Thời Hoan

Chương 20

Khi trứng trung ngừng hoạt động thì Trác Trà cũng kiệt sức nằm ngây dại trên giường.

Âʍ ɦộ không cao trào nổi, nhưng vẫn ướt đến nhầy nhụa. Âʍ ѵậŧ vài lần bị cọ trúng nên lúc này đã vô cùng đau xót.

Nhớ đến chiều nay còn phải dùng thuốc và cọ thảm gai, Trác Trà tuyệt vọng bật khóc thút thít.

Ngoài thoa thuốc, cậu cũng không được chạm vào âʍ ѵậŧ của mình, nên bây giờ chỉ có thể nhìn nó qua gương. Lúc này nó đã sưng to, không còn trốn trong mép thịt nổi, chỉ có thể vểnh cao cầu xin sự thương hại.

Sở Ngự Hành nhìn dáng vẻ chật vật của Trác Trà thì khẽ mỉm cười:

"Chỉ cần bây giờ em đem l*n nhỏ của mình ra ngoài phơi nắng 2 giờ, tối nay không cần dùng thuốc"

Trác Trà hiểu Sở Ngự Hành muốn gì, hắn thường bắt cậu nhét trái cây đầy âʍ ɦộ, sau đó đem cậu ra ngoài vườn trói lại, mở chân hướng thẳng lên trời, đến khi trời hết nằng mới mang cậu vào nhà làʍ t̠ìиɦ.

Nghe đến "tối nay không cần dùng thuốc", Trác Trà như bắt được sợi rơm cứu mạng, cậu bò ra ngoài ban công, bày ra tư thế thuận mắt Sở Ngự Hành mà không cần một sợi dây trói buộc nào.

"Vạch l*n của em ra nào"

Trác Trà cẩn thận tránh đυ.ng chạm đến hạt đậu sưng đỏ kia, dùng bốn ngón tay hai bên kéo môi hoa, tách mở lỗ nhỏ theo lời phu chủ.

"Được rồi, chút nữa Tee sẽ đem dưa leo lại cho em, nhớ nhét nửa trái vào bên trong đấy"

Trác Trà cũng không dám khôn lõi, chỉ có thể nghe lời cắm nửa quả dưa leo đem tới vào âʍ ɦộ.

Dưa leo vừa được lấy từ tủ lạnh, không to lắm, cũng không dài, bên ngoài lán mịn chẳng chút gồ ghề nên dù âʍ ɦộ của Trác Trà đã co lại sau mấy ngày bị bỏ đói thì cũng không quá khó khăn để ăn vào.

Nhưng Sở Ngự Hành nói chỉ cắm một nửa, một nửa vẫn còn vươn cao ở bên ngoài, Trác Trà khẽ cúi đầu nhìn liền có thể thấy.

Âʍ ѵậŧ cọ với thân dưa leo mát lạnh có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ vượt tầm kiểm soát, làm lỗ nhỏ rỉ nước d*m, nhưng nhanh chóng bị Trác Trà dùng lý trí lơ đi.

Nắng dần rời khỏi ban công, Trác Trà đã duy trì tốt suốt hai giờ. Lúc này, cậu khẽ co người yên lặng nằm trên sàn ngắm nhìn Sở Ngự Hành bên kia màn hình cầm một xấp tài liệu, vẻ mặt nghiêm túc giải quyết công việc.

Hết giờ một lúc lâu, Sở Ngự Hành mới nhìn đến Trác Trà, hắn không kiểm tra thành quả của cậu, cũng không khó tính bắt bẻ như mọi khi, chỉ dặn dò cậu nghỉ ngơi.

Trác Trà hỏi Sở Ngự Hành rằng cậu có thể xem hắn làm việc không, Sở Ngự Hành im lặng một hồi, sau cùng lại qua loa dỗ Trác Trà đi ngủ.

