“Đi theo ta.” Ninh Ánh Hàn ngắt lời mụ đàn bà đang lải nhải trước mặt.
Bà vυ' già thoáng ngẩn ra, bà ta đã ở chung với người trước mắt hai năm, thế mà đây là lần đầu tiên thấy nàng quả quyết như vậy, giọng điệu không khác gì đang ra lệnh cho bà ta.
Bà ta bất giác ngoan ngoãn theo bước nàng.
Vào đến phòng, Ninh Ánh Hàn cầm túi tiền Khổ Hạ vừa mang tới, rút một tờ ngân phiếu ra, đẩy tới trước mặt bà vυ' già.
“Một… một trăm lượng? Cho tôi sao?” Bà vυ' già thấy hơi khó tin, trước giờ vị Ninh cô nương này rất xét nét chuyện tiền nong. Số bạc lần nào xin được, phần lớn đều đưa cho Tô công tử, chỉ để lại một ít để mua quần áo phấn son cho mình, một hào cũng không nỡ cho bà ta.
Bà vυ' già này là Tô công tử thuê để chăm lo cho Ninh Ánh Hàn, nhưng vị công tử này nào có đếm xỉa gì nàng.
Tiền mua đồ ăn được Tô công tử gộp luôn vào tiền công hàng tháng trả cho bà ta, mỗi quý chỉ có mấy lượng bạc, thế thì sao ăn được đồ ngon?
Bà vυ' già thầm oán trách Ninh Ánh Hàn, thấy đầu óc cô nương này chẳng ra làm sao.
Lúc đầu bà ta từng khuyên Ninh cô nương đừng đưa hết tiền cho Tô công tử mà hãy giữ chút để lo liệu cho bản thân.
Nhưng hễ nhắc tới chuyện này là đối phương lại nhìn bà đầy vẻ cảnh giác, chưa nói được hai câu đã nước mắt ngắn nước mắt dài, làm như bà ta ức hϊếp nàng không bằng.
Dần dà, bà ta chẳng buồn quản nữa.
Thậm chí có lần bà ta nhắc Ninh Ánh Hàn chi tiền để mua đồ ăn, đối phương bèn cất hết bạc và trang sức đáng tiền rồi khóa lại, như thể bà ta sắp cướp đoạt tài sản của nàng vậy.
Mấy năm nay, bà ta từ chút thương hại ban đầu, cuối cùng bị vị Ninh cô nương đầu óc khác người này giày vò mãi, thành ra ngoài sự ghét bỏ dành cho nàng thì chẳng còn cảm xúc gì khác.
“Không sai.” Ninh Ánh Hàn lại rút một tấm ngân phiếu nữa ra, đặt trước mặt bà ta, “Nếu bà trả lời ta mấy câu hỏi, thì số tiền này cũng là của bà.”
“Được được, ngươi hỏi đi.” Bà vυ' già vội vã nhận lời.
“Trong ba năm qua, đã có chuyện gì xảy ra với ta, bà hãy kể hết cho ta nghe, không được bỏ sót bất cứ điều gì.” Thấy vẻ ngờ hoặc, định nói lại thôi của bà vυ' già, Ninh Ánh Hàn bèn giơ tay ngăn lại: “Đừng hỏi lời thừa, cứ trả lời ta là được.”
“Vâng.” Bà vυ' già nuốt sự hiếu kỳ vào bụng; “Vậy bắt đầu từ chuyện Ninh cô nương cô thích Tô công tử nhé?”
“Chuyện này bà cũng biết?” Ninh Ánh Hàn cứ ngỡ bà ta chỉ biết những chuyện kể từ khi nàng đến sống tại biệt viện này.
