Thời Hoan

Chương 21

Trác Trà nghe Sở Ngự Hành về thì háo hức không thôi, cậu ôm áo sơ mi của Sở Ngự Hành vào lòng ngủ gà ngủ gật.

Cậu ngủ không sâu, khi Sở Ngự Hành về đến cổng Trác Trà đã biết, chân cậu vẫn còn đang bị khóa bởi sợi xích nọ, cậu không thể xuống nhà đón phu chủ, chỉ có thể bò ra ban công vui vẻ vẫy tay.

Cậu thiếu niên xinh đẹp không mảnh vải che thân, trên người đeo vòng cổ, khuyên v*, khuyên âʍ ѵậŧ, dù là góc khuất nhưng hắn còn biết trong lỗ sau của cậu ngậm 3 quả trứng rung, trong âʍ ɦộ cắm một cây d*ơng cụ giả.

Cậu ấy cười, ánh mắt như lấp lánh ánh sao.

Sở Ngự Hành đạp ga nhanh hơn để lái xe vào hầm thì nhận được một cuộc gọi, hắn phiền chán nhìn qua một cái thì tắt máy.

Ngay sau đó hắn nhận được một tin nhắn, Sở Ngự Hành cau mày mở điện thoại ra xem, thứ trong điện thoại làm Sở Ngự Hành phải ngồi lại trong xe một hồi.

Lúc hắn nhận ra thì đã qua hơn nửa giờ.

Trác Trà chờ mãi không thấy Sở Ngự Hành lên thì ấm ức ngồi tựa nửa người vào cánh cửa gỗ.

Sau một hồi thì thấy Tee mang thức ăn đến.

Trác Trà ngơ ngác nhìn đồ ăn, không biết phu chủ đã đi đâu mất rồi, trong lúc cậu lo lắng thì tiếng bước chân vang lên, cậu quay đầu lại nhìn thì thấy Sở Ngự Hành đang chậm rãi bước tới.

Trác Trà không kìm được nước mắt, thút thít bò qua, ôm lấy chân Sở Ngự Hành, làm nũng dụi đầu vào chân hắn:

"Chủ nhân..."

Sở Ngự Hành không nói gì, chỉ ngồi xuống xoa xoa đầu cậu.

Trà Trà ngơ ngác:

"Chủ nhân..."

"Ừm, là tôi, em ở nhà có ngoan không?"

"Dạ ngoan ạ, em đều nghe lời ngài"

Sở Ngự Hành mỉm cười, hắn bế cậu lên, nhẹ nhàng tháo đi khóa chân cho cậu. Cổ chân Trác Trà vẫn còn in một lằn đỏ mờ nhạt.

Hắn nhìn Trác Trà thật lâu, sau đó hôn lên môi cậu, hôn rất sâu, môi lưỡi quấn quýt, thậm chí còn mơ hồ nghe tiếng nước, lưỡi Trác Trà còn bị cắn đến sắp sưng lên.

Họ tách ra vì Trác Trà thiếu dưỡng khí, gương mặt đỏ bừng, mắt ánh lên chút nước, trông cực kỳ đáng thương.

Sở Ngự Hành xiết Trác Trà thật chặt trong l*иg ngực mình:

"Em không cần làm gì cả, em vẫn mãi mãi là bé ngoan của tôi"

Sở Ngự Hành ôm Trác Trà lên giường, kéo khóa quần của mình xuống, sau đó ngồi tựa vào đầu giường, ra hiệu cho Trác Trà đến gần.

Trác Trà cảm nhận được tâm trạng của Sở Ngự Hành đang cực kỳ không tốt, cậu rón rén bò qua, vùi đầu vào giữa hai chân Sở Ngự Hành, hôn xuống d*ơng v*t còn chưa ra khỏi qυầи ɭóŧ.

Thấy Sở Ngự Hành không phản đối, cậu mới dùng tay và miệng lôi thứ sắp c*ỡng hi*p mình ra, cẩn thận vừa liếʍ vừa xoa.

