“Xin đừng tới tìm Nhị tiểu thư đòi bạc nữa, tình cảnh của cô ấy ở nhà chồng ra sao đâu phải cô không biết. Cô là tỷ tỷ ruột của cô ấy, sao lại không xót thương cô ấy chút nào vậy?”
Giọng nói này nghe quen quen. Đầu óc Ninh Ánh Hàn vẫn còn mù mờ, nàng ngẩng lên nhìn, người đang nói chuyện với nàng là Khổ Hạ, nha hoàn hầu hạ em gái nàng.
Khổ Hạ vào phủ Tấn vương từ tấm bé, tên nàng ta là do Ninh Ánh Hàn đặt lại cho.
Khổ Hạ trước giờ luôn cung kính với Ninh Ánh Hàn, từ bao giờ mà nàng ta lại dám dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với nàng? Tuy đầu óc Ninh Ánh Hàn hỗn loạn, nhưng nàng vẫn nhận ra điều bất thường.
Thấy nàng không nói gì, Khổ Hạ thở dài rồi đặt thứ đang cầm trong tay lên bàn: “Quận chúa tự lo liệu cho tốt đi.”
Sau khi Khổ Hạ đi, Ninh Ánh Hàn mới từ từ thoát khỏi trạng thái hoang mang.
Nàng nhanh chóng nhận ra, căn phòng này không phải là khuê phòng của nàng, mà trông đơn sơ hơn nhiều.
Một cái giường, một chiếc bàn, một chiếc ghế, một cái tủ, một bộ bàn trang điểm, và một ít y phục bỏ lộn xộn trong chiếc hòm ở góc tường, đó là toàn bộ vật dụng trong căn phòng này.
Nàng soi mình vào chiếc gương đồng trên bàn trang điểm, trong gương hiện ra hình ảnh một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành mặc một bộ y phục màu trắng, dáng người mảnh khảnh, khóe mắt hoen đỏ có vẻ vì mới khóc xong, đúng là nhìn mà thương.
Ninh Ánh Hàn hít hà một hơi.
Đây là thân thể của nàng, nhưng lại không mang dáng vẻ mà nàng nên có.
Quận chúa Trường Ninh của phủ Tấn Vương, luôn mặc váy đỏ, tươi tắn rạng ngời, từng làm biết bao trái tim thiếu niên mê đắm, sao lại trông yếu đuối, đáng thương khôn xiết thế này.
Nhưng Ninh Ánh Hàn nghĩ một chút, nàng biết hết thảy mọi chuyện là thế nào…
Từng có một linh hồn đến từ thế giới khác chiếm đoạt thân thể của nàng.
Hóa ra đây không phải là mơ, nàng thật sự đã trải qua những chuyện ấy.
______________________________
Mấy năm qua, ý thức của Ninh Ánh Hàn có vài lần thức tỉnh trong chốc lát, nhưng nàng không cách nào điều khiển nổi cơ thể mình, chỉ biết trơ mắt nhìn kẻ tự xưng là “người xuyên không” kia dùng thân thể của nàng để làm những chuyện mà nàng không muốn.
Tử bất ngữ quái lực loạn thần.*
*Đây là một câu trong trong tác phẩm Luận ngữ của Khổng Tử, có nghĩa Khổng Tử không bàn chuyện quái lạ, bạo lực, phản loạn, thần linh. Vì cớ đó có người cho rằng Khổng Tử theo phái vô thần, ở đây hàm ý Ninh Ánh Hàn trước kia cũng không tin mấy chuyện tâm linh này.
Nếu không phải nàng đã trải qua những chuyện này, nàng thật sự không thể tin là chúng đã xảy ra.
Ninh Ánh Hàn đi tới trước bàn, cầm thứ Khổ Hạ vừa đặt xuống lên. Đó là một túi tiền, bên trong có một ít bạc vụn và mấy tờ ngân phiếu.
Cộng hết vào thì tầm mấy trăm lượng, không được xem là nhiều, chí ít là với Ninh Ánh Hàn của quá khứ thì không xem là nhiều.