“Ôi chao, đương nhiên tôi biết, chuyện suốt mấy năm nay của Ninh cô nương có ai mà không biết đâu?” Nói một đoạn, có vẻ như sợ Ninh Ánh Hàn hối hận, rút lại ngân phiếu rồi tùy tiện túm một người qua đường để hỏi miễn phí, bà ta vội vàng kể lể: “Lúc trước Ninh cô nương ngươi một lòng thích Tô công tử, nhưng Tô công tử lại phải lòng Lưu Vân tiên tử chốn làng chơi, thế là ngươi bèn bắt chước cách ăn mặc trang điểm của Lưu Vân tiên tử, mong Tô công tử sẽ để mắt tới mình…”
Bà vυ' già kể sạch những chuyện mà bà ta biết.
Từ chuyện nàng nơi nơi bắt chước một cô gái bán hoa, cho tới chuyện nàng cho Tô công tử hết gia tài, rồi vì chuyện này mà khiến Tô công tử cảm động, cho nàng vào sống trong biệt viện, nhưng vì không muốn Lưu Vân đau lòng nên không chịu chạm vào nàng, cũng chẳng bao giờ tới thăm nàng.
Đến cả chuyện nàng đã hủy hôn với vị hôn phu cũ Tần Tuyên.
Nghe tới đây, hàng mi Ninh Ánh Hàn rung rung.
Kể chuyện nàng làm mất hết thể diện của quý nữ, trở thành trò cười kinh thành.
Kể chuyện sau khi nàng cho Tô công tử hết gia tài, mấy tháng sau lại lấy được một khoản kếch xù. Lúc nàng vui, bà vυ' già có hỏi từ miệng nàng được rằng, khoản tiền kia là sau khi Tấn vương biết chuyện của nàng đã phái người mang mấy vạn lượng bạc cho Ninh Thành Lan và Ninh Niệm Noãn, nhưng dẫu sao hai đứa chúng nó chỉ là trẻ con, nàng mới nói dăm ba câu đã lừa được số bạc đó.
Kể chuyện số tiền đó cũng chẳng nằm trong tay nàng lâu, ngoảnh đi ngoảnh lại nàng đã đưa cho Tô công tử để đổi lấy chút dịu dàng thoáng qua của hắn ta.
Kể chuyện mấy năm qua nàng cứ đi đòi tiền Ninh Niệm Noãn suốt, nếu nàng ấy không cho thì nàng sẽ làm ầm lên.
…
Kể rất nhiều rất nhiều chuyện.
Đưa ngân phiếu cho bà vυ' già rồi mời bà ta ra ngoài xong, giọt lệ nóng cuối cùng cũng không kiềm được mà lăn xuống má Ninh Ánh Hàn.
Nàng cho phép mình yếu đuối một lát rồi lau khô dòng nước mắt.
Quận chúa Trường Ninh trước giờ luôn là một người mang tinh thần thép, bây giờ nàng đã quay lại thì phải giải quyết cục diện rối rắm này mới được.
Ninh Ánh Hàn bắt đầu lục lọi trong phòng. Theo những gì bà vυ' già vừa kể, vì cái kẻ Lưu Vân tiên tử mà tên Tô công tử yêu thích mặc đồ trắng, nên “nàng” cũng bắt chước theo, còn đem tất cả quần áo trang sức có màu sắc rực rỡ trong Vương phủ đi cầm cố hết.
Giờ Ninh Ánh Hàn tìm kiếm, quả nhiên thấy trâm cài, vòng tay trong hộp trang sức đều thiên về màu trắng, mà mớ quần áo lộn xộn trong hòm cũng toàn những bộ màu nhạt.
Cuối cùng, nàng cũng tìm được đồ vật mình muốn dưới đáy hòm. Đó là một lệnh bài bằng đồng, có lẽ linh hồn kia không biết nó là gì, lại thấy nó chẳng đáng mấy đồng nên tiện tay ném vào hòm.
Nàng cầm chiếc lệnh bài kia toan đi ra ngoài, bà vυ' già kia trông thấy nàng, ngập ngừng muốn nói gì đó lại thôi, chỉ bĩu môi im lặng.
Cứ tưởng hôm nay cô nàng này đã tỉnh ra chút, ai ngờ lại vội vã chạy tới trước mặt Tô công tử dâng tiền nữa rồi.