Sở Ngự Hành cả đêm đi đường còn chưa kịp tắm, nhưng mùi chỉ nồng hơn một chút, cũng không quá khó ngửi, Trác Trà thử vài lần đã ngậm vào được cực sâu.

Thứ trong miệng càng lúc càng to, càng lúc càng cứng rắn, nóng đến mức Trác Trà hoa mắt.

Trong lúc cậu đang ra sức hầu hạ, bỗng nhiên đầu v* bị bóp mạnh một cái, tiếp sau đó là một hồi xoa nắn mạnh bạo.

Trác Trà thiếu chút nữa cắn Sở Ngự Hành, may là cậu đã quen cách làʍ t̠ìиɦ của hắn nên chưa gây ra lỗi lầm nào, chỉ có âʍ ɦộ d*m đ*ng không nhịn được chảy nước ướt cả ga giường.

"D*ơng v*t giả sắp bị em làm rơi ra rồi kìa, còn không biết tự nhét vào à?"

Trác Trà nghe thấy thế thì buông một tay đang nâng đỡ t*nh hoàn nặng trĩu của chủ nhân ra, mò lấy cán gậy rung tự nhét nó vào âʍ ɦộ.

Cậu vừa rêи ɾỉ đỉnh đến lút cán, còn chưa kịp thả tay gậy rung đột nhiên bị khởi động. Nó bỗng nhiên to hơn, mấy hạt silicon bên trên cũng trở nên cứng rắn, sau đó nó vừa rung vừa xoay tròn, tiếng máy chạy im re nhưng tiếng rên trong cuốn họng Trác Trà ngày càng lớn.

D*ơng v*t giả liên tục chạm tới cửa tử ©υиɠ nghiền ép, d*ơng v*t thật cũng đã tiến vào hết.

Sở Ngự Hành lật ngửa Trác Trà ra, hắn gần như ngồi lên mặt cậu, hắn kéo hai chân Trác Trà mở lớn cực hạn, nhìn lỗ nhỏ đang tham lam cắи ʍút̼ d*ơng v*t giả và âm đế sưng to lắc qua lắc lại, tâm tư bỗng nổi lên ý xấu.

Hắn chuẩn xác bắt lấy âʍ ѵậŧ đang sưng to, với tay sang ngăn kéo của tủ đầu giường lấy ra một cái kẹp nhỏ.

Đã lâu rồi Trác Trà không bị kẹp âʍ ѵậŧ, vừa thấy nó cậu đã rung lên, sau đó sợ đến bất chấp tất cả giãy giụa khép chân lại.

"Ưʍ... ưʍ..."

Sở Ngự Hành không gấp, hắn đẩy hông đưa d*ơng v*t của mình chậm rãi đ* miệng Trác Trà, chờ cậu bình tĩnh hơn mới quyết đoán ra lệnh:

"Mở chân ra"

Trác Trà biết đây là cơ hội duy nhất của cậu, cậu không thể trốn tránh, chuyện Sở Ngự Hành muốn làm hắn nhất định sẽ làm được.

Sở Ngự Hành không thẳng tay kẹp xuống âm đế đang sưng to, hắn kẹp nhả nhớt mấy lần, lúc thì giữ một phần lực, lúc thì kẹp nhanh rồi mở ra.

Trác Trà uốn éo mông theo bản năng, âʍ ɦộ vẫn đang bị d*ơng cụ giả ép phun nước, chẳng mấy chốc đã ướt một mảng ra giường.

"Tôi dạy em thế nào, miệng bị cắm chỉ biết ngậm thôi à?"

Trác Trà mặt đỏ bừng vì thiếu khí, ánh mắt mơ màng nhưng cổ họng đã ngoan ngoãn co bóp hầu hạ người bên trên.

Sở Ngự Hành chơi một lúc, cảm thấy Trác Trà đã ổn thì hắn mới kẹp thẳng xuống âʍ ѵậŧ, rồi rút d*ơng v*t của mình ra khỏi miệng cậu, bắt đầu cởi đồ.

Đã mấy ngày rồi không làm, hắn cũng chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn chơi đùa.

