm cầm đồ.

Thứ đáng giá nhất là bức tranh chim đậu nhành hoa, tầm hơn ba ngàn lượng bạc, còn mấy món đồ trang trí khác cộng lại cũng hơn sáu ngàn lượng bạc, riêng chiếc bình ngọc Hồ Xuân kia có giá tám trăm hai.

Ba người biết chiếc lọ này quý, nhưng không ngờ lại đáng giá tới tám trăm lượng bạc, nhất thời đều cười không khép nổi miệng.

Nhi tử bà ta nổi lòng tham, không dằn lòng được muốn thó một ít.

Nhưng bị bà vυ' gì ngăn lại.

Anh ta lấy làm khó hiểu: “Nương, trước kia không phải người luôn bảo Ninh cô nương chẳng thông minh gì sao? Chúng ta có lấy nhiều một ít thì nàng chắc gì đã biết.”

“Đó là trước kia, hai ngày nay mẹ cứ có cảm giác nàng ta đã tỉnh ra nhiều.” Bà vυ' già nói: “Hơn nữa, hai ngày nay đã kiếm được hơn một ngàn lượng, nếu ta cố gắng hầu hạ nàng thì biết đâu chừng còn có nhiều hơn. Giờ mà tham lam rồi bị phát hiện thì khi có chuyện tốt như thế này sao nàng còn dùng mẹ?”

“Tám trăm hai đã không ít, nghe nương con đi.” Trượng phu bà ta cũng hùa theo.

Nam tử cân nhắc, thấy cũng có lý bèn gật đầu: “Con nghe nương.”

____________

Khi bà vυ' già về, Ninh Ánh Hàn đang nói chuyện với Lưu Vân trong phòng.

“Chúc mừng ngươi đã giành lại tự do.” Ninh Ánh Hàn mỉm cười với nàng ta.

“Cảm tạ quận chúa.”

Ninh Ánh Hàn xua tay: “Đừng khách sáo với ta, Vân Nhi, à… Lưu Vân?”

“Cứ gọi tôi là Vân Nhi đi, trước kia tú bà chê cái tên Vân Nhi quá bình thường nên mới đổi tên tôi thành Lưu Vân.”

Lúc này, tiếng bà vυ' già gõ cửa phòng vang lên… trước kia bà ta chẳng ưa Ninh cô nương này chút nào, vào phòng nàng luôn đẩy cửa bước vào ngày, nhưng sau khi Ninh Ánh Hàn cho bà ta tiền, bà ta chẳng cần thầy dạy cũng tự học được kỹ năng gõ cửa này.

Sau khi bước vào, bà vυ' già đặt ngân phiếu và biên lai của tiệm cầm đồ lên chiếc bàn trước mặt Ninh Ánh Hàn.

Ninh Ánh Hàn gật đầu với bà ta: “Bà vất vả rồi.”

“Không vất vả không vất vả, sau này nếu cô nương có chuyện gì cứ việc sai bảo tôi.” Bà vυ' già cất tấm ngân phiếu tám trăm hai lượng đi, rất biết điều mà rời khỏi phòng, còn tiện tay đóng cửa lại.

Ninh Ánh Hàn tùy tiện lật xem biên lai cầm đồ, những món đồ trang trí kia cùng bức tranh chim đậu nhành hoa đổi được gần một vạn lượng, nhưng trang sức của Lưu Vân cộng thêm một số đồ linh tinh, tổng cộng chưa đến một ngàn lượng bạc, còn chẳng bằng một phần mười giá trị những món đồ trang trí của Tô Tuấn Chi.

Ninh Ánh Hàn thầm khinh bỉ Tô Tuấn Chi, ngươi muốn người ta khăng khăng một dạ với ngươi nhưng chút bạc này cũng chẳng nỡ bỏ ra.

Lưu Vân xem biên lai cầm đồ, cũng đoán được Ninh Ánh Hàn đang nghĩ gì, khẽ nói: “Tô Tuấn Chi từng nói, hắn ta không thích nữ nhân coi trọng vật chất, mong tôi sống giản dị một chút, nên…”

“Không ngờ hắn ta miêu tả sự keo kiệt của mình mỹ miều thật đấy!” Một lần nữa, Ninh Ánh Hàn lại có cách nhìn mới về sự đê tiện của Tô Tuấn Chi.

