Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Phản Công

Chương 15: Hắn thật ngạo kiều (15)

Để không giẫm lên vết xe đổ nữa, Cố Thiển Vũ vô cùng mong Tống Trình có thể tham gia buổi hội thảo này, sau đấy nói phương án của mình ra, dựng lên vách đá không thể lại để cho Thẩm Thiệu Minh chiếm tiện nghi lớn như vậy nữa.

“Nhất định anh phải đi buổi hội thảo học thuật này, sau đấy nói nghiên cứu của anh ra, có hiểu không?” Cố Thiển Vũ nhìn Tống Trình nghiêm túc dặn dò.

“Không muốn đi.” Tống Trình từ chối.

Cố Thiển Vũ: (﹁﹁)

Từ trước đến nay tên này chưa ngoan ngoãn nghe lời một lần nào cả.

“Buổi hội thảo này đi tổng cộng ba ngày, sau khi anh đi thì tôi không có cách nào để mát xa huyệt vị cho anh.” Cố Thiển Vũ mỉm cười nhìn Tống Trình: “Chuyện tốt như vậy, anh xác định không muốn đi sao?”

Nghe Cố Thiển Vũ nói thế, lông mày Tống Trình giật giật.

Thấy Tống Trình có ý buông xuôi, Cố Thiển Vũ không ngừng cố gắng: “Hơn nữa anh có thể tránh đi đến bệnh viện tiêm một lần.”

Cuối cùng dưới sự dụ dỗ của Cố Thiển Vũ, Tống Trình vẫn là đồng ý tham gia buổi hội thảo.

Cố Thiển Vũ thúc giục Tống Trình gọi điện thoại cho người phụ trách, nói anh ta quyết định sẽ về tham gia buổi hội thảo.

Đợi Tống Trình nói chuyện điện thoại xong, Cố Thiển Vũ lộ ra nụ cười bà ngoại sói: “Đi tắm đi, tắm xong chúng ta bắt đầu mát xa.”

“Cô nói là không mát xa.” Tống Trình cau mày nhìn Cố Thiển Vũ.

“Đúng thế, tôi nói là ba ngày anh đi hội thảo sẽ không mát xa nha, tôi có nói tối nay không mát xa đâu?” Cố Thiển Vũ nhún vai: “Tôi chưa nói à?”

“Tôi không muốn.” Vẻ mặt Tống Trình lộ ra ghét bỏ, anh ta đứng dậy trở về phòng của mình.

Cố Thiển Vũ đi theo: “Không muốn cũng phải muốn, nếu không anh trả lại vịt vàng lớn cho tôi, đấy là tôi mua, tôi trả tiền, mỗi ngày anh tắm rửa cho nó xong vẫn là tôi giúp anh sấy khô.”

Tống Trình nhíu mày, sau đấy đen mặt nói: “Đồ đã cho đi không thể lấy lại.”

“Tôi phải lấy về, anh quản được tôi à?” Cố Thiển Vũ giương cằm.

Cuối cùng dưới sự đe dọa dụ dỗ của Cố Thiển Vũ, Tống Trình vẫn là ngoan ngoãn để Cố Thiển Vũ mát xa cho.

Sáng hôm sau Cố Thiển Vũ thu dọn hành lý cho Tống Trình, buổi hội thảo lần này đi trong ba ngày, cho nên không cần mang theo quá nhiều quần áo.

Trong khi Cố Thiển Vũ đang thu dọn hành lý, Tống Trình ngồi uống cà phê ở bên cạnh.

Tống Trình cẩn thận thổi bọt sữa, trên môi có dính ít bọt sữa, anh ta vươn đầu lưỡi liếʍ một chút, vẻ mặt hài lòng như trẻ con.

Thấy Cố Thiển Vũ cũng nhét vịt vàng lớn vào trong vali, Tống Trình mở miệng: “Không để vịt vàng lớn vào trong vali.”

Cố Thiển Vũ nhíu mày: “Anh không mang vịt vàng lớn theo à?”

Cô còn tưởng Tống Trình sẽ không nỡ bỏ vịt vàng lớn lại, cho nên cố ý đem nó nhét vào trong vali.

“Vali kín hơi.” Tống Trình hơi dừng lại, mặt liệt bổ sung một câu: “Tôi ôm nó đi.”

Cố Thiển Vũ: (﹁﹁)

Tống Trình một người cao một mét tám mấy, ôm một con vịt vàng lớn mặc váy hồng phấn nhỏ có đeo nơ con bướm, hình ảnh kia quả thực…

Cố Thiển Vũ thu thập hành lý cho Tống Trình xong, sau đó cười mở miệng: “Uống cà phê xong rồi sao? Có muốn ăn donut không, hôm nay có thể mua cho anh ba cái.”

Rõ ràng Tống Trình được lấy lòng, anh ta gật gật đầu: “Được.”

Cố Thiển Vũ đưa Tống Trình đến cửa hàng bánh ngọt, sau khi mua ba cái donut cho anh ta liền trực tiếp đưa Tống Trình đến bệnh viện tiêm.

Tố chất cơ thể của Tống Trình vô cùng kém, châm cứu hay tiêm cũng không thể ngừng lại.

Thấy Cố Thiển Vũ muốn đưa anh ta đến bệnh viện tiêm, phản ứng của Tống Trình vô cùng lớn, thậm chí còn trả lại donut cho Cố Thiển Vũ.

“Tôi không ăn.” Tống Trình nhíu chặt mày.