Trác Trà giật mình tỉnh giấc lúc 2 giờ sáng, không gian quá đỗi yên lặng, trong phòng có một chiếc đồng hồ quả lắc mang phong cách cổ điển, Trác Trà đếm từng nhịp từng nhịp theo con lắc, trong đầu trống rỗng, không có một chút suy nghĩ nào.

Mãi một lúc sau cậu mới ngồi dậy.

Trong âʍ ɦộ cắm một cái gậy rung nhỏ, nó đã ngừng hoạt động từ lâu, nhưng khi cậu ngồi dậy, lỗ nhỏ vẫn trào nước d*m ra ngoài.

Trác Trà dựa vào chút ánh sáng yếu ớt trong phòng mò đến bên tủ quần áo. Cậu lôi năm bảy cái áo của Sở Ngự Hành ra xếp lên giường, sau đó mới ngã người, vùi đầu xuống đóng quần áo ấy.

Trác Trà không ngủ được, d*ơng v*t giả không hoạt động nhưng lỗ nhỏ của Trác Trà sau một hồi bò qua bò lại đã có chút ngứa ngáy.

Từ khi được Sở Ngự Hành phá trinh, chưa bao giờ Trác Trà lại bị treo lâu đến thế.

Cậu không sợ hãi, từ nhỏ cậu đã được dạy thân thể của người song tính d*m đ*ng đến nhường nào, cậu phải chịu đựng. Dù sau này khi cơ thể cậu không còn thu hút nữa, chủ nhân không còn muốn cậu nữa, cậu vẫn phải ngoan ngoãn khép chân chờ đợi, không được thủ d*m, cũng không được đòi hỏi.

Mùi hương còn sót lại trên áo của Sở Ngự Hành như thuốc phiện có xuân dược, Trác Trà càng ngửi càng mê muội.

Âʍ ɦộ chủ động co thắt, xiết dị vật trong âʍ ɦộ, cố nuốt nó vào sâu hơn. Vách thịt mà sát với mấy viên silicon nhỏ khảm phía trên đem đến từng hồi kí©ɧ ŧɧí©ɧ sung sướиɠ.

Trác Trà nằm yên, ổn định nhịp thở, nhưng càng chối bỏ, cơ thể càng thành thật, hơi thở cậu trở nên dồn dập.

Mới vài giờ trước cậu còn xem cọ thảm gai là cực hình, nhưng ngay lúc này, âʍ ѵậŧ lại có chút khó nhịn.

Cơ thể Trác Trà đã quen tìиɧ ɖu͙© hằng đêm, tối nay quá mức bình yên, nó cũng sẽ tự động mở công tắc.

Sở Ngự Hành còn muốn dạy Trác Trà phóng túng hơn, hắn muốn cậu hằng đêm đều phát d*m, mỗi lần n*ng đếu rêи ɾỉ gọi tên hắn, cầu xin hăn. Đến bây giờ còn chưa hoàn thành, nhưng cho hắn thêm nửa năm, hắn sẽ dạy dỗ thành công cậu song tính ngây ngô này.

Trác Trà nuốt nước bọt, cổ họng cậu khô khốc, khó khăn lắm mới uống được một ngụm nước. Tay chân loạn choạng nên vài giọt nước lạnh lẽo chảy xuống ngực cậu, đầu v* nhạy cảm tê ngứa, rồi run lên một cái, Trác Trà vô thức đưa tay lên sờ ngực mình, sau một hồi thì chỉnh lại khuyên v*.

Ngực cậu to hơn trước, mềm hơn trước, không phải tròn tròn như phụ nữ mà căng rộng phồng cao, sờ vào có chút trướng.

Trác Trà nhớ lại lời của Sở Ngự Hành hôm trước, có lẽ cậu đã có sữa rồi.

Phu chủ dặn phải chờ phu chủ về thông lỗ sữa cho cậu, không được tùy tiện làm loạn.