Lưu Vân bị nàng chọc cười. Những đạo lý, quan niệm mấy năm qua Tô Tuấn Chi không ngừng dạy cho nàng ta, Ninh Ánh Hàn chỉ nói một câu đã vạch trần tất thảy, chẳng phải là keo kiệt và ích kỷ sao?

Nếu không, sao trước mặt Lưu Vân hắn luôn phô ra dáng vẻ sống vui vẻ thanh bần, nhưng sau lưng lại không ngừng bòn rút tiền bạc của Ninh Ánh Hàn?

Ninh Ánh Hàn đưa số ngân phiếu đó cho Lưu Vân.

“Ơn huệ hôm nay của quận chúa, Vân Nhi cả đời không quên.” Ninh Ánh Hàn mỉm cười nói với nàng, “Kể cả lần này, quận chúa đã cứu tôi hai lần.”

Lưu Vân cười xán lạn, không hề lạnh lùng như khi đứng trước mặt Tô Tuấn Chi.

Ninh Ánh Hàn cũng mỉm cười đáp lại nàng ta: “Chuyện khi xưa không cần nhắc lại.”

Thật ra năm đó lúc nàng thấy Vân Nhi không hiểu sao thấy khá quen mắt, nhưng khi ấy không hề liên tưởng đến Đại trưởng công chúa.

Khi con gái Đại trưởng công chúa đi lạc, Ninh Ánh Hàn vẫn còn nhỏ, không có ký ức gì về chuyện này, mà những chuyện như thế mọi người không bao giờ tùy tiện đề cập đến, sợ khiến Đại trưởng công chúa không vui, bởi vậy Ninh Ánh Hàn đọc quyển sách kia xong mới biết được thân thế của Lưu Vân.

Có điều trong quyển sách nọ, Ninh Ánh Hàn không lì lợm theo đuổi Tô Tuấn Chi nên tất nhiên cũng không đưa tiền cho hắn. Trong sách, Tô Tuấn Chi phải vay mượn lung tung mới kiếm đủ tiền chuộc thân cho Lưu Vân, ngoài ra hắn còn dùng chút thủ đoạn không minh bạch.

“Quận chúa có cảm thấy Vân Nhi cứ bỏ Tô công tử mà đi như vậy có chút vô tình không?” Lưu Vân đột nhiên hỏi.

Lưu Vân và Tô Tuấn Chi sớm chiều ở chung, nàng ta đã sớm nhìn thấu tình cảm sâu sắc của hắn chỉ là lời đầu môi, hắn ta là một gã đàn ông tráo trở bạc bẽo, thứ hắn ta coi trong nhất chính là lợi ích của chính hắn.

Vậy nên Lưu Vân bỏ đi không chút do dự, nhưng nàng ta không hy vọng ân nhân của mình sẽ hiểu lầm mình.

Ninh Ánh Hàn lắc đầu, nàng không hề ngạc nhiên, nàng đã biết Tô Tuấn Chi là người bạc bẽo như thế nào, huống chi hắn ta luôn nuôi mưu đồ với Lưu Vân. Lưu Vân ở cạnh hắn ta lâu như thế, có lẽ đã sớm nhận ra tình cảm của hắn là giả.

Nhưng nếu Ninh Ánh Hàn không đọc quyển sách kia, biết Tô Tuấn Chi có mục đích khác; hoặc nàng không tiếp xúc với Tô Tuấn Chi, biết hắn ta bạc bẽo thì có lẽ nàng sẽ hiểu lầm Lưu Vân.

Dẫu sao, ở bên ngoài, Tô Tuấn Chi cũng đắp nặn cho bản thân hình tượng vì Lưu Vân tiên tử mà bỏ lơ sự theo đuổi của quận chúa.

Tình cảm này thậm chí khiến không ít cô nương trong kinh thành rung động. Ngẫm lại, nếu một người đàn ông chuộc thân cho ngươi, mang ngươi ra khỏi lầu xanh, rồi đối xử chân thành với ngươi như thế, ngươi còn không một lòng một dạ với hắn sao?

Tô Tuấn Chi quả thật đã nghĩ vậy, nên khi Lưu Vân không hề do dự chọn rời đi, hắn ta mới ngớ người.

Đúng là nuôi ong tay áo, hắn ta oán hận chửi một câu.

Hắn ta không chờ nổi mà muốn biết sau khi tin này lan truyền thì dư luận ác ý sẽ trút xuống Lưu Vân như thế nào.