D*ơng cụ giả nhanh chóng bị rút ra, Sở Ngự Hành kéo hai bên cánh hoa sưng múp, nhét qυყ đầυ vào cửa âʍ ɦộ, sau đó một phát đâm hết vào trong.

Cảm giác của đồ thật tất nhiên hơn đồ giả gấp chục lần, cảm giác da thịt chạm da thịt ở nơi nhạy cảm nhất đó khiến Trác Trà ngay lập tức cao trào.

Đây là lần cao trào đúng nghĩa nhất của Trác Trà suốt mấy ngày qua, cao trào cả thân xác lẫn tinh thần.

"A... chủ nhân... vào rồi... huhu"

"Ừ, tôi vào rồi, có sướиɠ không?"

Thật ra lúc này Trác Trà không còn phân biệt đâu là sướиɠ đâu là không sướиɠ nữa, cậu chỉ cảm thấy âʍ ɦộ mình bị đâm tới trướng lên, co giật từng cơn bóp lấy d*ơng v*t to lớn bên trong. Sở Ngự Hành vẫn không dừng lại, hắn vẫn đang đâm sâu, từng cú thúc không khoan nhượng mỗi lúc một tàn nhẫn.

"Sướиɠ... a... ưʍ... huhu... lỗ nhỏ...ư... hư rồi... huhu.... nóng quá... chủ nhân"

Cũng không khác những lần trước lắm, Sở Ngự Hành tiến vào trạng thái thì không nói thêm một câu nào, cũng không chú trọng kỹ thuật, hắn cứ thế nắm eo Trác Trà giã đến khi thõa mãn thì bơm đầy t*nh d*ch cho cậu.

Trác Trà như con thuyền nhỏ trên biển dữ, từng hồi sóng phá tan cơ thể và lý trí cậu.

Cao trào nối tiếp cao trào, cậu thậm chí còn không biết mình bị làm bao nhiêu lần.

Trác Trà bị làm xong thì chân cũng chẳng khép lại nổi, mà bản thân cậu cũng không muốn khép. Âʍ ɦộ bị đ* mở ra một lỗ tròn, dù d*ơng v*t đã rời đi cũng chưa co lại nổi, t*nh d*ch bị bắn vào quá sâu, chờ đến khi cậu liếʍ xong d*ơng v*t dính đầy d*m thủy của phu chủ thì t*nh d*ch mới trôi ra được một ít.

Sở Ngự Hành rót một cốc nước, hắn uống một nửa, một nửa còn lại đưa cho Trác Trà.

Nghỉ một lúc rồi Sở Ngự Hành bế Trác Trà vào phòng tắm, vừa đi vừa trò chuyện:

"Mấy ngày nay ăn cháo dinh dưỡng chán lắm nhỉ? Hôm nay em muốn ăn gì?"

"Em muốn ăn gà"

"Muốn ra ngoài ăn không?"

"Không ạ, em muốn ở nhà ăn cùng ngài"

"Sắp tết rồi, ngoài đường đã bắt đầu trang trí đấy"

"Thật sao? Năm nay là năm con giáp gì ạ?"

"Năm nay là năm tuổi em đấy"

"Con chó sao?"

"Không, em tuổi gà"

"À, đúng rồi, em tuổi gà mà nhỉ?"

"Chủ nhân ơi, khi nào chúng ta đi mua đồ trang trí nhà ạ? Em có thể mua một con chuột không?"

"Hamster?"

"Em không biết, con chuột nhỏ xíu à, béo lắm, màu trắng màu vàng, người trong tivi hay nuôi ấy"

"Không được, chúng dễ chết lắm, em lại khóc"

"Thế có con chuột nào không dễ chết không ạ?"

"Sugar Gliders, nếu em muốn nuôi thì nuôi con chuột bay này đi"

"Chuột bay á? Sao chuột lại biết bay ạ?"

"Thật ra chúng là sóc"

"Ồ"

"Thích không?"

"Muốn chuột trong tivi cơ"

"..."