Nhưng bây giờ, nàng đảo mắt khắp căn phòng đơn sơ này, hiển nhiên với người ở một nơi như thế này mà nói thì đây quả là một khoản kếch xù.
Ninh Ánh Hàn ngẫm lại lời Khổ Hạ vừa nói. Theo lời nàng ta thì nàng có thể thầm đoán ra số tiền này là do mình đã tới đòi muội muội Ninh Niệm Noãn nên mới có.
Rốt cuộc linh hồn kia đã dùng thân thể của nàng làm những gì, mà khiến một quận chúa như nàng phải lưu lạc tới độ này?
Quan trọng hơn là… Khổ Hạ vừa nhắc tới tình cảnh ở nhà trượng phu của Ninh Niệm Noãn…muội ấy đã kết hôn?!
Rốt cuộc là đã trôi qua bao nhiêu năm?
Nàng mở cửa phòng ra, bên ngoài là một khoảnh sân bé tí ti. Trong sân còn có hai gian khác, hình như một gian là phòng bếp, trước cửa có một người đàn bà khoảng năm mươi tuổi đang ngồi rửa rau.
“Này dì ơi… Làm phiền chút.” Ninh Ánh Hàn cất tiếng gọi.
Người nọ ngẩng lên nhìn Ninh Ánh Hàn một cái, rồi chẳng buồn đếm xỉa tới nàng nữa mà cúi đầu tiếp tục rửa rau, rồi hỏi lại nàng bằng giọng khó chịu: “Tôi bảo này Ninh cô nương, ngươi lại tính giở trò gì?”
“Ta muốn hỏi chút, năm nay là năm nào vậy?”
Người đàn bà kia nhìn nàng đầy khó hiểu: “Năm Nguyên Bình 21, có phải đầu óc ngươi hỏng rồi không?”
Năm Nguyên Bình 21… Ninh Ánh Hàn lùi về sau một bước…
Ba năm, những ba năm.
Từ mười sáu tới mười chín tuổi.
Từ một quận chúa cao cao tại thượng, đến một cô nương sống trong căn nhà rách nát, bị một bà vυ' già mặc sức quát tháo.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Vậy… Cho hỏi, đây là đâu vậy?”
“Còn là đâu được nữa?” Người đàn bà nọ cười giễu: “Đương nhiên là biệt viện* của Tô công tử.”
*Biệt viện ở đây thường là nhà nhỏ nằm kế bên nhà chính hoặc ở một nơi cách xa nhà chính, không có nghĩa giống như biệt viện (biệt thự, dinh thư) trong tiếng Việt.
“Tô công tử?” Ninh Ánh Hàn bất giác lặp lại.
“Hừ, sao hả? Ngươi đừng nói là ngươi không quen Tô công tử nhé, mấy năm nay không biết ai ngày nào cũng bám đít Tô công tử đâu, đã thế còn vào sống trong biệt viện của người ta chẳng danh chẳng phận.” Người bàn bà nọ cười khẩy một tiếng: “Vương phủ cũng thật là hay, thế mà lại dạy ra một cô ả mất nết đến thế, nếu con gái tôi mà dám làm vậy thì chắc tôi đánh gãy chân nó rồi.”
“…”
Ninh Ánh Hàn siết chặt nắm tay mới đè xuống được cõi lòng dậy sóng. Hoàn cảnh sau khi tỉnh lại và những điều nàng nghe được khiến nàng chỉ muốn òa khóc nức nở.
Nhưng nàng không cho phép bản than mình làm chuyện thất lễ như vậy trước mặt người lạ.
Vả lại, chuyện gấp gáp nhất bây giờ là hiểu rõ tình hình trước mắt.
Khi Ninh Ánh Hàn mở miệng lần nữa, trừ chút run rẩy trong giọng nói thì không nghe ra bất cứ cảm xúc hỗn loạn nào khác: “Vậy xin hỏi, bà có biết muội muội ta, Nhị tiểu thư phủ Tấn vương đã gả cho ai không?”
