Sau Khi Tiếp Nhận Cục Diện Rối Rắm Của Người Xuyên Không

Chương 6

Tô Tuấn Chi qua lại với quận chúa Trường Ninh một khoảng thời gian, chợt sung sướиɠ nhận ra cô ả này chẳng có chút đầu óc nào.

Hắn nhanh chóng dùng thủ đoạn mềm dẻo khiến nàng trầm luân, rồi lại chơi trò lạt mềm buộc chặt để nàng hãm thân không thoát được.

Từ đầu chí cuối chỉ mất hơn một tháng.

Sau đó, Tô Tuấn Chi bèn bóng gió than phiền về đời sống thư sinh nghèo khổ, chỉ có khả năng thuê một căn nhà nhỏ ở kinh thành chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân lần sau, nhưng hắn ta lại không có bạc, ngay cả một nơi yên tĩnh để ôn tập cũng không tìm được.

Quả nhiên đối phương lập tức dùng bạc giải quyết thay hắn ta, hắn ta vờ vịt từ chối vài bận, cuối cùng nhận bạc như ý nguyện.

Nhận được khoản bạc đầu tiên, hắn ta vội vã tới Mãn Hương Lâu chuộc Lưu Vân tiên tử ra, rồi thử dò hỏi chuyện hồi nhỏ của nàng ta.

Sau mấy phen gặng hỏi, hắn ta hầu như có thể xác định Lưu Vân chính là nữ nhi của Đại trưởng công chúa.

Tô Tuấn Chi thầm mừng như điên, hắn ta vốn toan tính, nếu Lưu Vân không phải thì sẽ căn cứ vào những thứ nghe lén Đại trưởng công chúa nói hôm đó để bịa chuyện thuyết phục Lưu Vân, bảo nàng ta giả mạo nữ nhi công chúa.

Dù sao bọn họ cũng trông rất giống nhau.

Nhưng lúc này, phát hiện Lưu Vân là thật, hắn ta thấy vững dạ hơn hẳn, dường như thấy rõ tương lai xán lạn của mình.

Đại trưởng công chúa là cô cô của Kim thượng, có địa vị đặc biệt, hơn nữa Phò mã của bà ta còn là Lộ tướng quân nắm giữ binh quyền, có thế lực rất lớn trong triều.

Ngẫm lại, chuyện cứu nữ nhi bà ta có thể mang tới cho hắn ta rất nhiều lợi ích, đường làm quan của hắn ta sẽ bằng phẳng trải đầy hoa thơm.

Theo hắn ta thì lợi ích này thực tế hơn hẳn những thứ mà quận chúa Trường Ninh có phụ thân đang là cái gai trong mắt Hoàng thượng nhiều.

Dốc hết lòng hết dạ cho một cô gái bán hoa, còn vì vậy mà cự tuyệt một vị quận chúa… Cái danh thơm này cũng do hắn ta cố ý lan truyền khắp kinh thành.

Thời điểm này, có lẽ sẽ có người cười hắn ta ngu ngốc, nhưng cũng có không ít phụ nữ ngợi ca sự chung tình của hắn ta. Huống chi, ngẫm lại thì, sau này khi Đại trưởng công chúa nhận lại nữ nhi của mình, nhớ tới chuyện hắn ta từng toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nữ nhi bà ta, lẽ nào lại không thấy cảm kích hắn ta?

Vì thế, hắn ta thậm chí còn không chạm vào vị quận chúa Trường Ninh kia. Phải biết rằng, chuyện này khảo nghiệm ý chí của hắn ta tới độ nào, cứ nhìn khuôn mặt của Ninh Ánh Hàn là biết.

Nhưng vì tương lai tươi sáng, cuối cùng hắn ta cũng dằn lòng xuống. Với hắn ta mà nói, Ninh Ánh Hàn đã là vật trong tay hắn rồi, đợi thêm vài năm nữa rồi sủng hạnh nàng cũng không muộn.

Một đằng thì dịu dàng săn sóc Lưu Vân tiên tử, đằng khác thì dụ dỗ ỡm ờ với quận chúa Trường Ninh. Đương nhiên hắn ta phải dỗ dành quận chúa Trường Ninh, dù sao nàng cũng là người mang tới tiền tài cho hắn ta, không thể thiếu trong thời điểm hiện tại.

Hắn ta thăm dò giới hạn của Trường Ninh vài lần, phát hiện người này khăng khăng một mực với hắn ta tới độ khiến chính bản thân hắn cũng phải ngạc nhiên… Có người ngốc nghếch này thế mà lại có thể vì hắn ta mà không để lại cắc bạc nào cho hai người đệ muội mình.