Tinh~tinh

Điện thoại vang lên tiếng thông báo.

Trác Trà gấp gáp cầm lấy, nhưng ngoài dự tính của cậu, không phải Sở Ngự Hành gọi về, mà phu chủ gửi tin nhắn.

Trác Trà cau mày, điện thoại này cài đặt chế độ quản lý cấp cao, mà quyền quản lý tất nhiên không thuộc về cậu.

Sở Ngự Hành gửi tin nhắn nhưng không mở quyền sử dụng điện thoại, Trác Trà không thể xem.

Cậu gọi Tee đến, nhờ nó thông báo với phu chủ, nhưng thật lâu sau cũng không thấy Sở Ngự Hành có động tĩnh gì.

Sở Ngự Hành không gọi lại Trác Trà qua điện thoại mà kết nối với camera trong nhà, hắn bước vào xe ra hiệu cho tài xế hạ kính xe xuống một chút.

Tâm trạng hắn không tốt, khí trời cũng không thể giúp hắn hạ hỏa.

Hai giờ hơn, dù là con đường xa hoa nhất đất nước cũng không còn náo nhiệt, tuy nhiên nó vẫn vẫn sặc sỡ ánh đèn.

"Gặp ác mộng sao?"

Trác Trà chờ mãi chẳng có phản hồi đã chán nản nằm bẹp xuống giường, bỗng nhiên nhận được câu hỏi quen thuộc, cậu như được tiêm một liều kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngồi bật lên.

Vốn định hỏi đến tin nhắn trong điện thoại kia, nhưng khi nghe được giọng trầm đυ.c của Sở Ngự Hành, Trác Trà không còn nhớ gì nữa:

"Ngài rất mệt sao? Hay là... ưʍ... ngủ một giấc đi"

Trác Trà không biết làm gì để an ủi Sở Ngự Hành, ngập ngừng một hồi cũng chỉ có thể nói hắn đi ngủ.

Trời đã rất khuya rồi.

"Tôi sắp đến sân bay, em ngủ một giấc dậy là được tôi cưỡng hi*p rồi"

Đừng nói chỉ mỗi Trác Trà ăn chay, Sở Ngự Hành cũng thế.

Tuy là không ai, không giới hạn đạo đức nào ngăn hắn tìm người bên ngoài nhưng Sở Ngự Hành đến cùng vẫn không làm.

Cũng chẳng phải hắn không thử, hắn cũng uống rượu, cũng có kẻ bám lên người hắn, hắn cũng ôm người nọ, cũng hôn người nọ, chỉ là trong giây phút hắn nhận ra người đó không phải vị hôn phu nhỏ bé kia, hắn không muốn tiếp tục.

Hắn nhớ rõ, mấy giây đầu nhìn thẳng vào người nọ sau cái hôn, hắn đã rất hoang mang, ngay sau đó là cảm giác hụt hẫng ập tới, lòng chợt trống rỗng, một chút thất vọng, một chút không bức rứt. Tất cả ứng thú được tạo nên từ rượu và không gian sắc tình lập tức tan biến.

Không phải cậu ấy, cũng không phải cảm giác này...

Sở Ngự Hành cuối cùng cũng hiểu vì sao có những người sau khi thành hôn thì giữ mình vô cùng, ở tầng lớp sa đọa của bọn hắn thật là không hợp lẽ thường, thì ra không phải họ tốt đẹp gì, chỉ là tìm được đối tượng vừa ý thì những đối tượng khác bỗng trở nên nhạt nhòa.

Nhớ lại mới tài liệu hắn nhận được lúc sáng, cả đời này, có lẽ cậu ấy chỉ có một mình Sở Ngự Hành này, nếu hắn không cùng cậu, cậu chỉ có một mình...

Cuối cùng hắn cũng chọn về trong đêm.

Sở Ngự Hành tự nhận mình già rồi, không còn ở cái tuổi thích thể hiện với người khác nữa.