__________________________
Nơi Ninh Ánh Hàn muốn tới, là chỗ sầm uất nhất kinh thành.
Nàng thong thả nện bước, nhìn ngắm cảnh vật hai bên đường, muốn xem xem mấy năm nay kinh thành có gì thay đổi không.
Lúc đi ngang một con phố, nàng bỗng khựng lại.
Con phố này nàng rất quen thuộc, là nơi phủ Tần Quốc công tọa lạc. Tần Tuyên, vị hôn phu cũ của nàng chính là thế tử của phủ Tần Quốc công.
Tuy mấy năm trước hai người đính ước là để nàng bày tỏ lòng trung thành với Thái hậu, chứng minh mình quyết tâm muốn ở lại kinh thành, nhưng nàng và Tần Tuyên, quả đúng là yêu nhau thật.
Không biết hành động của “nàng” có làm Tần Tuyên tổn thương lắm không.
Nghĩ đến đây, rốt cuộc không dằn lòng được, Ninh Ánh Hàn bèn rảo bước đi tới trước cổng phủ Tần Quốc công, gõ mấy tiếng.
Người gác cổng mở cửa, trông thấy nàng thì mặt lộ vẻ mất kiên nhẫn hỏi: “Chẳng phải đã bảo ngươi vào bằng cửa hông à? Sao hôm nay lại tới cổng chính?”
Ninh Ánh Hàn nhất thời không biết đáp lời thế nào, vì lúc trước khi nàng tới phủ Tần Quốc công, có bao giờ không vào bằng cổng chính đâu?
Người gác cổng chẳng buồn chờ nàng trả lời mà nói tiếp: “Chờ đó đi, tôi đi gọi người ra cho ngươi.”
Ninh Ánh Hàn hoang mang chớp mắt, gọi người? Sao không phải là bẩm báo?
Một lát sau, thấy người tới, nàng mới hiểu tại sao lại là gọi người, người được gọi tới đương nhiên không phải là thế tử phủ Tần Quốc công, mà là gã sai vặt theo hầu chàng.
“Mặc Nghiên?” Ninh Ánh Hàn đã từng gặp gã sai vặt này.
Mặc Nghiên nhìn nàng một cái, trên mặt chẳng tỏ vẻ gì, đưa cho nàng một túi tiền: “Cầm tiền biến nhanh đi.”
Ninh Ánh Hàn không nhận: “Thế tử nhà ngươi có trong phủ không?”
“Quận chúa ăn nói cho cẩn thận, ngươi hẳn nên gọi ngài ấy là Quốc công gia.” Mặc Nghiên không những lộ vẻ mặt lạnh tanh mà giọng điệu cũng rất xa cách.
“Quốc công…” Ninh Ánh Hàn đột nhiên ngẩng đầu, “Lão quốc công ngài ấy… đã qua đời?”
Cuối cùng nét mặt Mặc Nghiên cũng thay đổi, lộ rõ vẻ châm chọc: “Cả chuyện này mà quận chúa cũng không nhớ? Cũng phải, lúc lão quốc công và phu nhân mất, quận chúa đang bận chàng chàng thϊếp thϊếp với cái tên họ Tô kia mà.”
“Quốc công phu nhân cũng…”
“Lúc lão quốc công và phu nhân đi xe ngựa ra ngoài thành, gặp phải bất trắc rơi xuống vực, công tử thương tâm khôn xiết, thế mà vị hôn thê là ngươi lại không ở bên ngài ấy. Năm xưa lão quốc công và phu nhân đối đãi với ngươi như con gái ruột, vậy mà ngay cả tang lễ của họ ngươi cũng chẳng đến dự.”
“…” Ninh Ánh Hàn lúc này đã hiểu rõ, trong tất cả những gì mà nàng đánh mất ba năm qua, có những thứ không cách nào tìm về được.