Hắn ta cố ý đối xử lạnh nhạt, chỉ tỏ ra quan tâm dịu dàng khi đối phương mang bạc tới, quả nhiên người này bắt đầu liên tục đưa bạc cho hắn ta, thậm chí còn đi khắp nơi nã tiền để trợ cấp cho hắn ta.

Chuyện này khiến hắn ta không khỏi thấy lâng lâng vì sức hấp dẫn của bản thân.

Cứ thế vừa ảo tưởng về tương lai quyền thế mà Lưu Vân mang lại, vừa hưởng thụ vật chất và lòng hư vinh mà Trường Ninh cho hắn ta, ba năm này quả đúng là cực kỳ hạnh phúc với Tô Tuấn Chi.

Nhưng hạnh phúc này, lại sắp tan biến trước mắt hắn ta.

Thấy Ninh Ánh Hàn cầm mỗi tờ giấy bán thân của Lưu Vân, tim hắn ta đánh thịch một cái.

Sao lại trùng hợp thế! Liếc thấy Lưu Vân đang đi về phía này qua khóe mắt, tim hắn ta lại càng muốn thồn lên cổ họng. Mỗi lần Ninh Ánh Hàn tới đây, hắn ta đều cố ý bảo Lưu Vân tránh đi, nói mỹ miều là không muốn để Lưu Vân giáp mặt với Ninh Ánh Hàn rồi chịu ức hϊếp, trên thực tế là vì sợ Ninh Ánh Hàn nhìn thấy tướng mạo của Lưu Vân sẽ liên tưởng tới Đại trưởng công chúa.

Mấy năm nay, hắn vẫn luôn căn dặn Lưu Vân không được bước chân ra khỏi cửa, sợ nàng ta ra phố sẽ bị người khác nhận ra rồi phá hủy kế hoạch của hắn.

Nhưng lần này, chắc do mấy tên thị vệ tới phòng Lưu Vân lục soát nên nàng ta mới tới đây hỏi xem có chuyện gì xảy ra.

Ninh Ánh Hàn đứng đối mặt với Tô Tuấn Chi, thấy rõ ánh mắt hoảng hốt của hắn ta. Không cần ngoảnh lại, nàng cũng đoán được Lưu Vân tiên tử đang tới. Nàng phe phẩy tờ giấy bán thân trong tay: “Chà, Tô Tuấn Chi, tên khốn nhà ngươi thất đức quá thể, rõ ràng yêu thương Lưu Vân tiên tử như thế mà còn giấu giấy bán thân của người ta đi?”

Nàng châm ngòi thẳng thừng như thế, Lưu Vân đằng xa vừa nghe, nhịp bước bỗng khựng rõ, Tô Tuấn Chi thấy hụt một hơi.

Hắn ta có miệng cũng khó mở lời, hắn ta vốn định biểu diễn màn xé bỏ giấy bán thân trước mặt Lưu Vân để chứng tỏ tình cảm của mình son sắt tới độ nào, khiến nàng ta mang ơn mình.

Khốn nỗi chẳng hiểu Lưu Vân nghĩ thế nào mà trước giờ luôn hờ hững với hắn ta, không hề bị hắn ta làm cảm động tới rưng rưng nước mắt như hắn ta tưởng, mấy câu như tiểu nữ từ giờ xin làm trâu làm ngựa cho ngài gì đó lại càng không có.

Trong hoàn cảnh ấy, đương nhiên hắn ta phải giữ khư khư tờ giấy bán thân của Lưu Vân, chờ tình cảm bồi dưỡng khá khẩm hơn lại oanh liệt xé bỏ tờ giấy này trước mặt nàng ta.

Nhưng kế hoạch này của hắn ta chắc chắn thất bại.

Bên này, Lưu Vân tiên tử đã bước vào phòng, thứ lọt vào tầm mắt nàng ta đầu tiên là người con gái đang đứng giữa sảnh tiếp khách, nàng mặc bộ váy đỏ rực, đang vênh mặt hất hàm sai khiến mọi người.

Đúng lúc người con gái này quay đầu lại nhìn nàng ta, sau khi chạm mắt nhau, cả hai đều sửng sốt.

“Vân Nhi, là cô?”

“Ân nhân?”

Rõ ràng Tô Tuấn Chi không theo kịp diễn biến câu chuyện, hắn hoang mang nhìn hai người với vẻ băn khoăn.