Nhưng người đàn bà nọ lại lờ đi mà nói tiếp: “Tô công tử có đối xử lạnh nhạt với ngươi thì ngươi cũng đừng lấy ta ra làm trò đùa chứ, muội muội ngươi lấy ai lẽ nào ngươi không biết? Chẳng phải là Tam công tử nhà Xương Bình Hầu sao?”
Nói xong, bà ta hắt chậu nước vừa rửa rau xuống bậc thềm. Ninh Ánh Hàn không tránh nên chỗ nước bẩn kia dính hết vào giày và mép váy nàng.
Người đàn bà nọ chỉ chăm chăm đi vào bếp.
Ninh Ánh Hàn đứng sững ra đó, thấy lạnh thấu xương lan khắp người.
_______________________
Đất phong của Tấn vương ở U Châu, chỉ có một con trai và hai con gái ở kinh thành. Tấn vương thế mạnh, hễ ai sáng suốt thì đều hay, đương kim Hoàng đế muốn giữ mấy đứa con của ông trong kinh là để làm con tin.
Năm đó Thái hậu lấy cớ muốn gặp cháu trai cháu gái, cho vời con cái Tấn vương vào kinh vui vầy.
Nghe tin, Ninh Ánh Hàn đã chủ động yêu cầu theo đệ đệ và muội muội của nàng vào kinh.
Khi ấy, đệ đệ nàng là Ninh Thành Lan mới lên tám, còn muội muội là Ninh Niệm Noãn cũng chỉ mười ba. Một đứa thì ngây thơ, còn đứa kia quá nhu mì, người làm trưởng tỷ như nàng sao có thể yên tâm.
Thế tử của Tấn vương chắc chắn không thể vào kinh, thế thì để người làm chị là nàng hộ tống hai em vậy.
Lúc mới đến kinh thành, giới quyền quý nơi này đâu để mấy đứa bé tới làm con tin vào mắt.
Nhưng Ninh Ánh Hàn thật sự rất thông minh, vừa vào kinh mấy tháng đã lấy lòng được Thái hậu, được phong Quận chúa đã đành, mà Thánh thượng còn ban thưởng cho tỷ đệ nàng phủ đệ mà năm xưa Tấn vương từng sống khi còn ở kinh.
Thấy thái độ của Thái hậu và Thánh thượng đổi khác, địa vị của mấy đứa bé nhà họ Ninh cũng nước lên thuyền lên, trong kinh không còn ai dám ức hϊếp họ nữa.
Nhưng Ninh Ánh Hàn vẫn chưa thỏa mãn, mục đích khiến nàng khăng khăng vào kinh là để đổi lấy một cơ hội về nhà cho muội muội.
Ninh Thành Lan đã vào kinh, đương kim Hoàng thượng không đời nào cho cậu về, nhưng Ninh Niệm Noãn thì vẫn có cơ may.
Niệm Noãn quá ngây thơ, tính tình lại hiền lành dễ bị bắt nạt, Ninh Ánh Hàn không yên tâm để nàng ấy ở lại chốn ăn thịt người như kinh thành, càng không muốn nàng ấy gả cho trượng phu ở kinh thành. Nếu Ninh Niệm Noãn ở nhà trượng phu, rời xa tầm tay của Ninh Ánh Hàn, sợ rằng nàng không thểtrông nom được.
Nàng cầu xin Thái hậu cho mình ở lại kinh, lấy cớ muội muội Niệm Noãn đã đính hôn ở U Châu để thuyết phục Thái hậu thả Niệm Noãn về quê.
Bỏ công bỏ sức suốt nửa năm, rốt cuộc Thái hậu cũng bị nàng đả động đôi chút, đã có ý muốn cho phép Ninh Niệm Noãn về U Châu.
Nhưng đúng lúc đó, linh hồn đến từ thế giới khác lại chiếm đoạt thân thể nàng.
Vì sao? Dựa vào đâu?