“Khi công tử gồng mình lo liệu tang lễ xong xuôi, dành thời gian đi tìm ngươi, ngươi đoán xem ngài ấy thấy gì?” Mặc Nghiên nhìn nàng chằm chằm, giọng nói đã mất đi vẻ bình tĩnh, thay vào đó là sự phẫn nộ tột độ: “Thấy ngươi và cái tên họ Tô kia đang thủ thỉ tâm sự dưới trăng, ngươi có nhớ ngươi đã nói gì không? Không nhớ cũng không sao, vì ngày hôm đó tôi đi theo công tử, từng câu từng chữ ngươi nói vẫn hằn trong đầu tôi đây!”
Ninh Ánh Hàn lùi về sau một bước, Mặc Nghiên lại áp sát tới: “Ngươi chê công tử không đáng một đồng, bảo ngài ấy chẳng bằng cọng lông của tên họ Tô kia. Tô Tuấn Chi hỏi ngươi, phủ Tần Quốc công có quyền có thế, ngươi hủy hôn không sợ họ trả thù sao? Ngươi nói, lão quốc công đã qua đời, một tên nhãi ranh tóc còn để chỏm như Tần Tuyên sao có thể cáng đáng nổi phủ Quốc công, sao phải sợ hắn? Ngươi có biết hôm đó ngài ấy về đã lên cơn sốt cao rồi bị bệnh hơn nửa tháng trời không? Ngài ấy vừa mất phụ mẫu, dù là giả dối chăng nữa thì ngươi cũng nên an ủi hai câu chứ?”
“Nực cười là, sau đó khi ngươi tới đây, ngài ấy vẫn khấp khởi mong đợi, nhưng ngươi tới là để vay tiền, ngài ấy ngỡ ngươi có chuyện khó xử, cho ngươi vay một vạn lượng bạc, có ai ngờ, chớp mắt sau ngươi đã đưa hết số tiền đó cho tên Tô công tử của ngươi!” Mặc Nghiên nói tiếp: “Từ đó về sau, Quốc công ra lệnh, nếu ngươi còn tới thì đừng báo cho ngài ấy. Tôi cứ tưởng mặt ngươi không dày đến nỗi lại đến, nhưng da mặt của quận chúa quả nhiên dày tới mức phận nô tài như tôi không tưởng tượng nổi, tháng nào cũng tới đòi tiền, không cho thì sẽ đứng trước cổng gào khóc, ngươi xem phủ Tần quốc công là nơi phát bạc hàng tháng của ngươi à?”
Từng chữ từng chữ của Mặc Nghiên đều rỉ máu. Thấy sắc mặt Ninh Ánh Hàn dần tái đi, cuối cùng gã cũng cảm thấy chút khoái trá: “Vậy nên, tôi xin trả lời câu hỏi vừa rồi của quận chúa, quốc công không ở trong phủ, mà cho dù có ở thì ngươi cũng đừng mong gặp được ngài ấy.”
Gã ném túi tiền xuống chân Ninh Ánh Hàn: “Cầm tiền cút đi.”
Rồi gã xoay người bước đi, cổng lớn phủ Tần Quốc công sau lưng gã đóng sầm lại.
Ninh Ánh Hàn quả thực bội phục tố chất tâm lý của mình, đến độ này mà nàng vẫn không ngã quỵ, thậm chí còn nhoẻn môi cười khổ được.
Sau một lúc đứng chôn chân ở đó, nàng ngồi xổm xuống, nhặt túi tiền Mặc Nghiên ném xuống đất lên, phủi bụi đi, rồi treo nó lên cổng.
Làm xong đâu đó, Ninh Ánh Hàn lùi về sau hai bước, chăm chú nhìn tấm biển phủ Tần quốc công hồi lâu, rồi khuỵu gối hành lễ mà con cháu dành cho bậc bề trên.
Sau đó, nàng xoay lưng, cất bước rời đi rất kiên định.
Nàng không hề nhận ra, cuối con phố, có một bóng hình đang đăm đắm dõi theo nàng.