Chuyện này kể ra cũng đơn giản. Mấy năm trước, thuở Ninh Ánh Hàn mới vào kinh có tình cờ thấy cảnh một gã đàn ông đang đánh đập một cô nương, thế mà hàng xóm lại bàng quan đứng nhìn như đã quen từ lâu, may nhờ có Ninh Ánh Hàn phái người đi cản lại. Hỏi ra mới biết, gã đàn ông kia là dân cờ bạc, thiếu nợ người ta nên muốn bán nữ nhi đổi bạc, phu nhân không đồng ý nên bị gã đàn ông bạo hành.

Năm đó Ninh Ánh Hàn khá là có tinh thần trượng nghĩa, nàng lập tức cho người đàn bà kia một số tiền để bà ta dẫn nữ nhi rời đi.

Lúc ấy, đôi mẫu tử nọ vô cùng cảm kích Ninh Ánh Hàn, vì nữ nhi đó đúng là trông rất xinh đẹp, không hiểu sao lại khiến nàng trông khá quen mắt nên Ninh Ánh Hàn luôn nhớ rõ diện mạo nàng ta.

Có ai ngờ được, họ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

“Vân Nhi, sao ngươi lại…” Ninh Ánh Hàn không nói hết câu, nhưng Lưu Vân tiên tử đã hiểu ý nàng.

Lưu Vân thở dài: “Khi xưa gia mẫu mang tôi về nhà thân mẫu, nhưng chưa ở được một tháng thì gia phụ đã tìm tới, quỳ xuống van xin bà ấy, nói mình sẽ cải tà quy chính, cũng đã trả hết nợ nần, muốn đón bà ấy về sống thật tốt. Gia mẫu nhất thời mềm lòng, tin lời ông ta.”

Nàng ta không nói gì thêm, nhưng Ninh Ánh Hàn cũng đoán được nhưng chuyện xảy đến sau đó. Trên đời này, thứ không đáng tin nhất chính là lời hứa hẹn của dân cờ bạc.

Hai người nhìn nhau, nhất thời im lặng không nói gì.

Lúc này, Tô Tuấn Chi lại muốn sấn tới thể hiện: “Vân Nhi, đừng buồn, nếu không vì phụ thân nàng thì nàng cũng sẽ không gặp được ta, phải không?”

Ninh Ánh Hàn nhìn ánh bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, với trình độ ăn nói như vậy, sao mà lại có nhiều cô nương thích hắn ta như thế theo như sách nói?

Chẳng lẽ hắn ta ảo tưởng sức mạnh đến độ cảm thấy ai gặp được hắn ta chính là may mắn ngút trời, cho dù vì vậy mà phải lưu lạc phong trần cũng đáng giá?

“Cảm tạ công tử rủ lòng thương.” Lưu Vân cúi đầu đáp.

“Khách sáo với ta làm gì.” Tô Tuấn Chi nắm lấy tay Lưu Vân, thật ra hắn làm vậy là cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ Ninh Ánh Hàn, ai bảo hôm nay nàng không nghe lời như trước kia.

Nắm một hồi, hắn ta còn liếc trộm vẻ mặt Ninh Ánh Hàn, muốn nhìn xem trên ấy có hiện vẻ thương tâm đau khổ như hắn ta đoán không.

Ninh Ánh Hàn nhìn vẻ mặt khoái trá của Tô Tuấn Chi, nhất thời câm nín. Tên khốn này rốt cuộc ảo tưởng tới độ nào mà không nhận ra vẻ chiếu lệ của Lưu Vân chứ.

“Mấy năm qua cực khổ cho cô rồi.” Ninh Ánh Hàn cảm than: “Cứ phải vờ vịt với một tên đàn ông dầu mỡ giữ giấy bán thân của mình.”

Kể ra thì tên Tô Tuấn Chi này đúng là không phải hạng tốt lành gì, đã sớm biết Lưu Vân là con gái của Đại trưởng công chúa, thế mà lại giấu giếm không nói. Hắn ta toan tính rất rõ, bây giờ hắn ta chỉ có cái danh tú tài, mà triều đình không có tiền lệ cho tú tài làm quan. Dù Đại trưởng công chúa có nguyện ý nâng đỡ hắn ta thì Thánh thượng cũng chưa chắc chịu phá lệ vì hắn ta. Nếu sau khi đề danh bảng vàng hắn ta mới lôi chuyện này ra, nhất định có thể nhân dịp này khiến Thánh thượng ban cho hắn ta một chức quan tốt, như thế sẽ đạt được lợi ích lớn nhất, cứ thế kéo dài chuyện này những ba năm.