Tấn vương là đệ đệ khác mẫu thân của Kim thượng, là người mà Tiên đế có ý muốn nhường ngôi nhất, cũng là người mà Kim thượng và Thái hậu kiêng kị nhất.
Trong hoàn cảnh đó, Thái hậu sao có thể dễ dàng bị nàng lấy long chứ?
Nàng nỗ lực hơn nửa năm, đã bỏ ra biết bao công sức, thế mà lại bị một linh hồn đến từ thế giới khác hủy hoại tất cả.
Muội muội nàng cuối cùng không thể về U Châu mà gả đi trong kinh. Nghe cách nói của Khổ Hạ thì tình cảnh ở nhà phu quân chẳng hề tốt đẹp.
Vậy hết thảy nỗ lực mà nàng trả giá, có nghĩa lý gì đâu?
_________________________
Có vẻ như người vυ' già kia đã làm cơm xong, khi bà ta bưng khay ra, thấy nàng vẫn đứng ngẩn người trong sân thì giận dữ ấn khay cơm vào lòng nàng.
Ninh Ánh Hàn cầm lấy theo bản năng, liếc sơ đồ ăn trong khay, chỉ có hai tô rau xào đen xì, và một cái bánh ngô.
Dường như nhận ra sự hoang mang trong mắt Ninh Ánh Hàn, người đàn bà kia quát ầm lên: “Tiền mua đồ ăn chỉ có nhiêu đó, ngươi thích ăn thì ăn.”
“…” Lúc trước khi con cái phải vào kinh, Tấn vương không đành lòng nên đã đưa cho bọn họ không ít bạc, số tiền đó đều do Ninh Ánh Hàn quản lý. Sau khi tới kinh, ngoài số tiền dùng để lót đường và mua thức ngon vật lạ dỗ dành Thái hậu thì phần còn lại đủ để ba người họ sống xa xỉ suốt đời trong kinh.
Vậy số bạc đó… đã đi đâu? Ninh Ánh Hàn sợ hãi, nàng hy vọng linh hồn đến từ thế giới khác kia đã để lại số tiền đó cho đệ đệ và muội muội nàng, nhưng… có thể sao?
Bà vυ' già kia tiếp tục càu nhàu: “Ta mới thấy nha hoàn theo hầu muội muội ngươi tới đây, có phải nàng ta lại đưa tiền cho ngươi không? Ta bảo này, lần nào ngươi lấy được tiền cũng đắp vào người Tô công tử thì ích gì? Lúc trước ngươi cho không hắn ta mấy vạn lượng, thế mà hắn ta dù nguyện ý yêu chiều một ả lầu xanh cũng không muốn chạm vào ngươi sao? Theo ta thì ngươi nên đưa bạc cho ta đi, chí ít ta còn giúp ngươi cải thiện bữa ăn…”
Những chuyện bà ta nói sau đó, Ninh Ánh Hàn đều không thể nghe vào nữa.
Lời bà ta rõ ràng đã phá hủy chút ảo tưởng cuối cùng của Ninh Ánh Hàn.
Hóa ra, số bạc lúc trước mang từ U Châu tới, kẻ kia không để lại cho Thành Lan và Niệm Noãn mà đã đem cho tên “Tô công tử” xa lạ nào đó.
Hận thù đột nhiên nhóm lên trong lòng Ninh Ánh Hàn, các đệ muội của nàng không có bạc thì biết sống sao đây?
Vừa không có bạc, lại chẳng có ai bảo vệ chúng.
Có lẽ nào vì nguyên nhân này mà Niệm Noãn mới vội vã gả đi? Đã không thể trông cậy vào trưởng tỷ, nên người làm nhị tỷ như Niệm Noãn đành nghĩ cách tìm người chở che cho đệ đệ?
Nhưng trưởng tỷ lại không danh không phận chạy đi làm ngoại thất (tình nhân) cho một tên thư sinh. Bị trưởng tỷ phá hủy thanh danh như thế, sao Niệm Noãn có thể chọn được mối tốt để gả đi đây?