Trong ba năm ấy, hắn ta vẫn luôn dùng thái độ của kẻ ban ơn đối xử với Lưu Vân.

May mà trong sách viết kỳ thi mùa xuân năm nay hắn ta sẽ đỗ đạt, nếu không hết ba năm nay đến ba năm khác, chẳng biết Đại trưởng công chúa phải chịu nỗi khổ nhớ con tới bao giờ.

Tô Tuấn Chi nín thở, trước kia sao hắn ta không phát hiện Ninh Ánh Hàn lại đáng ghét như thế, hắn ta đảo tròng mắt, chắn trước mặt Lưu Vân: “Quận chúa có gì thì cứ trút vào ta, đừng khó dễ Vân Nhi.”

“Quận chúa?” Ninh Ánh Hàn hoang mang chớp mắt: “Quận chúa Trường Ninh?!”

Năm đó, Ninh Ánh Hàn cứu nàng ta nhưng không tiết lộ thân phận, đến lúc này nàng ta mới biết đối phương chính là quận chúa Trường Ninh mặt dày mày dạn hay gây chuyện lung tung trong miệng Tô Tuấn Chi.

Ninh Ánh Hàn đoán được vì sao nàng ta ngạc nhiên, gật đầu với nàng ta rồi cho nàng một ánh mắt trấn an, mới nói tiếp với Tô Tuấn Chi: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta không định khó dễ gì Vân Nhi, người ta muốn tính sổ là ngươi.”

Tô Tuấn Chi lại bị nàng nói cho á họng, há miệng thở dốc, toan nói gì đó. Ninh Ánh Hàn cũng không thèm ngó đến hắn ta, chỉ nhìn sang bọn thị vệ nói: “Lục soát sao rồi?”

“Bẩm quận chúa, sắp xong rồi ạ.” Phụ Tuyết trả lời, dù sao những thứ đáng giá nhất chính là số ngân phiếu và khế đất nọ.

Thương Sơn lại có vẻ không hài lòng: “Quận chúa, tôi thấy mấy món trang trí cũng rất đáng bạc.”

Ninh Ánh Hàn nhìn theo ánh mắt hắn: “Phải, mấy vật trang trí bằng bạc còn giá trị, dọn đi, cái bình Hồ Xuân bằng ngọc trông cũng không tồi, bê đi, còn cả bức tranh chim đậu nhành hoa trên tường nữa, cũng lấy cả đi.”

Nàng tùy ý chỉ mấy thứ, Tô Tuấn Chi đứng một bên đau lòng muốn hộc máu. Sau khi có tiền, hắn ta bèn mua chút đồ trang trí và tranh chữ để trang trí sảnh tiếp khách, để khách khứa tới nhìn cho có thể diện. Bây giờ Ninh Ánh Hàn rất tinh mắt, mấy thứ nàng chỉ đều là thứ quý nhất, bảo sao hắn ta không đau lòng.

Ninh Ánh Hàn lại chỉ thêm hai món, rồi vỗ vỗ tay: “Được rồi, tầm ấy thôi.”

Nhưng Thương Sơn rất hận Tô Tuấn Chi, lúc này lại lên tiếng: “Quận chúa, ta thấy bộ bàn ghế bằng gỗ lê vàng cũng rất giá trị.”

Tô Tuấn Chi tức tới nỗi suýt nữa thì nhào tới bịt miệng Thương Sơn lại.

“Dọn bộ bàn ghế này khá phiền.” Tô Tuấn Chi vừa thở phào nhẹ nhõm thì nghe Ninh Ánh Hàn nói: “Đập bỏ.”

“Vâng.” Thương Sơn không hề che giấu vẻ hưng phấn mà đi đập, Ninh Ánh Hàn bất giác bị hắn chọc cười, hắn đúng là không muốn để lại chút đồ đáng giá nào cho Tô Tuấn Chi.

Nụ cười của Ninh Ánh Hàn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tô Tuấn Chi, mặt hắn ta méo hẳn đi: “Quận chúa, nàng đừng có khinh người quá đáng!”

“Nếu ta đoán không sai, bộ bàn ghế đó được mua bằng bạc của ta.” Ninh Ánh Hàn liếc hắn một cái, bảo đảm hắn ta đã nhận ra sự khinh miệt trong đó mới nói tiếp, “Ta đập đồ mua bằng bạc của ta, có chỗ cho ngươi xen miệng? Ngươi nhập vai cũng sâu thật đấy.”

Tô Tuấn Chi lại bị nghẹn trong cổ họng.